" Phang" một tiếng động thật lớn vang lên, điện thoại bị Chu Thiên ném bay ra ngoài.
"Này! Điện thoại của tôi!" Tạ Nhân vội đi nhặt điện thoại trên đất, cũng may là có ốp lưng bảo vệ, nên điện thoại cũng không bị gì.
Cầm điện thoại lên xem một lượt, Tạ Nhân rất bực mình: "Chu Thiên cậu điên à, sao không ném di động của chính mình ấy? Mất công tôi có ý tốt nói chuyện này cho cậu."
Sắc mặt Chu Thiên âm trầm, rất khó coi, kìm nén đến khuôn mặt đỏ bừng.
Tạ Nhân đưa cho hắn ta nhìn bài viết, đơn giản chính là muốn nhìn hắn ta nổi giận, Tạ Nhân mà có ý tốt muốn nói cho hắn ta chắc?
Đều là chờ nhìn mình thành trò cười!
Sau khi xem được chuyện này trên diễn đàn, Chu Thái giận điên lên, không chỉ đem máy tính dọn khỏi thư phòng, còn tịch thu điện thoại của hắn ta nữa.
Hôm nay khi đăng bài xin lỗi lên diễn đàn, Chu Thái luôn ngồi trông Chu Thiên, vừa đăng xong, thậm chí không cho hắn ta nhìn lại, đã trực tiếp tắt máy tính.
"Trước khi thi đại học, mày đừng có nghĩ được động đến điện thoại."
Nói xong câu này, Chu Thái đóng sập cửa bỏ đi.
Chuyện này Chu Thái ngại mất mặt, Chu Thiên càng thấy mất mặt.
Hết lần này tới lần khác Chu Thiên lại không thể xin nghỉ, chỉ có thể tiếp tục đi học.
Từ sáng, đã có ánh mắt nhìn vào chỗ ngồi của hắn ta.
Không chỉ có như thế, việc khiến Chu Thiên khó tiếp nhận nhất chính là, giữa trưa nữ sinh Omega mà hắn ta thích nhất, đã đem tất cả quà tặng của hắn ta trả lại.
Đồng thời nói thẳng bọn họ sau này không có liên quan gì nữa.
Chu Thiên còn chưa lấy lại tinh thần, Tạ Nhân đã cầm điện thoại đến tìm hắn.
Trương Dương vẫn rêu rao như trước kia, vẫn luôn dùng tên thật, cho dù cậu ta có không ghi rõ tên họ, nhưng người sáng suốt một chút đều biết cậu ta đang nói đến ai!
"Nhất Trung có một người chuyên đi bịa đặt.
Mọi người vào diễn đàn mà xem, học ở góc Đông Bắc của Nhất Trung (lớp mười hai ban 7), một người một máy tính, người đó ngồi trước máy tính mắng người, một khóa, một chuột, một miệng, vẩy gạo lên bàn phím gà mổ còn hay hơn mày*.
Mọi người ngồi đây xem đi.
Lát nữa, cái tên chuyên bịa đặt kia đăng bài, ngồi im thin thít, không có ai dám đi gây phiền toái.
*Ý châm biếm người cùi bắp, chẳng am hiểu thứ gì.
"......!Nghe nói trên diễn đàn có đứa chuyên bịa đặt, làm kiểm duyệt viên giật cả mình.
Tra tên, tra IP, bác bỏ tin đồn, tức giận mắng: "Mẹ mày, không biết phải an phận à? Gà không, gà không, không bằng tao đem hầm luôn."
"Bố xem đi! Chằng lẽ đây không phải nói tôi à?" Chu Thiên nhìn cả ngày ở trường học, tối thì không nhìn nổi nữa, thừa dịp tự học buổi tối xin phép nghỉ về nhà.
Vừa về đến nhà hắn ta đã mượn điện thoại của mẹ, trực tiếp mở bài viết trên diễn đàn rồi ném cho Chu Thái.
