Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
*****************
Câu hỏi của Tư Kinh Mặc mãi đến khi liên hoan kết thúc vẫn không nhận được câu trả lời, sau khi liên hoan xong thì Giang Diệc đi về ngay, còn không cho Tư Kinh Mặc đưa về.
Đưa tay đè lên huyệt thái dương đang đau đớn, đáy lòng của Tư Kinh Mặc càng thêm bất an.
Nhưng hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, hắn sợ chỉ cần hắn hơi sơ ý là sẽ đẩy Giang Diệc ra xa thêm lần nữa.
Suy tư một đêm, Tư Kinh Mặc vẫn không nghĩ ra được cách nào tốt, lăn lộn trên giường không ngủ được.
Giang Diệc cũng không ngủ một đêm.
Liên hoan vừa kết thúc, Giang Diệc gần như trốn từ buổi liên quan trở về, cậu không dám để Tư Kinh Mặc tiễn cậu.
Bây giờ trong lòng của cậu rất loạn, trông thấy Tư Kinh Mặc thì sẽ loạn hơn nữa.
Chí ít trước khi Giang Diệc suy nghĩ rõ ràng, cậu không muốn nhìn thấy Tư Kinh Mặc.
Trời sinh Giang Diệc đã miễn dịch với rượu, cậu không biết đêm nay mình đã uống bao nhiêu, nhưng mà không say.
Không chỉ có thế, đợi đến khi Giang Diệc về nhà thì càng tỉnh táo hơn nữa.
Ngồi trên giường một lát rồi Giang Diệc đứng dậy đi tắm.
Sau khi tắm xong, Giang Diệc cảm thấy mình tỉnh đến mức có thể làm hai bộ đề thi.
Nhưng bây giờ chắc chắn Giang Diệc không làm bài thi nổi, trái tim của cậu vẫn cứ đập loạn xạ nãy giờ.
Cảm xúc hỗn loạn quấn lấy nhau, không gỡ ra được càng không thể hiểu nổi.
Không nói rõ được cũng không tả rõ được, bối rối, lo lắng, lo lắng cho mình, lo lắng cho Phương Phàm, lo lắng cho......!Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc thích Phương Phàm, mình thì thích Tư Kinh Mặc, mà giờ mình còn là bạn tốt với Phương Phàm.
Mặc dù Phương Phàm đã nói rõ với Giang Diệc, cậu ta không thích Tư Kinh Mặc, sẽ không bao giờ thích Tư Kinh Mặc, nhưng Giang Diệc vẫn cảm thấy áy náy.
Rồi giống như vô số nữ sinh gửi bài viết nặc danh lên Weibo #Nam sinh tôi tích đang theo đuổi bạn thân của tôi, tôi phải làm gì# Cái loại tình cảm rối rắm này, chết tiệt thật.
Giang Diệc có cảm giác mình là ngưòi thứ ba, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cậu thấy không giống lắm.
Người Phương Phàm thích là Trương Dương, Phương Phàm không thích Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc thích Phương Phàm, nhưng hắn chưa tỏ tình.
Mình thích Tư Kinh Mặc, mình cũng chưa tỏ tình.
Có phải chỉ cần mình mãi mãi không tỏ tình, thì mình vẫn có thể làm bạn với Tư Kinh Mặc và Phương Phàm hay không?
Trong tiềm thức của Giang Diệc cảm thấy suy luận của mình không đúng, nhưng trong chuyện này, trí thông minh của một học bá dường như bị chó ăn mất, vậy mà cậu còn cảm thấy ý nghĩ này rất tốt nữa chứ.
Chỉ cần cậu không biểu hiện ra, thì sẽ không có ai biết chuyện này, chỉ cần không ai biết, cậu còn có thể làm bạn với Tư Kinh Mặc và Phương Phàm.
Trong lòng Giang Diệc quyết định chủ ý này, rõ ràng là cậu nên thấy thoải mái, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng của cậu không nhẹ nhõm chút nào mà còn thấy loạn hơn.
Cả đêm đó gần như Giang Diệc không thể ngủ được, cậu nằm trên giường lật qua lật lại như bánh nướng.
Đợi đến hừng đông, Giang Diệc cho rằng tốt xấu gì thì cậu sẽ ngủ được, ai ngờ cậu vẫn không thể chợp mắt.
Ngáp hết lần này đến lần khác, nhưng chỉ cần cậu nằm lên giường, không đến một phút cậu đã lập tức tỉnh táo, không hề thấy buồn ngủ một chút nào hết.
Giang Diệc thử hai ba lần, trong lòng như bị lửa đốt, thế là cậu không thèm ngủ nữa mà lật sách bài tập ra xem.
