Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
*****************
Tống Nhân mấp máy môi, vốn định nói tiếp, nhưng nhìn thấy sự kinh ngạc và bối rối trong mắt Giang Diệc, những lời bà định nói đều bị chặn trong cuống họng, Tống Nhân khẽ thở dài.
Giang Diệc nghe Tống Nhân nói xong, dây thần kinh bỗng nhiên trở nên căng thẳng, nhìn Tống Nhân trước mặt, cậu không giấu nổi sự bối rối.
Thấy Tống Nhân đảo mắt qua, Giang Diệc bối rối nhìn sang chỗ khác, dường như đang cố giả vờ bình tĩnh nhưng không thành công.
"Haizz, thôi, không nói về ba con nữa, cứ mỗi lần nhắc đến ông ấy là tức giận." Tống Nhân che đi cảm xúc nơi đáy mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
"Đúng rồi, khoảng thời gian này bận quá, còn chưa hỏi con có quen với trường học chưa?"
Giang Diệc giương mắt, thấy Tống Nhân đã khôi phục lại vẻ mặt ngày thường, trong lòng của cậu vẫn còn hoảng hốt nên ánh mắt có chút né tránh.
Không nói tới thì Giang Diệc cũng chẳng dám hỏi nữa, suy nghĩ một lát rồi trả lời câu hỏi của Tống Nhân: "Con lớn lên ở Tấn Thành mà, Nhất Trung cũng coi như là trường cũ của con, sẽ thích ứng được a~~!"
Ý cười trong mắt Tống Nhân càng thêm sâu: "Con có thể thích ứng là được, giờ con đã quen được bạn mới chưa?"
Giang Diệc gật đầu, không nói với Tống Nhân về chuyện của Chu Thiên, nhớ đến Tư Kinh Mặc, cậu tiếp tục nói: "Quan hệ giữa con và bạn học cùng lớp khá tốt, còn có bạn cùng lớp của con hồi tiểu học nữa, quan hệ của bọn con bây giờ cũng không tồi."
Tống Nhân nghe thấy thì hơi kinh ngạc: "Thật may quá, có bạn học quen biết, như vậy cũng tốt."
Giang Diệc nhớ đến Tư Kinh Mặc, vô cùng tán đồng gật gật đầu, những lo lắng trong lòng cũng tản ra một chút.
Nghĩ lại thấy cũng kỳ, trên người Tư Kinh Mặc dường như có ma lực khiến Giang Diệc quên đi lo lắng.
Giang Diệc chuyển đến ngôi trường này một tháng, người giúp đỡ cậu nhiều nhất chính là Tư Kinh Mặc.
Tiếc nuối duy nhất là năm đó quan hệ giữa cậu và Tư Kinh Mặc không tốt, bây giờ thân hơn một chút, cũng coi như là tốt.
Tống Nhân lại hỏi một vài vấn đề liên quan đến sinh hoạt, rồi không hỏi thêm gì nữa.
Cuối cùng cả nhà Giang Diệc vẫn không ra ngoài ăn cơm tối, khó lắm Giang Diệc mới về nhà một lần, Tống Nhân tự mình xuống bếp làm đồ ăn.
Giang Diệc ăn đến thỏa mãn, lúc trước cậu muốn ăn đồ ăn mà Tống Nhân làm.
Nhưng vẫn luôn không có thời gian về nhà, cộng thêm lúc đó cậu đang cãi nhau với Giang Húc, nên chịu đựng không có trở về.
Đến lúc ăn cơm, Giang Húc cũng mặt dày mày dạn ngồi xuống bàn ăn, Tống Nhân không thèm nhìn ông một lần, coi ông như không khí.
Không chỉ bị vợ mình làm lơ mà đến con cũng bỏ bơ mình nên Giang Húc chủ động cầu hoà: "Chuyện này là anh làm sai, cho tiểu nhân như anh xin lỗi......"
"Xin lỗi mà có tác dụng thì anh còn làm cảnh sát làm gì?" Giọng Tống Nhân rất lạnh lùng, lấy đữa gắp đồ ăn cho Giang Diệc.
Giang Diệc nhịn không được mà bật cười.
