23
Vạn Bình Lâm biết em họ ngoan ngoãn sợ điều gì: "Dù sao cũng không lộ mặt, chỉ quay một phần chân thôi, không ai nhận ra đâu! Chỉ cần em không nói thì dì cũng không biết."
"Em giúp chị một lần đi, mặc dù chị đang khó khăn nhưng em giúp thì chị sẽ trả tiền, năm trăm tệ."
Mộc Trạch Tê hơi dao động, thứ nhất là vì chị họ cầu xin, chị ấy không dễ dàng gì mới có công việc làm; thứ hai là mẹ của cô quản lý tiền tiêu vặt rất chặt, cô cũng muốn kiếm thêm tiền để không xấu hổ đến mức đón xe cũng không có tiền.
"Vâng." Mộc Trạch Tê miễn cưỡng đồng ý.
Vạn Bình Lâm cười vui vẻ như nở hoa, mở miệng nói em họ là tốt nhất.
Cô ta trải thảm nhung trắng trong phòng khách, bày vài ngọn đèn nhỏ là hoàn thành bối cảnh. Cô ta không lấy những chiếc tất lưới gợi dục ra mà chỉ lấy những đôi tất đơn giản trong sáng mang theo họa tiết hoạt hình. Đảm bảo em họ không biết. Mà trước khi chuẩn bị chụp, Vạn Bình Lâm còn cố ý làm rơi túi xách nhắm ngay chỗ Mộc Trạch Tê. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Mộc Trạch Tê rất tốt bụng, chân cũng đẹp, chụp liên tục mười mấy đôi tất, đôi nào cũng mang thử một lần.
Sau khi chụp xong, Vạn Bình Lâm sợ Vạn Dung về nên không dám ở lại thêm, còn dặn Mộc Trạch Tê đừng nói với dì là cô ta từng ghé qua. Ngoại trừ năm trăm tệ tiền lương, trước khi Vạn Bình Lâm đi còn giả vờ kín đáo đưa cho Mộc Trạch Tê một bao lì xì, nói chúc cô học hành chăm chỉ.
Mộc Trạch Tê cảm thấy vui mừng, dường như chị họ đã tiến bộ rồi. Cô nói cảm ơn nhưng không nhận bao lì xì này.
Vạn Bình Lâm tính toán giờ Vạn Dung trở về, không khách sáo nữa, vội rời đi. Cô ta biết mặc dù em họ không nhận bao lì xì kia nhưng vẫn có ấn tượng tốt với mình.
Buổi tối, Vạn Dung vừa trở về nhà đã vội vàng tìm Mộc Trạch Tê, hàng xóm trong khu chung cư nói đêm qua có hai chiếc xe sang trọng đưa Mộc Trạch Tê trở về. Bà hỏi có phải Nghiêm Kỷ đưa cô trở về không.
Mộc Trạch Tê nói hết mọi chuyện.
Trong lòng Vạn Dung nở hoa, khen đến mức Mộc Trạch Tê bất an.
Buổi tối Vạn Dung nấu canh ích mẫu cho Mộc Trạch Tê, bà đau lòng bất đắc dĩ nói: "Bác sĩ trong phòng y tế ở trường gọi điện thông báo cho mẹ, nói tình hình sức khỏe của con. Bệnh sinh lý của con giống mẹ năm đó, năm đó vất vả lắm mẹ mới mang thai con được. Phụ nữ không thể sinh con là chuyện lớn!"
Bà hỏi tình hình ngực căng đau của Mộc Trạch Tê, cuối cùng còn chụp hình nói muốn cho bạn là bác sĩ nhìn xem có bị bệnh gì.
Sáng sớm thứ hai, Mộc Trạch Tê vừa thức dậy đã thấy mẹ đang nấu cơm.
"Mau qua đây giúp mẹ."
Mộc Trạch Tê rửa tay, lau khô rồi bắt đầu giúp. Tài nấu nướng của cô rất tốt, vẫn nhớ những lời mẹ từng nói.
【Mặc dù sau này phụ nữ sẽ được sống trong nhung lụa, tay còn mịn hơn cả mặt; nhưng phải biết nấu ăn ngon, như vậy mới có thể nắm bắt được tâm lý muốn có một người vợ hiền hậu đảm đang từ xa xưa đến nay của đàn ông. Một người phụ nữ phải thật dịu dàng, ân cần dễ mến, có thể ‘lên được phòng khách, xuống được nhà bếp’. Hai thứ này đều phải có cả, để sau này khi gả vào nhà giàu rồi cũng không lo chồng mình bên ngoài có phụ nữ nữa.】
Sau đó, La Nam Nam lại nói cho Mộc Trạch Tê rằng, đây rất giống với 《Trích những câu nói hay của cô gái hoa hồng》 trong truyền thuyết mà cô ấy đã từng nghe trước khi xuyên sách. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng