Mộc Trạch Tê cảm thấy bối rối trước mặt bao nhiêu người! Cả Nam Nam và Lâm Thi Vũ đều ở gần đó, Mộc Trạch Tê vỗ lên tay anh ra hiệu cho anh buông ra.
Mộc Trạch Tê cũng ngửi thấy mùi khói nhạt trên người Nghiêm Kỷ, chợt nhớ tới bóng dáng cô nhìn thấy ở ngõ lúc trước, không biết đó có phải anh không, hay vừa rồi đúng là anh.
Cô càng chống cự thì Nghiêm Kỷ càng siết chặt hơn, anh kéo Mộc Trạch Tê vào sát người mình, hận không thể bóp chết cô.
Mộc Trạch Tê quay đầu nhìn Lý Thuần và những người khác, thấy Lý Thuần và Lưu Tâm Ấu đang say sưa trò chuyện về chiếc xe, không để ý đến họ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Kỷ nhìn theo hướng ánh mắt của cô, chế nhạo nói: "Lúc trước không phải cậu nói giữa hai chân bị đau sao, làm thêm một lần cũng không chịu, còn khóc lóc đòi sống đòi chết nói không muốn. Bây giờ chạy cũng nhanh thật, suýt nữa không thấy bóng dáng đâu, mà cũng không nói với tôi một tiếng."
Mộc Trạch Tê che miệng của Nghiêm Kỷ, xấu hổ nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không ai nghe thấy. Cô nhìn chằm chằm vào anh, hạ âm lượng xuống: "Tớ đã nói rồi, chuyện này chỉ có chúng ta biết, sao cậu lại nói to như vậy!?"
Nghiêm Kỷ cúi đầu thật thấp, ghé vào Mộc Trạch Tê, chỉ vì để nghe rõ những gì cô nói. Lúc này hai người giống như đôi tình nhân thân mật, vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Nghiêm Kỷ không để ý đến những gì cô nói, chỉ nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của cô, đôi môi khẽ mím chặt giống như thạch hoa quả đông lạnh mềm mịn.
Cổ họng của Nghiêm Kỷ trượt lên xuống, như thể có rất nhiều chiêu trò chưa chơi đùa trước đó. Anh lập tức hạ quyết tâm đêm nay không để Mộc Trạch Tê đi.
Mộc Trạch Tê nói, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Lý Thuần.
“Đẹp trai không?” Nghiêm Kỷ nghiến răng hỏi, nắm cằm Mộc Trạch Tê, chuyển hướng để cô nhìn mình. Mộc Trạch Tê lập tức thu tầm mắt, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn Lý Thuần, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.
Nhìn đến mức gân xanh trên trán của Nghiêm Kỷ giật giật. Đừng nói là cô thích Lý Thuần đấy? Trái tim của Nghiêm Kỷ ngay lập tức như muốn nổ tung.
Thật không may, đã không còn cơ hội rồi.
Nghiêm Kỷ nắm lấy cằm Mộc Trạch Tê, mạnh mẽ nâng đầu cô lên, đôi môi mỏng hôn lên đôi môi ẩm ướt của cô.
Anh không vội đưa lưỡi mà hai môi chỉ cọ vào nhau, cắn mạnh. Anh mút lấy đôi môi mềm thơm, trơn ẩm mềm mại, mềm hơn cả thạch của cô.
Trong lòng Mộc Trạch Tê hoảng sợ như sóng biển cuộn trào, như vậy sẽ bị phát hiện mất! Cô không ngừng vùng vẫy muốn đẩy Nghiêm Kỷ ra.
Nghiêm Kỷ lập tức giữ chặt cô, hôn sâu hơn. Lòng bàn tay to lớn nắm lấy trang sức trên cổ Mộc Trạch Tê, ngón trỏ chống đỡ đẩy hàm trên của cô lên, cô không khỏi cúi đầu né tránh. Chiếc cổ mảnh mai mỏng manh bị nhẹ nhàng nắm lấy, anh không hề ra sức nhưng lại chiếm ưu thế tuyệt đối với khí thế dữ tợn.
Chiếc lưỡi đảo loạn bên trong, mỗi một chỗ bên trong miệng cô đều bị xâm chiếm, thậm chí cả hơi thở cũng bị lấy đi.
“Ưm...!” Mộc Trạch Tê ngửa đầu lên, buộc phải chịu đựng nụ hôn mãnh liệt. Nước bọt tràn ra từ khóe miệng cô, lại bị chiếc lưỡi dài của Nghiêm Kỷ liếm sạch, hòa quyện với nó một lần nữa.
Vào lúc này, Mộc Trạch Tê biết mình càng không nghe lời Nghiêm Kỷ thì sẽ càng bị hôn hung hăng hơn nên chỉ có thể làm theo anh.
Mộc Trạch Tê cố gắng đi theo tiết tấu của anh, thỉnh thoảng dùng lưỡi nhỏ móc cái lưỡi lớn của anh, đáp lại anh. Nghiêm Kỷ bị kích thích, hôn điên cuồng hơn, dần dần chiếc lưỡi kia cũng dịu dàng hơn.
Cảm giác ngứa ngáy tê dại lan ra giữa môi hai người.
Mộc Trạch Tê đợi một lúc trước khi từ từ nhả lưỡi của Nghiêm Kỷ ra. Nghiêm Kỷ phía trên vừa không vui vừa muốn hôn lại, Mộc Trạch Tê lập tức từ chối anh.
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên thở gấp, đôi mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng vì vết cắn, lắc cánh tay của Nghiêm Kỷ. "Đừng hôn, được rồi, sẽ bị phát hiện đó!"
Bây giờ Nghiêm Kỷ ước gì có thể đâm cô tới phát khóc, nhìn thấy cô rên rỉ khóc lóc. Nghiêm Kỷ rất hưởng thụ chuyện này. Anh nhẫn nhịn, nói với giọng khàn đặc: "Cậu đồng ý rồi à? Vậy lát nữa rời đi."
Mộc Trạch Tê giật mình, cái gì? Cái gì mà lát nữa rời đi?
Nghiêm Kỷ tiến đến gần Mộc Trạch Tê, không hề xấu hổ mà xoa nắn nơi căng phồng của cô, nói thẳng cho cô biết ý của anh. Chuông báo của Mộc Trạch Tê vang lên ầm ĩ, mặt mũi xấu hổ. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể