Chất lỏng đỏ tươi còn đang chậm rãi chảy ra, trên đôi chân non nớt trắng nõn đều là vết máu, ngay cả đôi tất trắng trên chân cũng nhiễm một màu đỏ tươi.
Những vết máu chằng chịt giống như mạng nhện, ở trên đôi chân trắng ngần chói mắt và rõ ràng.Mộc Trạch Tê kiệt sức co quắp dựa vào trong lồng ngực Nghiêm Kỷ, cô phút chốc nhớ ra rằng kỳ sinh lý của mình luôn không đều, hình như là đến sớm.Có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra khiến cô hoảng sợ và kinh hãi gần như muốn sụp đổ, trong đầu cô rối bời.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Trạch Tê tái nhợt, phát ra vài âm thanh nức nở : “Cô Vương… hình như là em đến kỳ sinh lý…”“Nhanh! Mau đưa đến phòng y tế!”Vương Khiết còn có một cuộc họp giáo viên chủ nhiệm các lớp, còn Lâm Thi Vũ phải đến phòng giáo vụ để nộp quỹ lớp.Cuối cùng chỉ có Nghiêm Kỷ đi cùng với Mộc Trạch Tê đến phòng y tế.Mấy chuyện xấu hổ như thế này, Mộc Trạch Tê kiên quyết từ chối, nói rằng cô có thể tự mình đi.Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch như tờ giấy trắng, hai chân dính đầy máu đỏ tươi, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
Vương Khiết càng sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì, nên khăng khăng nói Nghiêm Kỷ nhất định phải đi cùng cô.Bác sĩ Trần là bác sĩ của trường, đảm nhận nhiệm vụ trong phòng y tế, bà là một nữ bác sĩ Trung Y ấm áp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà rất vui tính và hài hước, bà không cảm thấy mình già, sau khi nghỉ hưu thì được mời về làm bác sĩ của trường, bà rất trẻ trung, rất hoạt bát và sôi nổi nên vô cùng hòa hợp với các bạn học sinh.Bác sĩ Trần nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộc Trạch Tê nói : “Khí huyết không đủ, bị thiếu dinh dưỡng.” Sau đó, bà kéo tay Mộc Trạch Tê, bắt mạch nói : “Kinh nguyệt không đều, thể hàn, suy nhược cơ thể.”Tiếp theo bàn tay bắt mạch xiết chặt, bà nhăn đôi mày lại : “Bạn học nhỏ, vấn đề này của cháu có chút nghiêm trọng, sau này sẽ không dễ mang thai.”“Nếu có thời gian, cháu nên đến bệnh viện chụp CT thử xem, để kê đơn thuốc phù hợp, điều trị cho tốt.
Bằng không, sau này cháu mang thai sẽ chịu khổ nhiều đấy.”“Cháu còn trướng ngực, tức ngực đúng không?”Nghiêm Kỷ đi cùng Mộc Trạch Tê, tuy rằng anh tránh đi, đứng ở ngoài cửa phòng y tế, nhưng vẫn có thể nghe thấy hết.
Mộc Trạch Tê lén nhìn thoáng qua ngoài cửa, nhỏ giọng "Dạ" một tiếng.“Này cô gái nhỏ, nhìn cháu khá gầy, nhưng ngực phát triển rất tốt.
Cháu bị tức ngực là do mặc áo lót quá chặt, nên đổi đi, chọn áo lót vừa vặn, đừng xấu hổ khi ngực lớn.
Cũng đừng sợ bị một số học sinh nam không hiểu chuyện bàn tán và cười nhạo.
Nếu thật sự có, cháu nhớ kỹ mặt mấy đứa nó rồi đến nói cho