Ô Tinh Tinh: ?Thấy tiểu thị không có phản ứng gì, nàng chỉ đành lại lặp lại lần nữa: “Hai căn phòng, một căn phòng phải to một chút nữa.
” Nếu không nàng móc gỗ Thần Tiên từ trong túi trữ vật ra, đều không có chỗ để.
”Lúc này tiểu nhị như vừa mới tỉnh cơn mê vậy, cẩn thận từng li từng tí đã sờ khối bạc vụn đó, ánh nhìn vẫn lưu luyến trên bả vai của Ô Tinh Tinh, sau đó mới nói: “Vâng, vâng, tiểu nhân đưa mấy vị đi qua liền đây.
”Tùy Ly cảm thấy ánh nhìn của người này quét qua quét lại, đúng là có vài phần buồn nôn.
Người chưa tu đạo, đều là bị d*c vọng và đần độn lắp đầy đầu óc như vậy sao?Tiểu nhị rất nhanh đã đưa chìa khóa cho bọn họ rồi.
Sau khi Ô Tinh Tinh đã nhìn căn phòng cũng rất là hài lòng.
Được! Đủ to!Sau khi đã xem phòng, bọn họ đã quay xuống dưới lầu, đã gọi món kêu tiểu nhị bưng lên.
Trong khách trạm dần dần ngày càng nhộn nhịp rồi.
Đa số khách nhân đều không nhịn được nhìn trên người Ô Tinh Tinh.
Chỉ có Ô Tinh Tinh như không cảm nhận được.
Dù sao điều này không hề hiếm lạ.
Từ khi Ô Tinh Tinh vào thành, một đường không ít hấp dẫn ánh nhìn.
Những người đó ngược lại cũng không dám nhìn quá là trắng trợn, dù sao bên cạnh Ô Tinh Tinh còn ngồi một nam nhân.
Cho nên bọn họ vừa lặng lẽ nhìn, vừa lại nói chuyện trên trời dưới đất, giả vờ nói chuyện phiếm với người.
“Các người có từng nghe nói, kinh thành có một vị tiên sự đến không?”“Nghe nói rồi! Hắn ta vì bệ hạ đã hiến lên không ít bảo vật, được phong thành quốc sư tại chỗ rồi!”“Đến cả tiểu hầu gia Quý Viên tiếng tăm lừng lẫy trong kinh đều nhận hắn ta làm sư phụ rồi.
”“Theo ta nói, đây cũng là tiểu hầu gia may mắn thôi.
Mặc dù hầu gia quý,