Giang Húc trừng to mắt, đang định mắng Giang Diệc vài câu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt lạnh lùng của Tống Nhân, thế là ông tịt ngòi luôn.
Do dự một lát, sắp xếp lại lời nói một lần, Giang Húc cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Anh......!Lần này không phải khác với lần trước hay sao?"
"Lần này là đại thọ 60 của mẹ, nên anh mới muốn gọi tiểu Diệc về.
Anh đâu có bắt tiểu Diệc làm gì, chỉ muốn thằng bé về tham gia một chúy, ngày mai sau khi cơm nước xong xuôi anh sẽ đưa thằng bé quay lại."
"Bà ấy có quan tâm đến sinh nhật của tiểu Diệc sao?" Giọng điệu của Tống Nhân không chút thay đổi, hỏi lại.
Giang Húc sửng sờ, lông mày hung hăng nhíu lại.
Suy bụng ta ra bụng người, không có ai sinh ra là để đối tốt với ai cả.
Đương nhiên Giang Húc hiểu đạo lý này, nhưng sau một lần đau khổ vì mất đi người thân, ông hơi do dự.
Ông cũng biết mẹ mình quá đáng, nhưng bây giờ Giang Húc càng dễ tha thứ cho bà cụ hơn trước kia.
Nhưng chỉ có mình Giang Húc nghĩ như thế thôi.
Hít một hơi thật sâu, Giang Húc trầm giọng nói: "Nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ của anh, anh cam đoan, đây là lần cuối cùng."
"Vậy nếu lần này bà nội tiếp tục làm như vậy thì sao?" Giang Diệc hỏi.
Tống Nhân không nói gì, chỉ im lặng nhìn Giang Húc.
Hai người đều đang đợi câu trả lời của Giang Húc.
Giang Húc im lặng thật lâu, cuối cùng mới nói: "Nếu như lần này bà ấy vẫn như thế, ba sẽ không ép hai người gặp bà ấy nữa, sau này một mình ba đến là được."
Giang Diệc nhìn Tống Nhân.
Tống Nhân hơi cúi đầu, bà cũng có con nên bà hiểu suy nghĩ của Giang Húc.
Chỉ là lão phu nhân quá đáng, không phải bà không muốn để Giang Húc tận hiếu, chỉ là bà hy vọng Giang Húc không yêu cầu bà và Giang Diệc làm bất cứ điều gì, đặc biệt là Giang Diệc.
Giang Húc được Nguyên lão phu nhân yêu thương, sao Giang Diệc không phải là người mà Tống Nhân yêu thương đây?
Một mình Tống Nhân chịu ủy khuất thì không sao, nhưng chỉ cần liên quan đến Giang Diệc, là bà không muốn Giang Diệc chịu một chút ủy khuất nào.
Bầu không khí trong bữa cơm vô cùng yên tĩnh, qua hồi lâu Tống Nhân mới nói: "Anh không thể gạt em lần nữa."
Giang Húc nghe trong giọng nói Tống Nhân có sự buông lỏng, vội vàng nói: "Em yên tâm! Đây nhất định là lần cuối cùng! Tiểu Diệc cũng là con anh, sao anh không thương được chứ?"
Giang Diệc uống một ngụm canh, không khách khí liếc mắt một cái.
Giang Húc không để ý đến Giang Diệc, tiếp tục an ủi Tống Nhân.
Nói mãi cuối cùng sắc mặt của Tống Nhân mới dễ coi hơn một chút.
Sáng hôm sau, Tống Nhân vào phòng của Giang Diệc.
"Con dậy chưa, tiểu Diệc?"
"Mẹ vào đi!" Giang Diệc đã thức dậy, bây giờ đang nằm trên giường nhắn tin với Tư Kinh Mặc.
Tống Nhân đi vào, nhìn Giang Diệc, vô cùng nghiêm túc nói: "Tiểu Diệc, hôm nay chúng ta phải đến tiệc mừng thọ, nếu như con thấy không thích chỗ nào, hoặc là chịu ủy khuất, con......"
Giang Diệc hiểu ý của Tống Nhân, cười cười cắt đứt lời Tống Nhân: "Con sẽ đi ngay lập tức!"
