Ánh nắng sớm mai xuyên qua bệ cửa sổ lớn chiếu vào trong phòng, tỏa ra một tia nắng ấm áp.
Mộc Trạch Tê ngủ rất ngon sau trận kích tình mệt mỏi đêm hôm qua. Nghiêm Kỷ ở bên cạnh đột nhiên mở to hai mắt hơi đỏ, phát hiện tay mình trống không.
Anh hoảng loạn, cố gắng gượng dậy để tìm kiếm. Khi quay đầu lại thì nhìn thấy Mộc Trạch Tê thơm tho, mềm mại đang ngoan ngoãn ngủ bên cạnh.
Anh lập tức thở phào, yên tâm nhẹ nhàng nằm xuống.
Nghiêm Kỷ duỗi tay qua cơ thể mềm mại của cô, đặt dưới người cô, cổ tay cong lại. Mộc Trạch Tê lăn một vòng, lăn vào vòng tay ấm áp của anh.
Bây giờ Nghiêm Kỷ đã hài lòng, đặt bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn và mịn màng của cô trong bàn tay to lớn của mình, chơi đùa với chúng, lặng lẽ nhìn cô ngủ ngon trong lòng mình.
Nhiệt độ trong phòng rất dễ chịu, ánh mặt trời chiếu vào chăn bông mềm mại càng làm cho hương xà phòng thêm sảng khoái, càng nồng đậm và còn nhuốm thêm mùi vị của ánh nắng. Lông mi dài của Mộc Trạch Tê khẽ run lên, cô ngủ rất thoải mái, dụi mặt vào chiếc gối mềm.
Mộc Trạch Tê ngủ thì thoải mái, nhưng trong lòng Nghiêm Kỷ lại có một làn khói u ám.
Đêm qua Nghiêm Kỷ đã mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ, anh thỉnh thoảng mơ về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, từ thời thơ ấu, lúc ở trường hay là trong gia đình. Ban đầu rất mơ hồ, Nghiêm Kỷ cũng không để ý, nhưng sau khi Mộc Trạch Tê xa cách anh, nó lại càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.
Lần này, anh mơ thấy mình đã từng suýt “mất” đi Mộc Trạch Tê, đó là giấc mơ mà Nghiêm Kỷ cảm thấy đáng sợ và không thể nào chịu đựng được nhất.
Nghiêm Kỷ mơ hồ nhớ những chuyện rất bình thường, nhưng chúng lại không giống, trái lại vô cùng chân thực như đã từng trải qua. Mộc Trạch Tê “càng lúc càng xa anh”, không giống với sự xa lánh bây giờ, mà là sự xa cách không còn qua lại với nhau nữa. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Cô còn yêu người khác, Nghiêm Kỷ nghiến chặt răng đến mức sắp vỡ ra, tự mình nuốt hết những sự ghen tuông đó vào trong bụng. Trong giấc mơ, anh đã phải dùng cách trực tiếp và bỉ ổi nhất mới có thể giữ cô lại. Không, là giam cầm cô.
Nhưng anh và Mộc Trạch Tê sao đã từng như vậy được chứ?
Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tê vào lòng, đặt cằm lên trên đỉnh đầu cô và ngửi mùi thơm từ tóc cô, thậm chí chân anh còn quấn lấy chân cô, ôm cả người cô vào trong lòng của mình như gông xiềng trói chặt cô vào thân mình.
Nghiêm Kỷ không khỏi suy nghĩ.
Nếu diễn ra chuyện tương tự như trong giấc mơ, anh vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Nghiêm Kỷ biết bản thân mình vẫn chưa hiểu tình yêu là gì, anh ích kỷ, liều lĩnh và lạnh nhạt, nhưng anh không thể không có Mộc Trạch Tê.
Nghiêm Kỷ càng nghĩ, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, cánh tay bất giác siết chặt.
Mộc Trạch Tê đang trong giấc mộng chợt cảm thấy không thoải mái, cô không khỏi cọ mặt vào bộ ngực trần của Nghiêm Kỷ lộ ra sau bộ đồ ngủ đang rộng mở. Cảm giác mềm mại khi làn da cọ vào nhau khiến Nghiêm Kỷ lấy lại tinh thần.
Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tê, đưa ngón tay lướt qua khuôn mặt dịu dàng của cô, cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của cô. Anh đột nhiên tự cười nhạo mình, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi, anh đã căng thẳng quá rồi.
Bây giờ cô đang ở đây mà.
Nghiêm Kỷ vén chiếc váy ngủ hai dây của Mộc Trạch Tê ra, nhìn vào phần hông có bộ đồ lót màu đen gợi cảm, đó là quần lót anh đã mua để cho cô thay, rất hợp với cô.
Mộc Trạch Tê định tự mặc nó, nhưng Nghiêm Kỷ lại tùy tiện tóm lấy, lau sạch dâm thuỷ đã trộn lẫn vào nhau của cả hai.
Mộc Trạch Tê không muốn mặc, ngập ngừng nói quá thiếu vải, không có hiệu quả cách ly tiếp xúc giữa đồ lót và đồ bên ngoài. Nghiêm Kỷ nói có thể che là được rồi, rồi anh muốn đích thân mặc cho cô, cô lập tức từ chối, nói đồ lót trông hơi khiêu gợi, không giống đồ lót bình thường.
Những gì Nghiêm Kỷ muốn chính là sự khiêu gợi sau khi cô mặc nó vào.
Mộc Trạch