Ân oán giữa các trưởng bối, Mộc Trạch Tê không thể nào phán xét được, cô im lặng đi ra khỏi cửa.Mộc Trạch Tê đã sớm ngồi tàu điện ngầm đến trạm gần trường học.Mộc Trạch Tê mang theo hộp cơm mà cảm thấy nặng nề vô cùng, bởi vì nhiệm vụ mang cơm hộp này mà cô đã phải tự dán lên mặt mình thêm mười lớp da nữa.Trên đường đến trường.“Két…” Tiếng phanh xe thật lớn xé rách sự yên tĩnh của buổi sáng, Mộc Trạch Tê quay đầu lại, từ xa cô trông thấy có hai chiếc xe tải không to cũng không nhỏ đang lung lắc qua lại, mất khống chế sắp lao đến đây.“Tít…tít tít…” Tài xế không ngừng ấn còi để nhắc nhở mọi người, tất cả mọi người trên đường đều sợ hãi mà né đi hết.Mộc Trạch Tê cũng vội vàng tránh né, nhưng không ngờ cô lại trông thấy bạn cùng lớp của mình là La Nam Nam đang đứng im tại chỗ, đang trong một tư thế cứng nhắc vừa kỳ lạ vừa vặn vẹo.“La Nam Nam!”Rõ ràng đang cố giãy dụa muốn trốn thoát, nhưng lại bị cố định một chỗ.
Mộc Trạch Tê phút chốc có thể cảm nhận được cảm giác cơ thể không kiểm soát được đó của La Nam Nam.Xe tải đã lao đến trước mặt, tiếng còi xe vang lên như có thể xé rách màng nhĩ, giống như đang cảnh báo trước một bi kịch nào đó vậy.Vào lúc nguy cấp, Mộc Trạch Tê lập tức lao ra, ngoại trừ tiếng gió bên tai, cô còn nghe thấy rằng dường như La Nam Nam đang thì thầm điều gì đó.“Chó hệ thống! Lúc ta đến ngươi cũng không có nói là La Nam Nam sẽ xảy ra chuyện! Một cô gái nỗ lực chăm chỉ như vậy mà phải bị mất tay gãy chân thì mới có thể thể hiện được ý chí kiên cường bất khuất sau khi bị tàn tật của cô ấy, mới có thể thể hiện được tài năng văn học của cô ấy sao? Con mẹ ngươi, ăn theo Helen Keller à!”[Hệ thống ‘Đọc mười nghìn cuốn sách’: Lúc học lớp 11, La Nam Nam bị tai nạn xe vào một buổi sáng nọ…Thể xác và cả tinh thần đều bị tổn thương…Sau khi trải qua nhiều lần trị liệu…Cô ấy đã rời trường trung học phổ thông Hoa Thịnh khi đang học lớp 12 để ra nước ngoài, nó đã được đề cập rất nhiều lần trong cuốn sách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giả thiết cốt truyện đã thế rồi, hệ thống không thể nào thay đổi được.]Trước khi câu chửi thề cuối cùng của La Nam Nam kết thúc, Mộc Trạch Tê đã ôm lấy La Nam Nam, dáng người cô vừa uyển chuyển vừa mềm mại như đang tập múa, xoay eo.Chiếc xe nhanh chóng lướt ngang qua hai người.
Trong vài giây này, La Nam Nam và Mộc Trạch Tê thậm chí còn có thể cảm nhận được sức ép đến từ chiếc xe