Trong mắt Tống Nhân hiện lên ý cười: "Được, nhưng không thể để bọn họ tiện nghi thế được.
Con muốn làm sao thì làm vậy, mẹ sẽ luôn ủng hộ con."
Giang Diệc trợn to mắt: "Cho nên ý của mẹ là, dù con có đánh người cũng không sao hả?"
Tống Nhân không do dự, khẽ gật đầu.
"Cái khác thì mẹ mặc kệ, mẹ chỉ cần con không chịu ủy khuất là được."
Hốc mắt Giang Diệc đột nhiên nóng lên, nặng nề mà gật đầu: "Mẹ, mẹ yên tâm, từ nhỏ đến lớn có ai dám bắt nạt con đâu, toàn là con bắt nạt người ta thôi?"
Nói đến đây, trên mặt Giang Diệc có thêm mấy phần đắc ý: "Mấy kỹ thuật chiến đấu con đều học từ ba mà, mẹ an tâm!"
Tống Nhân bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa đầu Giang Diệc: "Muốn thế thì con phải khiến mẹ an tâm mới được.
Bây giờ con là Omega, không phải là Alpha, có rất nhiều chuyện mẹ sợ con chịu thiệt thòi."
Giang Diệc biết Tống Nhân lo lắng điều gì, nên đi đến ôm lấy Tống Nhân, thân mật dúi đầu vào ngực của bà nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi! Con nhất định sẽ chăm lo cho bản thân thật tốt, mẹ không cần phải lo lắng."
Tống Nhân không nói gì nữa, chỉ đang tay ôm Giang Diệc thật chặt.
Ba người đi đến tiệc mừng thọ, Giang Diệc chỉ coi như mình đi ăn một bữa cơm, ăn mặc vô cùng tùy ý, lúc ngồi trên xe tiếp tục câu được câu không trò chuyện với Tư Khinh Mặc.
Giang Diệc không có đội tượng để tâm sự, đúng lúc hôm qua cậu đã nói hết chuyện này với Tư Kinh Mặc, nên cậu dứt khoát nói hết mấy chuyện sau đó cho Tư Kinh Mặc.
Ngược lại Giang Diệc chưa từng nghĩ Tư Kinh Mặc có nói chuyện này với người khác hay không, cậu chỉ đơn thuần cảm thấy, Tư Kinh Mặc đã nói chuyện hắn thích Phương Phàm cho mình, mà cậu nói chuyện này với hắn, thì chẳng có gì quan trọng.
Bây giờ hai người bọn họ đều biết một bí mật của đối phương.
Cũng bởi vì điều này mà Giang Diệc muốn nói hết chuyện này từ đầu tới cuối cho Tư Kinh Mặc.
[Ông nội mày]:......!Chuyện là vậy đó, mẹ tôi siêu đẹp luôn có đúng không?
[2012]: Đúng vậy.
[Ông nội mày]: Bởi vì có câu nói này của mẹ, cho nên tôi cảm thấy dự tiệc mừng thọ hôm nay không thành vấn đề.
Xe từ từ ngừng lại trước cửa khách sạn, Giang Diệc vừa xuống xe, đã nhìn thấy một đám thiếu niên, mà kẻ cầm đầu là Nguyên Nhị thì cậu mặt không đổi sắc tiếp tục đánh chữ.
[Ông nội mày]: Tôi thu hồi câu nói vừa rồi, đệt! Trông thấy đám người này tôi thấy thật khó chịu!
[2012]: Vậy cậu về sớm một chút.
[Ông nội mày]: Tôi sẽ cố gắng, chỉ hi vọng bọn nó chọc giận tôi sớm một chút, như thế tôi mới có thể quang minh chính đại đá bọn chúng ra ngoài!
[2012]: Bây giờ cậu đã tức giận rồi, cậu có thể.
Giang Diệc nhìn chằm chằm điện thoại trong vòng hai giây.
Sau một khắc, khóe miệng Giang Diệc toát lên một nụ cười xán lạn.
[Đại gia ngươi]: Được đấy, Tư ca! Cái