Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc, Mộc Trạch Tê vốn dĩ hơi sửng sốt nhưng giờ lại mếu máo: “Hu, Nam Nam…”
Tiếp theo Mộc Trạch Tê lo sợ vì nhận ra điều gì đó, chỉnh âm lượng thấp xuống, quay đầu nhìn về phía phòng tắm, tiếng nước trong phòng tắm vẫn đang vang lên chưa ngừng.
Cô thở phào một hơi, cầm điện thoại ngồi xổm ở sau ghế sô pha, sợ bị phát hiện nên nhỏ giọng khóc lóc: "Nam Nam, mấy năm nay cậu ở đâu vậy?”
"Tớ ở thành phố Z, vừa xuống máy bay. Có phải cậu muốn nói với tớ là nhân vật nam chính đã bị hủy hoại rồi, đúng không? Tối hôm qua tớ đả thông hai mạch Nhâm Đốc, quyển 《Trong lòng cậu chủ chỉ cưng chiều em》 cũng không phải là truyện ngọt ngào gì, chuyện yêu đương vườn trường cũng chẳng phải.
Trọng tâm là phân đoạn kể về sự nghiệp của nam chính và nữ chính; mà đầu mối chính là cậu, nằm ở phân đoạn khúc mắc giữa nữ phụ và nam chính. Nhân vật nam chính không bị hủy hoại, mà đứa trẻ này vẫn luôn hư hỏng, đúng không?”
Bộ mặt thật của Nghiêm Kỷ cuối cùng cũng đã bị người khác nhìn thấu, sự tủi thân của mình từ trước đến nay cũng được người khác biết đến. Nước mắt của Mộc Trạch Tê như hồng thủy vỡ đê tuôn ra: “Ừm, ừm! Đúng thế! Nam Nam, cứu…”
Không chờ Mộc Trạch Tê nói xong, một đôi tay còn đọng nước thình lình xuất hiện, rút điện thoại của Mộc Trạch Tê. Mộc Trạch Tê đã hoàn toàn tuyệt vọng, cả người lạnh đi, cô vừa định quay người thì bị Nghiêm Kỷ đẩy lên ghế sô pha, "A!" Mộc Trạch Tê bị ném xuống ghế sô pha êm ái, không khỏi kêu lên một tiếng. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Nghiêm Kỷ chống một tay xuống ghế sô pha, thân hình cao thẳng như lồng giam bao phủ hoàn toàn Mộc Trạch Tê ở dưới thân.
Mộc Trạch Tê nằm ngửa nhìn Nghiêm Kỷ, tim đập điên cuồng.
Nghiêm Kỷ phát hiện có gì đó không đúng nên liền nhanh chóng đi ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ quấn khăn tắm trên eo, hơi nước còn đọng trên người thuận theo đường cơ bụng rõ nét chảy xuống, thấm vào chỗ sâu trong khăn tắm.
"Alo, tôi là Nghiêm Kỷ." Nghiêm Kỷ nhận điện thoại, đôi mắt đào hoa hẹp dài nheo lại càng thêm sắc bén, nguy hiểm. Ngón tay thon dài đặt bên môi mỏng, làm dấu “suỵt”, cảnh cáo Mộc Trạch Tê.
Nghiêm Kỷ không thích cô tiếp xúc với La Nam Nam, với tính tình của anh không biết lại làm ra chuyện gì đây. Mộc Trạch Tê không dám lộn xộn, nếu không thì liên lạc giữa mình và La Nam Nam sẽ bị chặt đứt.
Theo như kinh nghiệm xem qua vô số phim truyền hình và tiểu thuyết của La Nam Nam, nếu đột nhiên không có tiếng nói nữa thì thông thường là đã xảy ra chuyện. Nghe thấy giọng nói của nam chính, cô ấy cũng cảm thấy căng thẳng.
Trước khi La Nam Nam xuyên sách, tốt xấu gì cũng là người xem qua Phổ Pháp Lan Mục nhiều năm, biết không thể làm “người bị tình nghi".
Cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, giả bộ hiền hoà nói: "Ơ, hóa ra là Nghiêm Kỷ à?! Vừa nãy mới nói chuyện với Trạch Tê chưa tới hai câu, sao bỗng dưng im lặng thế, cậu ấy đâu?”
“Nhóc con tìm mẹ nên cô ấy đi cho con