Mộc Trạch Tê kéo lại quần áo, ôm nhóc con đón Nghiêm Kỷ.
Cô ngọt ngào gọi: "Chồng… chồng… anh về rồi." Cô vẫn không quen xưng hô thế này: "Hôm nay anh về sớm hơn ngày thường.""Ừm." Nghiêm Kỷ đưa tay đùa giỡn với đứa bé Mộc Trạch Tê ôm trong ngực."Hôm nay nhà họ Lý tổ chức ngắm tường hoa hồng, trông có đẹp không?" Đột nhiên Nghiêm Kỷ hỏi.Mộc Trạch Tê hoảng hốt, sau đó bình tĩnh đáp lại: "Rất đẹp.""Nghe nói trong buổi triển lãm có rất nhiều người nói lời khó nghe?" Nghiêm Kỷ vừa nói vừa nhìn gương mặt xinh đẹp của Mộc Trạch Tê, không biết là dỗ hay trấn an cô: "Nếu em thích, trong nhà sẽ làm tường hoa hồng, không cần em cầu xin tôi cho đi, đến nơi đó còn bị người ta khinh bỉ."Trong lòng Mộc Trạch Tê chấn động, đúng là chuyện xảy ra trong buổi triển lãm không thể qua được ánh mắt anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đến xem hoa không chỉ vì muốn nhìn hoa..."Trồng vườn hoa hồng phải tốn nhiều thời gian và tiền bạc chăm sóc, em không phải người yêu hoa, chỉ thích nhìn cái mới mẻ mà thôi." Cô ôm con trai, lấy điện thoại từ trong tay thằng bé ra: "Em gặp Lý Vi, bạn học cấp ba của chúng ta, còn nói chuyện một phen.
Con trai còn ầm ĩ đòi cầm điện thoại của Lý Vi về."Mộc Trạch Tê chọn chủ động nói rõ tình hình, đánh lạc hướng sự chú ý của Nghiêm Kỷ.Nghiêm Kỷ nhìn điện thoại, sờ qua vẫn còn ấm, đột nhiên ánh mắt tối sầm lại: "Chỉ một chiếc điện thoại di động mà thôi, con trai muốn thì Lý Vi sẽ cho."Đây là nhà họ Nghiêm, nhà họ Nghiêm có quyền thế ngập trời.
Người nhà họ Nghiêm đã sớm quen cảm giác dễ như trở bàn tay khi người khác ước gì có thể dâng tặng những thứ họ muốn.
Bọn họ cũng không nhận ra có gì không đúng.Ngay cả Nghiêm Kỷ đối xử với cô cũng như thế.Cô đặt cục thịt nhỏ lên giường cho tự chơi.Mộc Trạch Tê bình tĩnh lại, bước tới hầu hạ Nghiêm Kỷ, cởi áo khoác âu phục của anh, ra dáng vợ hiền dịu dàng ngoan hiền: "Những lời khó nghe kia chỉ là từ những người lắm mồm mà thôi.
Có nhiều tin đồn, từ nhỏ em đã nghe nên không cần quan tâm đâu."Những ngày cô biến mất do bị Nghiêm Kỷ giam lại, cô đã học được cách ngoan ngoãn, biết làm thế nào để dỗ dành Nghiêm Kỷ vui vẻ.
Cô tỏ vẻ hờn dỗi đánh lên lồng ngực rắn chắc của Nghiêm Kỷ: "Lúc trước anh nổi bật như thế, có lẽ những người ghen ghét anh cưới em nói những lời khó nghe thôi."Nghiêm Kỷ bật cười nắm tay, hôn lên lòng bàn tay cô, vừa ngước mắt chăm chú nhìn Mộc Trạch Tê.
Ánh mắt kia như sói đói muốn nuốt con cừu trắng nhỏ vào bụng.Cục