Theo sự va chạm của Nghiêm Kỷ, hai bầu ngực của Mộc Trạch Tệ bị đập vào lớp kính như muốn phun sữa ra ngoài, vừa đau vừa sướng khiến cô nhíu mày, ánh mắt mê ly.Nghiêm Kỷ vừa xoay eo vừa làm, anh bấm vài lần lên điện thoại, lịch sử trò chuyện bị xóa bỏ đã được khôi phục.
Ngón tay dài của anh cầm điện thoại lướt, môi mỏng bật ra một tiếng cười khẩy.Lưng của Mộc Trạch Tê lập tức run rẩy, eo mềm nhũn sụp xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A…”Quả nhiên một giây sau tốc độ ra vào bắt đầu trở nên mãnh liệt và nhanh chóng, từng cú nhấp đánh thẳng vào sâu trong miệng tử cung, đâm đến mức tử cung của Mộc Trạch Tê êm ẩm sưng lên, trong bụng run rẩy co rút.“A, chồng ơi chậm lại… nhẹ thôi… em sai rồi.” Mộc Trạch Tê nghiêng đầu nhìn Nghiêm Kỷ, đôi mắt đẫm lệ mông lung, cầu xin anh.Vẻ ngoài của Mộc Trạch Tê rất xinh đẹp và sang chảnh, đôi mắt hồ ly to tròn, vốn là ánh mắt rất quyến rũ, nhưng ánh mắt cô lại rất đơn thuần, ánh mắt trời sinh mang theo nét hơi u buồn.“Không thành thật thì phải chịu phạt, trừng phạt chỗ nho nhỏ này trước.”Nghiêm Kỷ kéo cà vạt xuống, cột vào cổ Mộc Trạch Tê, kéo cổ cô ngửa ra sau giống như kéo chó.
Tấm lưng trắng nõn lập tức uốn cong thành một đường cong duyên dáng, mông nhấc cao lên.
Nghiêm Kỷ ưỡn eo đâm sâu vào, khiến bờ mông trắng nõn nảy lên, tạo thành từng làn sóng lăn tăn.Mộc Trạch Tê cắn răng chịu đựng, nhỏ giọng rên rỉ.Nghiêm Kỷ cố tình không cho cô dễ chịu, sau khi đâm vào thật sâu côn thịt còn không ngừng vặn vẹo nghiền ép tử cung, Mộc Trạch Tệ từng sinh con, miệng tử cung bị đâm mấy chục lần như vậy lập tức liền mở ra, hút lấy đầu côn thịt từng chút một.Sướng đến mức lưng của Nghiêm Kỷ run lên, càng ngày càng hung ác đâm vào tử cung non nớt kia.“A! Không! Không chịu nổi nữa.” Mộc Trạch Tê thực sự không chịu nổi, cảm xúc bùng nổ: “Anh giết em luôn đi! Đồ ác ma Nghiêm Kỷ nhà anh! Ma quỷ, chỉ được vẻ ngoài, mặt người dạ thú!” Cô vừa mắng vừa khóc thút thít.Côn thịt to dài nặng nề đâm mười mấy lần: “A…” Mộc Trạch Tê lập tức mềm nhũn người, cơ thể không nhịn được run rẩy.Nghiêm Kỷ cười khẩy một tiếng: “Hồi cấp ba không phải em trêu chọc tôi sao, từ nhỏ em đã bắt đầu quyến rũ tôi rồi.
Bây giờ dụ dỗ được rồi lại không nhận.”Lần này lời anh càng nói khiến Mộc Trạch Tê khóc thảm hơn: “Ưm… A.” Lại bị đâm mấy lần, làm đến cao trào.
Dâm dịch chảy tí tách, Mộc Trạch Tê vừa co quắp người vừa khóc.
Đều trách cô năm đó trẻ