Editor: NuanYang
Beta: Diệp Song Nhi
***************
"Bị đạp xuống đất một lần vẫn chưa đã phải không? Lần trước rửa mặt chưa kĩ à?" Giang Diệc lạnh lùng giương mắt liếc Phương Hà.
Phương Hà cắn chặt hàm răng, bàn tay rũ ở một bên siết chặt, dùng hết sức toàn thân mới áp chế được lửa giận trong lòng.
Cậu ta hít sâu một hơi để khôi phục trạng thái bình thường, khóe miệng cong lên, mắt trợn trừng khiêu khích: "Chẳng có vấn đề gì cả, tao da dày thịt béo, có ngã xuống đất cũng không việc gì.
Cơ mà, da mày non mịn như vậy, không biết lúc ngã trên đường chạy sẽ có cảm nhận gì đây?"
Giang Diệc nhướng mày nhìn cậu ta một lượt từ trên xuống dưới: "Mày..."
"Giang Diệc." Giọng nói của Tư Kinh Mặc từ phía sau truyền đến, Giang Diệc dừng một chút, xoay người nhìn lại.
Vòng thi thứ nhất đã kết thúc, Tống Noãn chạy cuối cùng cũng đã tới vạch đích.
Tư Kinh Mặc nhân lúc nghỉ giữa giờ đi tới đây.
Ánh mắt lạnh băng dừng trên người Phương Hà, nụ cười ở khóe môi Tư Kinh Mặc càng thêm lạnh lùng.
"Mày tới đây làm gì?" Tư Kinh Mặc bước nhanh đến gần, trực tiếp chắn ở trước người Giang Diệc, giống như một vách tường kiên cố chặt chẽ bảo hộ lấy cậu.
Giang Diệc sửng sốt một chút, thấp giọng nói: "Tư ca......"
Nhìn thấy Tư Kinh Mặc, biểu tình trên mặt Phương Hà thay đổi trong nháy mắt.
Cậu ta thật ra không sợ một học sinh mới chuyển đến chưa có bối cảnh gì như Giang Diệc, nhưng nếu là Tư Kinh Mặc, thì cần phải suy xét kỹ một chút.
Suy nghĩ trong chốc lát, Phương Hà đột nhiên tươi cười, có vài phần cà lơ phất phơ: "Tôi từ xa trông thấy cậu ấy hơi quen quen, nên lại đây xem thử."
Tư Kinh Mặc mím môi không nói gì.
Giang Diệc cau mày.
Phương Hà lại cười khan hai tiếng: "Lại gần thấy, quả thật là người quen, tôi chào một câu rồi đi ngay."
Cậu ta nói xong xoay người chuẩn bị rời đi.
"Hy vọng là như thế." Tư Kinh Mặc rốt cuộc cũng mở miệng.
Bước chân Phương Hà hơi sững lại, tỏ ra vô tội nhìn về phía Giang Diệc: "Cậu không tin có thể hỏi thử Giang Diệc, tôi đã làm gì đâu?"
Giang Diệc vỗ bả vai Tư Kinh Mặc, giọng nói lạnh lẽo: "Được rồi, mày không cần giả mù sa mưa làm gì.
Chúng ta chỉ là từng đánh nhau mà thôi, còn chưa thân đến mức cần phải chào hỏi.
À, hay là mày lại muốn ăn đập?"
Phương Hà nghiến răng, cười gượng một tiếng.
Giáo viên đã bắt đầu tiến hành vòng thi thứ hai, Giang Diệc không muốn ở đây nói chuyện xàm xí với Phương Hà, cậu nhìn Tư Kinh Mặc: "Tư ca, chúng ta đi thôi."
Các bạn không tham gia thi đấu của ban một đi đón Tống Noãn, mang nước cho cậu ấy.
Không có ai trách cậu ấy là người về đích cuối cùng, thậm chí còn an ủi cậu, ngược lại Tống Noãn lại cảm thấy áy náy đỏ bừng đôi mắt.
Tống Noãn đi đầu tiên nhìn thấy Giang Diệc Tư Kinh Mặc ở bên này, chạy vọt lên giữ chặt tay Giang Diệc: "Giang Diệc cố lên! Nhờ cả vào cậu đấy!"
Giang Diệc hơi hơi sửng sốt sau đó cười nói: "Yên tâm, cứ giao cho tớ đi."
Ánh mắt Tư Kinh Mặc dừng trên bàn tay Tống Noãn.
Phương Phàm lưu ý đến điểm này, ngay lập tức kéo Tống Noãn ra xa: "Ok ok ok, cậu đi nghỉ ngơi đi, sau đó cùng bọn tớ cổ vũ cho Giang Diệc! Hãy tin tưởng cậu ấy!"
