Mộc Trạch Tê rúc vào trong chăn của mình.
Cô ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa số, thấy trăng đã treo cao, cô mở di động thì nhận được tin nhắn từ mẹ Vạn Dung nói là phải tăng ca.
Mộc Trạch Tê co người lại, quyết tâm mấy hôm trước mới quyết định được lại bị hành vi phóng đãng đánh tan một lần nữa, giống như cái bạt tai lóe lên trong giây lát, bất ngờ tát khiến trong lòng Mộc Trạch Tê cũng loạn hết cả lên.
Lần này nếu không phải do Nghiêm Kỷ bỗng nhiên có cuộc gọi tới thì hành vi phóng đãng chắc không chỉ dừng lại ở đó.
Mộc Trạch Tê ôm chặt bản thân mình hơn nữa. Cho dù là bị động nhưng Mộc Trạch Tê cũng không thể phủ nhận mình đang chìm đắm trong bể dục vọng với Nghiêm Kỷ, chìm ngập đến nghẹt thở. Vì thế cô cảm thấy xấu hổ và đau khổ.
Bản thân cô cũng đã đoán sai về Nghiêm Kỷ, anh chưa từng muốn kết thúc chuyện này, chẳng qua là bản thân cô tự lừa mình dối người mà thôi.
Khi trở vào trong xe...
Tâm trạng của Mộc Trạch Tê sa sút, cả người không khác gì quả cà phơi sương, rũ đầu không muốn nhìn Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ thì lơ đễnh, thuận tay vén tóc của cô ra sau tai.
"Đây là lỗi của của tôi. Tôi không uống rượu, cũng không nổi điên, tôi chỉ ăn quen bén mùi, chỉ muốn "ăn" cậu mà thôi. Mộc Trạch Tê, cậu đừng tìm kiếm nguyên nhân từ bản thân mình nữa. Cậu đau khổ là vì tên khốn như tôi đã ép buộc cậu, chứ không phải tại cậu."
Mộc Trạch Tê bị sự dịu dàng khó hiểu của Nghiêm Kỷ làm cho giật mình đến mức trừng mắt há miệng ngạc nhiên. Hình như cô đã quên mất một sự thật rằng Nghiêm Kỷ vốn là người dứt khoát không sợ hãi. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
"Nghiêm Kỷ, như thế không đúng! Quan hệ của chúng ta không phải là kiểu quan hệ có thể làm loại chuyện đó."
Nghiêm Kỷ dửng dưng mở miệng: "Mộc Trạch Tê, tôi không phải người không có dục vọng. Tôi là đàn ông, còn đang trong tuổi trẻ thanh xuân phơi phới. Trong đầu đàn ông tuổi này nghĩ nhiều thứ sắc tình dơ bẩn hơn cậu nghĩ nhiều, chỉ cần nửa người dưới cương lên thì coi như mất não. Sau khi từng thử qua chuyện tuyệt vời đó, tôi thật sự không nhịn được, tôi sẽ không buông tay cậu đâu."
Mộc Trạch Tê không biết nên nói gì.
Trong đầu cô vẫn chiếu đi chiếu lại cảnh tượng đêm đó, nhưng Nghiêm Kỷ nói với cô rất rõ ràng rằng đêm cô trao cái đầu tiên của mình cho anh là vì uống rượu loạn tính, chính là bắt đầu theo kiểu mập mờ không rõ ràng.
Mộc Trạch Tê không nói lời nào, trong lòng vô cùng phức tạp. Cô đẩy cửa xe, bước xuống, đi lên tầng mà không quay đầu lại.
Nghiêm Kỷ đẩy cửa xe, chạy theo Mộc Trạch Tê, kéo tay lại: "Nếu là do cái đạo đức dở hơi kia làm phiền cậu, khiến cậu không yên lòng thì chúng ta có thể công khai với thân phận người yêu."
"Nhưng cậu đâu có thích tớ!" Sau khi nói xong, Mộc Trạch Tê lập tức cảm thấy hối hận vì sự ngu ngốc của mình.
Không thích cũng không ảnh hưởng tới chuyện lên giường.
Con gái thời kỳ trưởng thành cũng có ảo tưởng tình yêu của mình như Mộc Trạch Tê.
Ai cũng muốn có sự yêu thích tâm đầu ý hợp của đối phương, muốn có mối quan hệ thân mật nhưng trong sáng, muốn đẩy xúc động sinh lý và tình dục đi thật xa, không cho phép cũng không muốn nó lộ ra ngoài, bởi vì nó sẽ làm ô nhiêm tình yêu cao quý.
Cô với Nghiêm Kỷ không có tình yêu chỉ có ham muốn, hai mối quan hệ hai tính chất khác nhau cũng đủ để đánh vỡ ảo mộng tình yêu của mọi cô gái.
"Xem ra bản thân cậu cũng biết rồi." Nghiêm Kỷ đặt hai tay lên gương mặt trắng nõn của Mộc Trạch Tê, khiến họ nhìn thẳng vào nhau.
Ánh mắt Nghiêm Kỳ sâu xa, nhìn chóp mũi cùng với đuôi mắt đỏ ửng của Mộc Trạch Tê, dáng vẻ trông như muốn khóc khiến anh rất muốn hôn cô, cắn cô.
Nghiêm Kỳ dỗ dành cô với giọng điệu trầm thấp: "Nói yêu cậu thì đúng là tạm thời còn chưa tới, nhưng nếu cậu muốn nghe thì tôi có thể nói cậu nghe. Cậu muốn cái gì tôi cũng sẽ làm cho cậu." Ngón cái vuốt ve đôi môi mềm mại của cô, tình dục dâng trào trong lòng, anh cúi đầu định hôn xuống.
Mộc Trạch Tê biết mình không đủ thông minh, cũng không đủ kiên cường. Giáo dục từ nhỏ khiến cho Mộc Trạch Tê yếu đuổi, ỷ lại như một cây tơ hồng vậy.
Nhưng Mộc Trạch Tê biết mình không muốn. không chấp nhận một tình