Editor: Hạ Uyển
Beta: Hạ Uyển
____________________________
Vì cảm thấy cũng không tệ lắm, nên không phải không thể ở lại.
Giang Diệc đem suy nghĩ trở lại trường Trung học Thực nghiệm ép xuống đáy lòng.
Chờ nghi thức chào cờ kết thúc, trở lại phòng học, trước tiên Giang Diệc mở sách môn số học ra.
Kiến thức của học kì một năm mười một đã được Giang Diệc học qua một chút ở học kì hai lớp mười, nhưng mà cũng không học được gì nhiều, đồng thời chỉ học toán, lý, hóa chứ không có học ngữ văn, và tiếng anh.
Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, toán, lý, hóa đã học được một chút, bây giờ tự học nữa thì sẽ không có vấn đề gì.
Dù sao thì cũng nắm được những gì cơ bản, nên Giang Diệc xem mục lục trước.
Sách ôn tập của Giang Diệc ở Nhất Trung với ở trường Trung học Thực nghiệm đều cùng một nhà xuất bản.
Mỗi một chương trong sách ôn tập đều có ví dụ phân tích, và giải thích các công thức.
Ngoài ra, còn có một bộ sách do các giáo viên trong trường soạn ra.
Giang Diệc xem sơ lược một chút, cậu có thể hiểu được rất nhiều đề, môn lý và hóa cần xem lại vở ghi, nếu có gì không hiểu thì hỏi giáo viên.
Tiết thứ nhất là tiết của lão Từ.
Vốn từ vựng tiếng Anh của Giang Diệc nhiều, cộng thêm việc cậu có một người anh họ đi du học về, nếu không có việc gì thì rất thích lôi Giang Diệc ra luyện khẩu ngữ, cho nên tiếng Anh của cậu cũng không tệ.
Cậu đặt bài thi tiếng Anh ở bên trên, phía dưới lót một quyển sách ôn tập môn toán, Giang Diệc bắt đầu nghiên cứu các câu hỏi.
Một tiết học trôi qua rất nhanh, lão Từ tranh thủ hai phút cuối cùng để giảng cho xong hai đề thi, sau đó đưa cho đại diện môn một bộ đề thi mới, để cô phát ra cho mọi người.
Mượn cơ hội này, lão Từ nói đơn giản về chuyện lúc sáng: "Buổi sáng hôm nay, lớp chúng ta xảy ra một chuyện."
Học sinh trong lớp đồng loạt dừng lại động tác của mình, nhao nhao ngồi thẳng người.
Trong lòng ai cũng biết là lão Từ đang định nói đến chuyện gì.
Học sinh trong lớp đến nhao nhao liếc mắt nhìn Tư Kinh Mặc và Trương Dương.
Nhưng vì e ngại Tư Kinh Mặc, nên bọn họ cũng không dám trắng trợn nhìn.
Lão Từ ho nhẹ một tiếng, lúc này mới nói: "Chuyện này nói cho cùng là vì cái miệng mà ra cả.
Chuyện hôm qua tôi cũng đã nói qua rồi, chuyện gì cũng phải dùng mắt để phân biệt."
Giọng nói của Lão Từ chậm rãi mà nghiêm túc, bầu không khí trong phòng học cũng dần yên tĩnh, động tác phát đề thi của đại diện môn cũng trở nên nhẹ nhàng.
Đừng nhìn lúc bình thường lão Từ dễ thân cận, nếu thật sự nổi nóng lên, thì lão Giả cũng phải xếp đằng sau.
"......!Lúc đầu tôi cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, mọi người đến trường đều là vì muốn học tập.
Mặc dù tôi không cấm các em mang theo điện thoại, nhưng mà nội quy của trường học thì chắc các em cũng đã nắm rõ rồi.
Chuyện trên mạng là thật hay là giả, thì tự các em phải biết." Lão Từ tiếp tục trầm giọng nói: "Về chuyện sáng hôm nay, chủ nhiệm khối đã xử phạt rồi, bạn học Trương Dương và Tư Kinh Mặc cần phải viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ, và phải nộp lại cho chủ nhiệm khối vào thứ hai tuần sau.
Những chuyện khác tôi cũng không tiếp tục truy cứu nữa......!Trương Dương!"
Trương Dương bị dọa hết hồn, hô to một tiếng: "Có!"
Lão Từ giật nảy mình, bả vai cũng run lên.
Một màn này làm cho học sinh trong lớp không nhịn được cười.
Giang Diệc đang rất muốn cười, nhưng bầu không khí lúc này lại không thích hợp cho lắm, tất cả mọi người đều đang cố nhịn, nên cậu cũng chỉ có thể cuối đầu xuống để che giấu.
Lão Từ vỗ vỗ trái tim, lời muốn nói đã đến miệng lại bị ông cố nuốt xuống.
Tỉnh táo lại, lão Từ mới trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Tôi đã nói rồi, đây là lần cuối cùng! Nếu như lần sau trò còn dám đánh nhau, sau này trò không cần phải đến lớp của tôi nữa!"
Trương Dương nghe thế thì ỉu xìu, hữu khí vô lực* mà gật đầu: "Vâng."
*Hữu khí vô lực (有气无力): ý chỉ giọng nói yếu ớt, không có tinh thần.
"Được rồi.
Chuyện hôm nay đến đây thôi.
Còn nữa, Giang Diệc tiến độ học tập của trò không giống với mấy bạn đúng không?" Diệc gật đầu: "Vâng."
"Tôi đã nói qua với các giáo viên bộ môn, nếu trò có vấn đề gì có thể đến văn phòng tìm giáo viên.
