“Ồ!” Phương Hoa Dung rất thích thú, múc cho Mộc Trạch Tê một bát súp gà hầm nấu từ ngũ cốc và rượu: “Đã tới nhà bác thì nhất định phải ăn nhiều một chút, đừng khách sáo, ăn no rồi hãy về.”
Mộc Trạch Tê kính cẩn nhận lấy, cười rất tươi: “Cháu cảm ơn bác.” Cô thật sự rất vui vẻ.
Sau khi về nhà, dưới ánh mắt của mẹ, chắc chắn cô không thể ăn nhiều. Bây giờ cô rất sợ đói nên tuân theo tiêu chuẩn ‘có cơm mặc kệ tất cả’.
Mộc Trạch Tê cần có thân hình mảnh mai để học múa, nhưng thân hình của Mộc Trạch Tê lại đầy đặn và mềm mại, thêm một bộ ngực khủng trông không được nhỏ cho lắm. Để có vẻ ngoài thon thả, cô chỉ có thể giảm cân. Một đứa trẻ đang trưởng thành rất sợ đói, đương nhiên cái gì cũng muốn ăn, muốn nếm thử mọi thứ.
Mộc Trạch Tê không thể không khách sáo, nhưng cũng không quá khách sáo, cô biết chỉ cần ăn no là được rồi.
Nghiêm Kỷ cười thầm, nhìn má của Mộc Trạch Tê đang phồng lên mà anh cũng ăn một nửa bát cơm.
Ăn được giữa chừng, Phương Hoa Dung có một cuộc điện thoại, tạm thời cần phải đi ra ngoài. Sau khi nói với Mộc Trạch Tê thì bà lập tức rời đi. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Vì vậy, trên bàn ăn chỉ còn lại hai người Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tê biết khi mình đến nhà người khác thì không nên ăn giữa chừng rồi bỏ đi, vì thế cô đành chịu đựng áp lực, cố gắng ăn xong để rời đi càng sớm càng tốt.
“Sao thế? Nhìn tôi nên nuốt không nổi à?” Nghiêm Kỷ thấy Mộc Trạch Tê chỉ lo cắm cúi ăn, vì vậy cất tiếng hỏi.
Mộc Trạch Tê kinh ngạc ngẩng đầu: “Không phải.”
Nghiêm Kỷ xoay bàn, xoay món thịt heo xào chua ngọt mà Mộc Trạch Tê thích đến trước mặt cô: “Không phải là chưa từng đến nhà tôi ăn tối, cứ thoải mái đi.”
Mộc Trạch Tê chợt nhớ ra mặc dù khi còn nhỏ Nghiêm Kỷ thường hay dọa mình nhưng ở phương diện ăn uống anh rất biết chăm sóc cô, thậm chí còn gắp cho cô cả đùi gà. Cho dù cô không còn theo đuổi Nghiêm Kỷ nữa, giữa cô và Nghiêm Kỷ vẫn còn chút tình cảm thuở nhỏ.
Mộc Trạch Tê khẽ thả lỏng tinh thần một chút, bắt đầu thoải mái hơn.
Từ trước đến nay Mộc Trạch Tê là người có sức tự kiềm chế rất mạnh mẽ nhưng bây giờ đã bị đánh bại bởi đồ ăn. Cô cũng đã quên việc giữ khoảng cách để tránh bị ảnh hưởng bởi “hào quang” của nam chính. Trong mắt cô bây giờ không còn nhìn thấy Nghiêm Kỷ nữa rồi. Vì vậy, cô nếm thử tất cả các món ăn một lượt.
Khi ăn sắp xong, đồ uống được mang lên, là nước dương mai màu tím được làm từ quả dương mai.
Mộc Trạch Tê nhấp một ngụm, khi vào miệng mang theo mùi thơm của quả dương mai, vị chua chua ngọt ngọt lành lạnh, trong phút chốc, trái tim cô như pháo hoa nổ tung.
Nghiêm Kỷ biết cô thích những thứ có vị chua chua ngọt ngọt. Anh ngẩng đầu uống cạn cốc nước hoa quả, sau đó nhìn cô chậm rãi uống xong một cốc.
Mộc Trạch Tê rất thích nước quả này nên cẩn thận hỏi: “Tôi có thể uống thêm nửa cốc nữa được không?”
Nước hoa quả lên men nên có nồng độ cồn nhất định. Vừa rồi Mộc Trạch Tê đã ăn một bát canh gà hầm rượu lớn giờ lại uống thêm nước hoa quả, e rằng không chịu nổi sẽ say mất. Nữ giúp việc đang chuẩn bị dọn đĩa xuống nghe xong định nói như thế với Mộc Trạch Tê.
“Đương nhiên là được. Cậu thích là được, cậu là khách mà.” Nghiêm Kỷ đã giành trả lời trước, bình tĩnh ra hiệu với cô giúp việc nữ.
Những người giúp việc của Nghiêm Kỷ đều được đào tạo chuyên nghiệp và nghiêm ngặt, cô ấy lập tức nhận lệnh và im lặng lui xuống. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Sau khi ăn uống xong, Mộc Trạch Tê không muốn ở lại thêm nữa. Nghiêm Kỷ tất nhiên sẽ không để Mộc Trạch Tê đã thế này mà còn tự đi về, vì vậy anh đã sắp xếp cho bác Trần lái xe đưa Mộc Trạch Tê trở về, anh cũng ngồi vào trong xe.
Mộc Trạch Tê cảm thấy không biết nên làm thế nào khi ở bên cạnh Nghiêm Kỷ, nếu là cô của trước đây, có lẽ sẽ tìm đề tài nói chuyện, nhưng bây giờ cô chỉ im lặng, không nói gì.
Trước khi rời đi, điện thoại di động của Nghiêm Kỷ đổ chuông, là Lâm Thi Vũ gọi đến, anh không né tránh mà ở trên xe trả lời câu hỏi của Lâm Thi Vũ.
Mộc Trạch Tê thu mình sang một bên, giả vờ như không nghe thấy.
Đèn đường vào ban đêm tuy sáng nhưng cũng không thể địch lại được đêm tối, Nghiêm Kỷ trầm tĩnh quay đầu nhìn Mộc Trạch Tê dưới ánh đèn mờ ảo, đôi môi hồng óng ánh. Ánh mắt anh cẩn thận khắc