Giang Diệc có thể hiểu từng chữ trong sách bài tập, nhưng gộp lại thành một câu thì Giang Diệc không hiểu.
Giang Diệc hít sâu một hơi, thật sự không nhịn nổi nữa nên lấy điện thoại ra, đầu tiên là cậu mở khung chat với Tư Kinh Mặc, trong nháy mắt mở ra đó Giang Diệc ngây ngẩn cả người.
Cậu muốn gửi gì nhỉ?
Phải nói gì với Tư Kinh Mặc đây?
Bây giờ hắn đã nghĩ ra chưa?
Với tình huống thế này cậu còn có thể bình tĩnh nói chuyện phiếm với Tư Kinh Mặc ư?
Giang Diệc cau mày thoát khỏi khung chát với Tư Kinh Mặc, tìm được Hứa Hướng Dương, gửi qua một tin nhắn.
Hứa Hương Dương gần như trả lời lại trong vòng 1 giây:?
[Ông nội mày]: Tớ có một vấn đề.
[Hứa Hướng Dương]: Kinh dị.
[Hứa Hướng Dương]: Cậu mà cũng có lúc không giải được đề hả! Nói mau! Nói cho tớ biết đó là dạng đề nào, tháng sau chúng ta liên kết thi toàn quốc hả?
[Ông nội mày]: Không phải là bài tập.
[Hứa Hướng Dương]: À, vậy tớ làm bài trước đã.
Giang Diệc tức đến bật cười.
[Ông nội mày]: Không phải, cậu chờ tớ một chút.
[Hứa Hướng Dương]: Chuyện này quan trọng lắm hả?
Ngón tay Giang Diệc chuẩn bị gõ trên màn hình thì hơi rụt lại.
Rất quan trọng ư?
Thật sự rất quan trọng, nhưng cậu không thể nói cho Hứa Hương Dương là nó rất quan trọng.
Hứa Hướng Dương rất thông minh, mẫn cảm với loại chuyện này hơn Giang Diệc nhiều, Giang Diệc có dự cảm, nếu như cậu không chú ý dùng từ, Hứa Hướng Dương có thể trực tiếp đoán ra người cậu nói là mình.
Do dự một lát Giang Diệc mới trả lời.
[Ông nội mày]: Không tính là quan trọng, do tớ thấy cậu sẽ biết cách xử lý thôi.
Hứa Hướng Dương càng buồn bực hơn nữa: Chuyện gì?
Bên kia khung chat xóa rồi lại viết, viết rồi lại xóa, mãi mới ra được một đoạn tạm ổn.
[Ông nội mày]: Tớ có một người bạn, gần đây rất thích một Omega, nhưng Omega này không thích cậu ấy, mà thích một Alpha khác, nhưng một người bạn khác của tớ lại thích cậu ấy.
Bây giờ cậu ta buồn bực lắm, hỏi tớ phải làm sao bây giờ.
Mà tớ thì đã yêu đương bao giờ đâu, tớ không hiểu mấy cái chuyện tình cảm này nên mới hỏi cậu.
Hứa Hướn Dương nhìn đoạn tin nhắn này, im lặng hai giây, mới trả lời Giang Diệc: Người bạn này của cậu là Tư Kinh Mặc hả?
Tay Giang Diệc run lên một cái, điện thoại rớt xuống đất luôn.
Cậu vội vàng nhặt lên, chỉ thấy kính cường lực đã bị bể.
Nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng lên, mặt Giang Diệc nóng đến mức dọa người, nhưng cậu không lo cho mặt mình, chỉ một lòng lo lắng nhìn tin nhắn trên điện thoại.
Sao Hứa Hướng Dương nhìn ra được nhỉ? Làm sao cậu ấy lại biết mình thích Tư Kinh Mặc?
Tâm tư quay đi quay lại trăm ngàn lần, Giang Diệc càng nghĩ càng thấy kinh hãi.
Ngay lúc cậu bối rối không biết làm thế nào, thì Hứa Hướng Dương lại gửi tin nhắn đến.
[Hứa Hướng Dương]: Cậu ấy tỏ tình với cậu hả? Bây giờ cậu thích ai hả? Hay cậu chỉ viện cớ để lừa hắn rồi bị hắn phát hiện?
Giang Diệc nhíu mày, ủa này là sao ấy nhỉ?
[Ông nội mày]: Không phải, không phải Tư Kinh Mặc.
[Hứa Hướng Dương]: Ồ? Không phải cậu ấy à?
Giang Diệc nhìn giọng điều này của Hứa Hướng Dương thì thở phào nhẹ nhõm.
[Ông nội mày]: Không phải cậu