Chu Thái nhìn lướt qua bài viết vài lần, nhíu mày: "Bây giờ tao gọi cho giáo viên để họ xóa bài viết đi là được."
"Chỉ xóa thôi à?" Chu Thiên trừng to mắt, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Tôi cũng đi đăng một bài viết, để xem trường học xử lý thế nào? Nếu tôi không công khai xin lỗi, chắc trường học cũng chuẩn bị phạt tôi đấy!"
Chu Thái mắt cũng không ngước lên, cất điện thoại đi, giọng điệu nghiêm tức: "Làm sao mà mày biết chuyện này, điện thoại của mày cũng đã bị thu.
Không phải bây giờ mày nên tập trung học tập à?"
Lồng ngực Chu Thiên lên xuống kịch liệt: "Ba quản tôi biết từ đâu làm gì? Ba còn xem tôi là con của ba à? Mỗi lần xảy ra chuyện gì thì cùi chỏ cũn chỉa ra ngoài!"
Chu Thái sầm mặt lại: "Vậy lần này nếu tao không bảo vệ mày, mày còn có thể ở đây quát tháo trước mặt tao chắc?"
Chu Thiên cười nhạo một tiếng, đạp cái ghế bên cạnh một đạp, quay người bỏ ra ngoài.
"Mày đi rồi thì đừng trở về nữa!" Âm thanh tức giận của Chu Thái từ phía sau truyền tới.
Mẹ Chu vội vàng từ trong bếp đi ra: "Lại làm sao nữa? Ôi! Con không thể bớt tranh cãi à, còn đem cái tính tình trẻ con ấy ra? Bây giờ cũng đã học lớp mười hai......"
"Còn không phải do bà dạy hư! Nếu lúc đó bà không mua điện thoại với máy tính cho nó, thì nó có thể biến thành cái bộ dáng quỷ quái này chắc?" Chu Thái nghe nói như thế thì càng giận sôi máu.
Mẹ Chu ngay lập tức im lặng, há to miệng, cuối cùng còn chưa nói được lời nào, nước mắt đã rơi xuống trước.
Chu Thái nghe được thanh âm này là đau đầu, tức giận đi vào phòng mình.
Chu Thiên từ trong nhà đi ra, trực tiếp đi quán net.
Càng nghĩ hắn càng thấy chuyện này không thể để yên như thế được.
Bây gì cái gì hắn cũng mất, cho dù là thanh danh hay là người mình thích, nói là thân bại danh liệt cũng không đủ.
Loại tư vị này, hắn nhất định phải cho Trương Dương nếm thử một lần!
Đáy mắt toàn gân máy màu đỏ, Chu Thiên hít sâu một hơi, mở khung tìm kiếm trang web.
Phải bắt đầu thế nào đây?
Không bằng xuống tay từ người mà hắn quý trọng nhất đi?
Ý tưởng điên cuồng này bành trướng trong lòng, mọc rễ, đâm chồi, trong chớp mắt, khó mà dẹp đi được.
Ánh sáng trên màn hình chiếu lên mặt Chu Thiên, càng làm nụ cười của hắn ta trở nên âm trầm khiếp sợ!.
............!
Ngày thứ hai Giang Diệc cũng nghe nói Trương Dương đã đăng bài, nhưng Giang Diệc cũng không cười cùng cậu ta, cậu có hơi lo lắng.
Chu Thiên vừa nhìn qua là biết không phải loại người lương thiện, lần này về cơ bản Trương Dương đã triệt để đắc tội hắn ta, về sau hắn nhất định sẽ nghĩ cách để trả thù.
Tư Kinh Mặc nhìn ra Giang Diệc đang lo lắng, nhếch môi nói: "Nếu như cậu lo lắng thì tôi có thể......"
"Thật ra tôi không lo lắng cho chính mình, mà tôi đang lo lắng cho Trương Dương." Giang Diệc nói thật.
Lông mày Tư Kinh Mặc cau lại, rồi lại giương mắt nhìn Trương Dương đang nói chuyện cười đùa với Phương Phàm trước bàn giáo viên, sắc mặt có chút khó coi.
