Lần kích động này, ba chuyện khác nhau đến cùng một lúc, rượu đã bắt đầu phát huy khiến Mộc Trạch Tê cảm thấy cả người mơ hồ, hơi nhũn ra, cô lắc lư từ bên này sang bên kia, đôi chân mềm nhũn bỗng chốc khuỵu xuống.
Nghiêm Kỷ đã sớm chuẩn bị xong, duỗi tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, đặt cơ thể mềm mại của cô vào lồng ngực mình.
Trước kia Mộc Trạch Tê trong kỳ kinh nguyệt bị chảy máu, anh cũng đã ôm lấy, lúc ấy anh kinh ngạc sao lại có thể mềm như vậy. Bây giờ lại ôm người vào lòng, anh thực sự cảm thấy rất mềm, vừa mềm lại còn thơm.
Mộc Trạch Tê say đến mức gần như bất tỉnh.
Nghiêm Kỷ ấn đầu Mộc Trạch Tê vào ngực mình, cọ chiếc mũi cao thẳng lên chiếc cổ mềm mại của cô, ngửi thấy rõ hương thơm của hạnh nhân.
Hơi thở mờ ám mang theo hơi nóng phun bên tai của Mộc Trạch Tê, ẩn chứa một loại nguy hiểm khó tả: "Bây giờ ý thức của cậu không rõ ràng, cũng không mở được cửa, tôi chỉ có thể dẫn cậu đi."
Nói rồi, Nghiêm Kỷ điều chỉnh tư thế, để cho đầu của Mộc Trạch Tê nằm yên ổn trong vòng tay mình, không đến mức làm cho cô quá khó chịu, sau đó bế cô đi theo kiểu ôm công chúa.
Dưới sự tê liệt của rượu, đầu óc của Mộc Trạch Tê đã hoàn toàn không còn hoạt động. Lông mi dài của cô phe phẩy, đôi môi hồng hào hơi run rẩy, cô muốn nói gì đó nhưng đều quên sạch rồi.
Từ nhỏ Mộc Trạch Tê đã có rada rất nhạy cảm gần như theo bản năng đối với mỗi lúc Nghiêm Kỷ có suy nghĩ chuẩn bị ‘Giở trò xấu xa’. Vòng ôm vững chắc và hơi thở trên người Nghiêm Kỷ khiến Mộc Trạch Tê cảm thấy rất lo sợ.
Nhìn cánh cửa dần dần cách xa, cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không muốn rời đi, cô bất an giãy giụa mấy lần trong lòng ngực của Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ xì một tiếng: "An phận một chút đi!"
Mộc Trạch Tê kéo cổ áo của Nghiêm Kỷ, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Nghiêm Kỷ. . . Thả tớ xuống. . . ! Tớ, tớ có thể đến nhà dì Thúy Tử ở khu chung cư bên cạnh. . ."
"Nhà của dì ấy có đàn ông không?"
"Có. . . Chỉ có một đứa cháu nhỏ."
Nghiêm Kỷ lập tức bác bỏ: "Bây giờ cậu không đi đâu được, cũng không thể đi đâu được. Chỉ có thể ở bên cạnh tôi."
Mộc Trạch Tê cứ như vậy được Nghiêm Kỷ bảo vệ, ôm rời đi.
Nhìn chiếc xe màu đen đang càng lúc càng gần, bên trong xe tối mờ tĩnh mịch, một cảm giác sợ hãi đi vào sẽ không ra được trong nháy mắt ập vào trong đầu óc đang mơ hồ của Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê bỗng khóc lên, giãy giụa: "Tớ không muốn đi theo cậu. . ." Nhưng cơ thể của cô đã mềm ra, sức lực yếu ớt, có giãy giụa cũng chỉ có thể dùng chân đạp mấy cái, đối với Nghiêm Kỷ mà nói không đau không nhột. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Anh không để ý sự giãy giụa của Mộc Trạch Tê, nhét người vào bên trong xe.
Mà lúc này trong khu chung cư lại không có một bóng người, không ai nhìn thấy sự giãy giụa của Mộc Trạch Tê, cũng không có ai tiến đến can ngăn. Mộc Trạch Tê cứ như vậy bị đưa đi.
Chiếc xe cổ điển đắt tiền chạy rời khỏi khu chung cư.
Vốn dĩ cô đã uống rượu, còn có một nụ hôn khiến tim đập rộn lên, sau đó ra ngoài đi đi lại lại nhiều lần, mem rượu đã hoàn toàn xộc lên đầu.
Ở trên xe, Mộc Trạch Tê mơ mơ màng màng, trong người cô lúc thì vừa nóng vừa tê dại như có con kiến bò, lúc lại cảm thấy nhẹ bỗng như ở trong biển mây. Cô uốn éo cơ thể, khẽ rầm rì.
Nghiêm Kỷ ôm lấy Mộc Trạch Tê đang nắm vạt áo của mình, kiềm chế đến mức gân xanh không ngừng nhảy lên.
Men rượu hoàn toàn xộc lên, đầu lưỡi cô sưng lên, miệng nhỏ nhắn mơ hồ không biết đang lẩm nhẩm cái gì. Lúc thì không thể đến gần, lúc thì là hào quang rồi nam chính gì đó, cái gì mà phải cách xa.
Sắc mặt của Nghiêm Kỷ rất không vui, cách xa gì? Cách xa ai? Anh à?
Ý thức trong đầu Mộc Trạch Tê không rõ, lắc vạt áo của Nghiêm Kỷ, cầu xin với đôi mắt ngập nước: "Diêm Cát Cách, cầu xin anh…Tôi chỉ là một nữ phụ đáng thương, tôi đã rửa tay gác kiếm rồi, không giở mấy thủ đoạn kia nữa, bắt đầu làm lại từ đầu rồi…"
Thấy Nghiêm Kỷ không bị lung lay mà chỉ nhìn chằm chằm mình, Mộc Trạch Tê khóc nức nở kêu rên "Tôi là người tốt!"
Nghiêm Kỷ…
Đáng yêu quá, đáng yêu quá, thật muốn làm đến mức khiến cô rên rỉ và nói năng lung tung. Nghiêm Kỷ đè Mộc Trạch Tê lên ghế sau của xe, ánh mắt tối tăm u ám: "Cát Cách là ai, lần sau sẽ tính sổ với cậu. Dáng vẻ bây giờ của cậu chỉ để tôi nhìn thấy, chỉ có thể đi về cùng tôi."
Anh nói xong liền cúi người cưỡng hôn cô. Anh ngậm lấy đôi môi hồng hào của cô gặm cắn lúc nặng lúc nhẹ như muốn trừng phạt, đầu lưỡi to cuốn lấy lưỡi của cô giao triền mút vào, mút đến mức đầu lưỡi của cô đỏ lên.
Anh vừa hôn, tay vừa chui vào từ dưới áo sơ mi. Nghiêm Kỷ men theo vòng eo mò lên ngực, làn da mà bàn tay chạm vào trơn mịn lành lạnh, xúc cảm tốt hơn bất