Tống Noãn khịt khịt mũi, giọng nói nghẹn ngào: "Hic hic....!Tớ xin lỗi cậu Giang Diệc, cậu nhất định phải cố lên! Vị trí thứ nhất nhờ cả vào cậu đó....."
Phương Phàm bất đắc dĩ đỡ trán, nhanh tay giữ chặt Tống Noãn: "Được rồi mà, lớp mình bây giờ đã dẫn trước 10 điểm, Giang Diệc không cần chịu áp lực lớn như vậy."
Tống Noãn cũng ý thức được mình nói sai, nhanh chóng xin lỗi: "Xin lỗi Giang Diệc, tớ....!tớ không có cố ý!"
Giang Diệc lắc đầu: "Không có gì, tớ không để tâm đâu.
Tớ nhất định sẽ cố hết sức, cậu đi nghỉ ngơi trước đi."
Các bạn lại cổ vũ Giang Diệc vài câu, sau đó lôi kéo Tống Noãn rời đi.
Giang Diệc phất phất tay về phía mọi người, sau mới đem tầm mắt hướng về Tư Kinh Mặc vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Tư Kinh Mặc rũ mắt, hơi nhăn mày, thấy Giang Diệc nhìn lại đây mới ngước mắt lên.
"Cậu không đi cùng bọn họ sao?" Giang Diệc hỏi.
Khi bắt đầu thi đấu, tất cả mọi người không phận sự đều không được ở lại trong sân, nếu phát hiện có học sinh nào vi phạm, lớp đó sẽ bị trừ điểm.
Tư Kinh Mặc nhìn Giang Diệc, mím môi, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Cố lên."
Giang Diệc vẫn cười rất thoải mái: "Cứ yên tâm! Cậu mau đi đi, sắp bắt đầu thi rồi!"
Tư Kinh Mặc liếc mắt nhìn Phương Hà đứng bên kia, vẫn thấy không yên tâm dặn dò: "Tôi đợi cậu ở vạch đích."
Giang Diệc nhướng mày: "Được, tôi chắc chắn là người đầu tiên chạm vào sợi dây đỏ đó!"
Nhìn Giang Diệc tươi cười tự tin, vẻ mặt Tư Kinh Mặc trong nháy mắt trở nên dịu dàng hơn hẳn, nhìn sâu vào đôi mắt biết cười ấy, mắt hắn ta cũng cong cong: "Tôi đợi cậu."
Trọng tài bắt đầu thổi còi, những người không phận sự còn đứng trong sân phải rời đi ngay lập tức.
Tư Kinh Mặc nhìn Giang Diệc một cái, rồi cùng những người khác đi ra ngoài.
Giang Diệc nhìn Tư Kinh Mặc đi tới vạch đích ở bên kia, mới thu hồi tầm mắt.
Nhóm thi đấu thứ hai không nhiều người lắm, nhưng số người có năng lực cạnh tranh lại nhiều hơn hẳn nhóm đầu tiên.
Có vài tên Alpha ở trong đội thể thao, tuy không phải tất cả đều thuộc đội điền kinh, chung quy vẫn là được đào tạo chuyên nghiệp, so với những người chưa từng được huấn luyện thì khác biệt một trời một vực.
Một tiếng súng vang lên, vòng thi thứ hai chính thức bắt đầu.
Giang Diệc nhìn chằm chằm đường băng, không khỏi có chút khẩn trương.
Không phải cậu không tự tin, nhưng cậu không dám khinh thường đối thủ.
Có lẽ bởi vì mấy người đội thể dục cảm thấy cuộc thi này không quan trọng lắm, cũng có khả năng do họ cảm thấy không có đối thủ để cạnh tranh.
Thời gian đã qua nửa phút, tuyển thủ chạy nhanh nhất cũng chỉ mới chạy được nửa vòng.
Tốc độ nhanh nhất của Giang Diệc là chạy nửa vòng trong gần 30s, nếu tình huống không có gì bất thường, cậu vô cùng tự tin có thể đạt được hạng nhất.
Giang Diệc xem như nhẹ nhõm thở dài một hơi, hoạt động gân cốt một chút, tổ tiếp theo là đến phiên cậu.
Tổ thứ hai thi đấu kết thúc, đạt hạng nhất quả nhiên là một nam sinh trong đội thể thao.
Trọng tài thổi còi, bắt đầu tổ chức tổ thi đấu thứ ba, Giang Diệc được phân đến đường chạy thứ ba phía bên trong.
Yêu cầu của Giang Diệc đối với vị trí chạy không cao, trái hay phải đều chung một vạch xuất phát cả.
Dù sao chạy đến nửa cuối vòng đều có hiện tượng đổi đường.
Liếc mắt nhìn Phương Hà ở bên cạnh, Giang Diệc cảm thấy cậu ta hẳn vẫn không từ