"Đánh nhau thì bình thường."
"Hả?" Giang Diệc không hiểu gì hết.
Giọng nói của Tư Kinh Mặc khàn khàn: "Không cần lo lắng cho cậu ta, có đánh nhau thì cũng chỉ đánh với ban hai mà thôi."
Mặc dù cậu là thành viên với của ban một, nhưng Giang Diệc đã được nghe người ta nói về chiến tích huy hoàng của Trương Dương.
Giang Diệc không nhịn được mà bật cười.
Nhìn không ra, Tư Kinh Mặc lại là một người biết nói đùa.
Nụ cười của thiếu niên rất là tuỳ tiện, cười một tiếng khóe mắt cong cong.
Đầu ngửa ra sau, lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn.
Ánh mắt Tư Kinh Mặc vừa chạm đến đã rời đi, mang theo chút bối rối, thu lại tầm mắt.
Lại nhìn sách ôn tập trước mặt, nhưng học không vào chút gì cả.
Rõ ràng là các chữ Hán này hắn đều biết, nhưng đứng liền với nhau, lại thành một chuỗi từ ngữ tối nghĩa khó hiểu.
Đại não cứ quay mòng mòng, Tư Kinh mặc hít sâu một hơi, trực tiếp đứng lên.
Không cẩn thận đụng vào cái bàn, làm một nửa sách trên bàn rớt hết xuống đất.
Giang Diệc hơi sửng sốt, vội vàng đứng lên: "Không sao chứ?"
Ánh mắt xung quanh cũng đổ dồn lại đây.
Tư Kinh Mặc nhấp môi, nhẹ nhàng lắc đầu, tiếng nói khàn khàn có chút dọa người "Không có việc gì, quá gấp."
Giang Diệc nghi ngờ nhìn vào hai mắt hắn, xoay người giúp hắn nhặt hai quyển sách.
Tư Kinh Mặc nhặt sách lên, nói cảm ơn: "Tôi đi toilet một chuyến."
Giang Diệc nhẹ gật đầu, nhìn sách trên bàn vẫn chưa dọn dẹp gọn gàng, dứt khoát đưa tay giúp Tư Kinh Mặc dọn dẹp.
Sách của Tư Kinh Mặc luôn được giữ rất chỉnh tề, rất ít trông thấy trang sách có chút nếp gấp nào, các kiến thức quan trọng đều được Tư Kinh Mặc đánh dấu.
Giang Diệc ung dung chậm rãi dọn xong sách, đột nhiên sửng sốt một chút.
Ở giữa một quyển từ điển thành ngữ nặng nề, lộ ra một góc ảnh chụp.
Trong vô thức Giang Diệc muốn cầm lên xem, bàn tay đến giữa không trung thì dừng lại.
Có thể đặt ảnh chụp ở trong quyển từ điển thành ngữ, chắc chắn lá rất quan trọng.
Nói không chừng còn là bí mật cá nhân, mình lấy nhìn thì không thích hợp.
Nghĩ như vậy, Giang Diệc nhắm mắt lại đẩy ảnh chụp vào trong, giúp Tư Kinh Mặc để quyển từ điển xuống dưới cùng.
Tư Kinh Mặc rất nhanh từ phòng vệ sinh trở về, trên mặt nam sinh còn dính mấy giọt nước chưa khô, từ ngũ quan thâm thúy trượt xuống, mang theo sự gợi cảm thầm lặng.
Giang Diệc nhịn không được nhìn qua, lại một lần nữa khẳng định gương mặt của Tư Kinh Mặc ở trong lòng.
Chỉ đáng tiếc là, người đẹp trai như vậy, mà Phương Phàm lại không thích.
Giang Diệc càng nghĩ càng tiếc thay cho Tư Kinh Mặc, không khỏi thở một hơi thật dài.
Tư Kinh Mặc nhìn sang.
Giang Diệc lắc đầu, đưa một tờ giấy cho hắn, không để ý đến nghi hoặc nơi đáy mắt Tư Kinh Mặc.
