Không sai, là ba ba, không phải rùa.
Hoa văn trên lưng của ba ba, với hình dáng của đầu, đề không hề giống với rùa.
Trước giờ Tùy Ly chưa từng ngồi “tọa kỵ” thế này đi ra ngoài.
Ô Tinh Tinh thấy hắn nửa ngày không động đậy, chỉ đành quay đầu thúc giục: “Phu quân nhanh lên, ngươi là sợ hãi hả? Ngươi yên tâm đi, lưng của nó rất là rộng rãi đó, chúng ta không văng xuống được đâu.
”Tùy Ly đã nhịn xuống loại cảm giác kỳ lạ đó, đã lật người lên vỏ ba ba.
Con ba ba này mang bọn họ, im hơi lặng tiếng vượt qua núi non trùng điệp, cứ như vậy một đường đã đi gần ba tiếng đồng hồ, thật sự chậm muốn chết.
Nếu như không phải hắn không muốn pháp bảo dính phải yêu khí, hắn đều nhịn không được muốn ngự vật phi hành rồi.
Ô Tinh Tinh thấy hắn một đường sắc mặt lạnh lẽo, đến một câu cũng không muốn nói, còn nhịn không được âm thầm nói nhỏ:Phu quân này của ta hóa ra nhát gan như vậy à!Một tiếng gầm giận dữ đột nhiên từ trong núi truyền tới: “Là người nào? Vậy mà dám xông vào núi Hồ Minh!”Ô Tinh Tinh bò bên mép của vỏ ba ba, nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy ở đó một nam tử trung niên mặc đồ màu nâu, vẻ mặt uy nghiêm, chỉ là đuôi mắt đã nhiều thêm chút khí vũ mị kỳ lạ, làm cho hắn nhìn có vẻ hơi chẳng ra cái gì cả.
Tùy Ly vừa nhìn đã biết, đây là con công hồ ly.
Tu vi đại khái tương đương với Trúc Cơ tầng một.
Tùy Ly đã nhịn lại sự thôi thúc giơ tay bóp ch3t hắn, âm thầm cuộn ngón tay lại, giấu vào trong tay áo.
Mà lúc này Ô Tinh Tinh ung dung thả tấm thiệp mời đó xuống.
Thiệp mời rơi xuống, ngay khoảnh khắc tiếp xúc với cấm chế của núi Hồ Minh, đã nổi lên một vòng ánh