Cô không dám ngừng, chống tay cọ xát gậy thịt của ai kia, mệt đến độ mồ hôi đầy người, cơn say cũng đã qua đi…
Mộc Trạch Tê lấy lại tinh thần, thấy mình dang chân ngồi trên người Nghiêm Kỷ, ngay dưới vùng kín nhạy cảm lại là vật thể hình trụ nóng bỏng cứng ngắc...
Mộc Trạch Tê dừng lại, kinh ngạc đến mức nói không nên lời: “Tớ...”
Nghiêm Kỷ vốn thấy Mộc Trạch Tê say đến mơ màng, tuy anh muốn làm cô, làm thật mạnh, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Anh thầm nghĩ, mình ma sát một lúc rồi bắn là xong, nhưng không ngờ giữa chừng cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Anh quá hiểu Mộc Trạch Tê, lập tức thay đổi ý định, muốn làm cô.
Nghiêm Kỷ co người, khuôn mặt anh tuấn đổ mồ hôi, cộng thêm hơi thở hổn hển, trông đáng thương như vừa bị chà đạp, giọng nói khàn khàn như đang nghẹn ngào: “Cậu tỉnh rồi? Cậu không tỉnh lại mà cọ tiếp, tôi sẽ điên mất.” Lại còn nói một tràng lập lờ nước đôi.
Anh học theo dáng vẻ của cô, trong chốc lát đã biến mình thành người bị hại.
Sau khi Mộc Trạch Tê tỉnh táo lại, thấy mình dang chân trên eo Nghiêm Kỷ, thấy đôi môi tái nhợt ngày thường của anh đỏ đến lạ thường, hơn nữa chỗ cổ áo sơ mi anh còn có dấu răng khá rõ. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Nhớ lại việc mình chủ động cắn Nghiêm Kỷ, trong đầu cô đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh, nhưng cô lại không xâu chuỗi được. Nghe Nghiêm Kỷ nói vậy, cộng thêm trước giờ ai mới là người sống chết quấn lấy Nghiêm Kỷ, đương nhiên cô sẽ cảm thấy mình say quá nên phát điên.
Chuyện này còn kinh khủng hơn nhổ râu hùm hổ, Mộc Trạch Tê sợ tới mức run rẩy: “Xin lỗi... Nghiêm Kỷ, tớ...” Cô sợ đến độ chuẩn bị xuống khỏi người Nghiêm Kỷ.
Khi Mộc Trạch Tê nâng mông lên thì nhìn thấy dâm thuỷ chảy ra từ huyệt nhỏ của mình và dịch trong suốt chảy ra từ quy đầu Nghiêm Kỷ trộn lẫn vào với nhau. Theo động tác nâng người lên của cô, giữa nơi ấy của hai người bị kéo ta một sợi tơ dinh dính.
Cô bị hình ảnh dâm đãng như vậy làm cho xấu hổ đến không biết nên làm thế nào.
Nghiêm Kỷ đè mông nhỏ kia lại, Mộc Trạch Tê bỗng chốc lại ngã ngồi xuống trên gậy thịt, hai người không nhịn được cùng phát ra một tiếng kêu rên. Tay Nghiêm Kỷ đè lên vòng eo Mộc Trạch Tê, gân xanh trên bàn tay trắng nõn nổi lên cực kỳ dâm dục: “Không làm tiếp nữa à?”
Mộc Trạch Tê sợ ngây người, cô vỗ nhẹ vào đầu còn đang mơ màng. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hai người bọn họ? Nam chính và nữ phụ không thể có kết quả đâu.
Nghiêm Kỷ cầm bàn tay nhỏ mềm mại của Mộc Trạch Tê nắm lấy cự vật thô dài của mình nhẹ nhàng vuốt ve, hơi thở dồn dập: “Tôi bị cậu cọ đến mức cứng lên rồi, không nhịn được nữa, tôi đau quá.”
Gậy thịt trong tay nóng đến kinh người, theo động tác vuốt ve, lòng bàn tay non mềm của cô có thể cảm thấy được bắp thịt nở ra, vô cùng cứng rắn. Mộc Trạch Tê xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng, tim đập nhanh hơn. Này chắc chắn là rất đau.
Nghiêm Kỷ nhìn phản ứng của Mộc Trạch Tê, đợi xem cô sẽ trả lời như thế nào.
“Nghiêm Kỷ… Tớ… Chúng ta không thể như vậy.”
Mình không nên hỏi Mộc Trạch Tê. Lần đầu tiên Nghiêm Kỷ rơi vào tình cảnh lúng túng như vậy, gậy thịt của anh vừa cứng vừa sưng, một loại đau đớn từ gậy thịt lan ra dọc theo bụng dưới.
Bây giờ cuối cùng Nghiêm Kỷ đã biết cái gì gọi là cứng đến phát đau. Lúc này ở trong đầu Nghiêm Kỷ chỉ muốn cắm vào trong huyệt nhỏ mềm mại ướt át kia để dập lửa.
Nghiêm Kỷ không phải là loại người để bản thân phải chịu ấm ức, nếu đã đạt được mục đích vậy thì cũng có thể ăn.
Anh đột nhiên xoay người đè Mộc Trạch Tê ở dưới thân, để toàn bộ gậy thịt dựng đứng trước khuôn mặt nhỏ của Mộc Trạch Tê: “Tình huống như bây giờ, chỉ có cắm vào bên trong cậu mới có thể giảm bớt, làm tiếp đi.”
Gậy thịt thô dài đỏ bừng nghênh ngang đứng thẳng trước mặt, gân xanh ở trên thân nổi lên, hung hãn mà nhảy lên một cái. Theo từng nhịp đập, tinh dịch trong suốt ở trên đầu gậy thịt hơi rỉ ra, dữ tợn mà dâm đãng.
Mộc Trạch Tê bị cự vật như vậy dọa cho sợ hãi. Cái thứ như vậy mà đi vào trong cơ thể mình thì không biết sẽ thế nào. Mộc Trạch Tê co rúm lại, lùi về phía sau run rẩy nói: “Nghiêm Kỷ… Chúng ta đều uống say… Đừng xúc động!”
Nghiêm Kỷ hừ lạnh một tiếng, biết ngay cô gái nhỏ Mộc Trạch Tê này sẽ bạc tình bội nghĩa mà, trêu chọc mình xong lập tức muốn bỏ trốn, châm lửa