............!
Học sinh Nhất Trung mong mỏi, cuối cùng cũng có kết quả liên thi vào thứ 5.
Trước tiên, Phương Phàm bị lão Từ gọi đến phòng làm việc.
Mấy ngày nay không ngừng có tin tức truyền tới nói người nào đó max điểm, người nào đó thành tích không ổn.
Nhưng cũng chỉ nghe nói mà thôi, ai cũng không thể xác định thật giả.
Phải đợi đến khi có bảng điểm thì tất cả mọi người mới chết tâm.
Trước khi Phương Phàm từ văn phòng trở về, đã gửi một tấm ảnh vào trong nhóm lớp trước.
Lập tức, nhóm lớp nhốn nháo hết cả lên.
"A a a a a a tớ chết đây!"
"Tư ca đỉnh vãi!"
"Điên rồi, tớ điên rồi!"
"Lần này Trương Dương phát huy vượt xa bình thường luôn!"
"Đ*t!"
"Đây là giả à?"
"Giang Diệc......!trâu bò v*i!"
"??? Đừng có spam nữa, để tớ xem cái coi!"
Có một câu nói như vậy, chú ý của mọi người đều bị dời đi, không tiếp tục tìm thứ hạng của mình nữa, mà đi nhìn thứ hạng của Giang Diệc.
Ban một chỉ có bốn mươi lăm người, có người nhìn ở cuối danh sách, tìm nửa ngày, cũng không trông thấy tên của Giang Diệc.
Có chút không kiên nhẫn, dứt khoát nhìn từ trên xuống dưới, sau đó hắn lập tức ngây ngẩn.
Xếp thứ 7 trong lớp, thứ 8 toàn khối, xếp thứ 15 trong tổng số học sinh khối 11 của Nhất Trung và Nhị Trung.
Ngữ văn 138, toán học 150, lý tổng 296, Anh ngữ 150.
Tổng điểm 750 là cao nhất, tổng điểm của Giang Diệc là 734.
"!! Tớ điên thật rồi!"
"Giang Diệc, cậu mau nói cho tớ biết, cậu thực sự chưa từng học qua sách giáo khoa lớp 10 sao? Cậu bật hack đấy à?"
Trương Dương hít vào một hơi, sau đó hét lên: "Diệc ca của tớ trâu bò! Không hổ là Diệc ca của tớ!"
Vừa lúc Phương Phàm cầm bảng điểm đi vào, nghe nói như thế cũng nói theo: "Giang Diệc trâu bò!"
Bây giờ cả lớp đều biết thành tích của Giang Diệc, trong nháy mắt loạn hết cả lên.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Giang Diệc, hận không thể nhìn cậu thành cái sàng luôn.
Lúc này Giang Diệc mới nhìn thấy được bảng điểm trong 99+ tin nhắn, xem hết thành tích của mình.
Ngẩng đầu thì nhận được rất nhiều anh mắt, Giang Diệc nở nụ cười, đưa tay chỉ Tư Kinh Mặc bên cạnh.
"Nói đùa, học thần tự mình phụ đạo cho tôi, tôi sao có thể để cậu ấy mất mặt được?"
Tư Kinh Mặc ngồi ở bên cạnh, để điện thoại lên bàn.
Nghe được câu này của Giang Diệc, khóe miệng của hắn co rút lại.
Lúc này hơn bốn mươi ánh mắt đều nhìn chằm chằm bên này, đương nhiên sẽ không bỏ qua ý cười thoáng qua trên mặt hắn.
"Đ*t đ*t! Tư ca cậu cười đấy à?" Trương Dương rít lên một tiếng.
Những người khác trong lớp cũng điên cuồng gào theo.
"Tớ thấy rồi!"
"Cười!"
Giang Diệc bị tiếng thét bất thình lình làm giật nảy mình, vội vàng nghiêng đầu nhìn Tư Kinh Mặc ở một bên.
Khóe miệng cứng ngắt lạnh lùng của nam sinh