Ngược lại tiểu yêu quái không phải ngu ngốc như vậy.
Vốn dĩ Ngọc Lăng đối diện là mượn hôn lễ diễu võ giương oai với nàng, đến rồi lại là ngược là khiến bản thân mất hết mặt mũi.
Lúc này Ô Tinh Tinh đột nhiên quay đầu lại, đúng lúc đụng phải ánh mắt của Tùy Ly.
Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: “Ngươi ở đây ngoan ngoãn đợi ta, ta để A Tiêu ở cùng với ngươi.
Ngươi đừng có sợ.
”Tùy Ly không có đáp lời.
Ô Tinh Tinh cũng không để ý, nàng giống như không yên tâm lắm, vẫn lại dặn dò A Tiêu vài câu: “Ngươi phải bảo vệ hắn đó.
”A Tiêu đơ mặt, trong lòng nàng ta khổ.
Người này làm gì cần nàng ta bảo vệ chứ?Nhưng mà ở trước mặt Ô Tinh Tinh, A Tiêu vẫn là đã gật đầu.
A Tiêu sợ hãi, nếu như cứ như vậy không quan tâm gì cả đánh vỡ sự dũng mãnh của nam nhân, trong lòng nam nhân không vui vẻ, đều giết bọn họ phải làm sao?Ngược lại không bằng giả vờ trước đi!Ngọc Lăng bên đó nhịn không được hối thúc nói: “Đi nhanh chút đi.
”Nàng ta còn đợi cử hành hôn lễ nữa.
Ngọc Lăng của hai năm trước là đánh chết cũng không nghĩ đến, hôm nay nàng ta sẽ hối Ô Tinh Tinh đến lấy linh thạch, mà không phải Ô Tinh Tinh cầu xin nàng ta để trả nợ.
Ô Tinh Tinh: “Vậy ta đi đây.
”Nói như thế xong, nàng mới đi theo Ngọc Lăng.
Ngược lại là bỗng chốc khiến Tùy Ly đã nhớ đến, một xon sư tử phấn hoa Phục Hy Tông đã từng nuôi.
Hạn chế về phẩm tướng và huyết mạch, sư tử đó chỉ to bằng bàn tay, khi rời khỏi Phục Hy Tông, là không nỡ như vậy đi một bước quay lại ba lần.
Ô Tinh Tinh vừa đi.
Vị hôn phu của Ngọc Lăng, công hồ ly trong miệng nàng ta tên gọi là “Đàn Lang”, bỗng chốc đã nhìn chằm chằm Tùy Ly.
“Ngươi là phu quân của Tinh Tinh, Ngọc