Như bạn nhỏ.
Vào mùa thu vàng tháng 10, trên đường cây râm bóng mát từ khu dạy học thông qua nhà ăn ở Đại học Z đang treo đầy băng rôn các màu.
Đàn anh, đàn chị của tất cả các câu lạc bộ lớn đều cùng nhau ra trận, họ cầm loa lớn cùng tờ rơi liên tục phát cho tân sinh viên, tích cực thu hút hết nhân tài về câu lạc bộ bồi dưỡng.
Đã là thời gian cơm trưa, các tiền bối lâu năm của câu lạc bộ kịch đã đứng ở trước cửa bản doanh của mình, nhìn đến mỗi một sinh viên soái ca mỹ nữ thì đều dính vào người ta, liên tục nói: "Người đẹp, tôi thấy cốt cách của bạn rất đặc biệt, dung nhan xinh đẹp khiến người ghen tị, trời sinh chính là một phần thích hợp với câu lạc bộ kịch chúng tôi nha!"
"Không bằng tham gia câu lạc bộ của chúng tôi rồi đóng phí một đợt đi!"
Với sự ra sức như vậy, sau giờ cơm trưa cao điểm đã có không ít người bị kéo vào câu lạc bộ kịch.
Khi giờ cao điểm bữa trưa qua đi, sinh viên năm nhất trên đường cũng ít đi.
Tả Tĩnh U ngồi ngay ngắn ở trước bàn hội trưởng sắp xếp lại giấy tờ đăng ký lộn xộn trước mặt, rồi nói với các thành viên khác: "Chỗ này để tôi trực là được rồi, mọi người nhanh đi ăn cơm đi."
Mọi người vui cười đáp ứng lời nàng nói, còn nói sẽ mang cơm trưa về cho nàng, tiếp theo đã kề vai sát cánh rời đi.
Tả Tĩnh U nói câu cảm ơn, sau đó tiếp tục nhập thông tin đăng ký vào máy tính.
Cứ nhập một hồi thì những bóng người trên đường đầy cây râm cũng thưa dần.
Chỉ ngẫu nhiên có mấy người đứng đầu xếp hàng mà lui tới ở một ít câu lạc bộ.
Tả Tĩnh U nhập đến một nửa bỗng nhiên nghe được tiếng đốc đốc cực kỳ đều đặn vang lên.
Đó là một loại thanh âm do gỗ đặc gõ vào mặt đất mà có, tuy rằng không lớn, nhưng lại đặc biệt gây chú ý.
Tả Tĩnh U không tự giác mà ngẩng đầu, nhìn đến nơi phát ra âm thanh kia.
Ở nơi cách nàng hai mét, một cô gái có thân hình đơn bạc thoạt nhìn rất cao gầy, chống gậy bước đi tập tễnh đi tới chỗ của họ.
Tả Tĩnh U lấy lại bình tĩnh, sau khi nhìn thấy người kia, thì trong đầu cô trống rỗng ngây ra một chút.
Đó là một người có gương mặt phi thường xinh đẹp, làn da trắng nõn, lạnh lẽo như tuyết, thật động lòng người.
Ngũ quan cô ấy tinh xảo, tràn ngập tinh tế lại khác biệt, không còn nghi ngờ đó là gương mặt xinh đẹp nhất mà Chúa từng tạo ra.
Đó là chưa kể đến đôi mắt của cô ấy.
Đó là một đôi mắt màu xanh xám, trong suốt giống như hồ băng nơi núi tuyết, chiếm cả một góc của thế giới.
Đây là khuôn mặt xinh đẹp nhất từ lúc chào đời tới nay Tả Tĩnh U mới gặp qua, nàng không tự chủ được mà đứng khỏi vị trí, nhìn về phía người đi tới rồi vội vàng mở miệng gọi cô ấy một tiếng: "Bạn học, quý bạn học chống gậy ơi, muốn tới xem câu lạc bộ kịch của chúng tôi không?"
Cô gái xinh đẹp chống gậy dừng bước chân lại, ngước mắt lạnh lùng thoáng nhìn Tả Tĩnh U đang rướn lên.
Sắc mặt cô ấy có chút không tốt, dường như muốn nói cô đang kêu tôi sao?
Tả Tĩnh U nhìn đến biểu tình này của cô, kỳ lạ là không cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại có một loại niềm vui không thể giải thích được nảy sinh.