Nếu không biết văn phòng chỗ nào thì trò có thể hỏi Phương Phàm." Lão Từ nói.
"Vâng, cảm ơn thầy." Giang Diệc gật đầu.
Sau khi chuông tan học vang lên, lão Từ khoát khoát tay ra hiệu cho học sinh không cần đứng dậy chào, rồi rời khỏi phòng học.
Lời nói của lão Từ nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng có rất nhiều người từ trong lời nói của ông mà nghe ra sự khác biệt.
Trương Dương và Tư Kinh Mặc đánh nhau cũng không phải chuyện lớn gì, chuyện này còn có quan hệ tới học sinh mới chuyện đến, vậy có thể chứng minh chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Ở trong lòng rất nhiều người đều đang suy đoán nguyên nhân, cũng có người vụng trộm hỏi Trương Dương, nhưng Trương Dương không nói gì, có người nhịn không nổi, ở ngay trong nhóm @Trương Dương.
Trương Dương chậc lưỡi một tiếng, đưa điện thoại cho Tư Kinh Mặc: "Nhìn đi, Tư ca, những người này rốt cuộc cũng biết hôm qua mình làm chuyện ngu ngốc."
Tư Kinh Mặc nhướng mày, nhìn lướt qua màn hình.
Trương Dương cũng không đợi Tư Kinh Mặc trả lời, đoán là hắn đã xem hết rồi nên muốn lấy lại điện thoại.
Tư Kinh Mặc đột nhiên mở lời:" Cậu chuẩn bị giải thích kiểu gì?"
Tay Trương Dương dừng tay lại, nhìn người xung quanh, hạ giọng nói: "Tớ định nhắn tin vào trong nhóm lớp luôn, nhưng lại cảm thấy như thế này thì cứ thiếu thiếu gì đó."
Mắt Tư Kinh Mặc tối đi, mở miệng nói: "Diễn đàn cũng có thể."
Trương Dương gật đầu: "Như vậy cũng được, bây giờ tớ đăng luôn?"
"Để giữa trưa đi, bây giờ Giang Diệc ở đây, không tiện lắm." Tư Kinh Mặc thản nhiên nói.
Trương Dương cũng cảm thấy cũng có lý, nhẹ gật đầu.
Lấy lại điện thoại, Trương Dương nhịn không được nói: "Tư ca, tớ thấy cậu đối xử với Giang Diệc thật sự rất tốt.
Quan hệ của các cậu trước đó rất tốt à?"
Tư Kinh Mặc dừng kiểm tra đề lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục như bình thường, một sự cô đơn lóe lên trong đôi mắt luôn trầm xuống ấy.
"Ừ." Tư Kinh Mặc trầm giọng nói.
Trước đây không tốt lắm, nhưng bây giờ đã tốt hơn trước rồi.
***
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, Giang Diệc xem đề thi toán cho đến trưa, không chú ý đến những tiết khác.
Dù sao cũng là tiết hóa và sinh, dù cậu có nghiệm túc nghe, nhưng với mớ kiến thức nửa vời này thì cứ học môn khác còn hơn.
Lái xe đã đến trường học trước nửa giờ, bây giờ đang ở trong xe chờ Giang Diệc.
Chuông của tiết học cuối đã vang lên, học sinh trong phòng học lập tức nối đuôi nhau ra ngoài.
Giang Diệc cũng đi theo.
Phương Phàm trông thấy Giang Diệc đứng dậy, mới gọi lại: "Giang Diệc, cùng nhau ăn cơm đi!"
Giang Diệc quay đầu, khoát tay nói: "Không được, trong nhà tớ đưa cơm đến tớ ra cổng trường lấy đã."
Học sinh lên cao trung, người trong nhà lo lắng học sinh ở trường học ăn không no hoặc vệ sinh không tốt và nhiều vẫn đề khác nữa nên cũng không ngại phiền mà ngày ngày đến đưa cơm.
Loại chuyện này cũng không hiếm thấy.
Phương Phàm và Trương Dương vẫn luôn ăn cơm trong nhà ăn của trường, Phương Phàm chỉ có thể khoát tay: "Vậy được rồi, tớ cùng Trương Dương đi ăn trước đây."
Giang Diệc ừm một tiếng, ánh mắt quét qua Tư Kinh Mặc, đang muốn nói với hắn một tiếng, đã nhìn thấy nam sinh đứng lên, đi thẳng tới chỗ cậu.
Giang Diệc: "?"
Tư Kinh Mặc cầm vài quyển vở trong tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn học của Giang Diệc: "Đây là vở ghi của tôi môn toán, lý, hóa, cậu xem thử chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tôi."
Giang Diệc sửng sốt một chút.
Trương Dương mới bước được một chân ra khỏi cửa lớp, nghe thế thì rụt về, la lên: "Oa! Tư ca cậu cũng thật bất công! Tớ mượn vở ghi của cậu thì cậu không cho! Giang Diệc còn chưa mượn mà cậu đã chủ động đưa cho người ta!"
Tư Kinh Mặc giương mắt nhìn Trương Dương, nhẹ nhàng lên tiếng, không để ý những gì Trương Dương nói.
Phương Phàm ở phía sau đánh Trương Dương một cái: "Đi nhanh một chút! Chậm là không có thức ăn!"
Trương Dương lúc này mới hừ hừ hai tiếng, hơi bất mãn mà đi.
Giang Diệc có chút xuất thần, cậu đột nhiên nhớ tới.
Lúc học sơ trung cũng giống như này, thành tích của Tư Kinh Mặc đứng