Hai tay nàng chống ở trên mặt bàn, nhìn cô gái xinh đẹp cách đó không xa, khóe môi mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói: "Là bạn đó, bạn học, muốn tới xem thử câu lạc bộ kịch của chúng tôi không?"
Cô gái chống gậy híp đôi mắt lại, tựa hồ nghiêm túc mà đánh giá nàng một phen.
Cô khẽ nhíu mày, suy tư một lát mới chống gậy từng bước một đi qua chỗ nàng.
Lúc này, Tả Tĩnh U mới hoàn toàn thấy rõ tư thế đi đường của đối phương.
Cô gái chống gậy, dường như trọng lượng thân thể dồn ở bên trái, mỗi một lần đi đường đều là chân trái đi trước, chân phải mới giống như cố sức kéo theo quả tạ rất nặng, cố hết sức mà bước lên theo chân kia.
Đôi chân của cô bị tật nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô.
Cô thật sự quá đẹp, Tả Tĩnh U nghĩ thầm.
Từng bước từng bước tập tễnh, cô gái gian nan đi tới đi tới trước mặt Tả Tĩnh U, nâng cằm lên lãnh đạm mà chào hỏi nàng, lại thập phần ngạo mạn nói: "Đã nhìn, sau đó thì sao?"
Tả Tĩnh U không để tâm đến thái độ ngả ngớn cao ngạo của cô, ngược lại lấy ra phiếu đăng ký, đưa tới trước mặt cô, nhẹ nhàng cười nói: "Tới cũng tới rồi, không bằng gia nhập câu lạc bộ của chúng tôi đi?"
Trên mặt cô gái toát ra một loại biểu tình kinh ngạc, cô duỗi tay chỉ chỉ bản thân, cực kỳ lãnh đạm nói: "Tôi? Gia nhập câu lạc bộ kịch?"
Tả Tĩnh U thật mạnh gật đầu: "Đúng!"
Cô gái cười nhạt một tiếng: "Xin lỗi, đối với viết kịch bản hay các việc khác sau hậu trường tôi đều không có hứng thú gì, gặp lại."
Cô nói, xoay người muốn đi.
Tay Tả Tĩnh U còn nhanh hơn não, không chút suy nghĩ đã lập tức bắt được tay của cô, vội vàng ngăn cô lại: "Bạn học!"
Kết quả nàng mới vừa đụng tới đối phương, thì đối phương như một con mèo xù lông vậy, đột nhiên xoay đầu qua rồi trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm chỗ nàng nắm, sau đó nhăn mày nói: "Buông ra!"
Tả Tĩnh U ngước mắt lên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt không chịu nổi của người kia, nàng đã lập tức buông tay ra, theo tiềm thức xin lỗi: "Xin lỗi bạn học, tôi không cố ý..."
Đối phương mặt mày nhăn chặt nhìn nàng, một hồi lâu mới nói: "Cô đang tiếp cận với tôi sao?"
Tả Tĩnh U sững sờ một lúc mới hiểu ra đối phương đang nói cái gì.
Nàng mỉm cười, gật gật đầu rồi trực tiếp thừa nhận: "Rõ ràng, tôi đang bắt chuyện với cô."
Đối phương mím chặt môi, có chút không vui nói: "Thật xin lỗi, tôi không thích con người."
Thật xin lỗi.....tôi không thích con người?
Từ từ, câu trả lời là gì đây.
A, cô ấy vừa mới nói tiếp cận......!
Tả Tĩnh U cong mặt mày, nhẹ nhàng cười một chút, mười phần ôn nhu nói: "Tiếp cận tôi nói không phải giống ý của bạn đâu bạn học.
Bạn học, tôi chỉ là muốn hỏi bạn một chút, có hứng thú tới câu lạc bộ diễn kịch của chúng tôi hay không."
Cũng không phải có ý muốn theo đuổi cô ah!
Lời nói vừa ra, Tả Tĩnh U nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo, lạnh lùng của cô gái đã nhiễm một tầng hồng nhạt.
Sau đó hồng nhạt kia lại chuyển sang đậm hơn, rồi trở thành một màu đỏ đặc biệt xinh đẹp.
A, thật xinh đẹp, như là được nhìn thấy hoa hồng nở rộ thật kiều diễm vậy, làm lòng người thổn thức.
Như hiểu được mình đã hiểu lầm gì, cô gái lắp bắp mở miệng, đỏ mặt giải thích: "To......!Tôi......!Một người tàn tật, sao có thể ở câu lạc bộ