Edit: NuanYang
Beta: Diệp Song Nhi
****************
Nhưng làm sao giả vờ lơ đãng mà nhắc tới sinh nhật của mình mới là vấn đề.
Giang Diệc cẩn thận suy nghĩ một chút, mười bảy năm qua, mỗi năm người đầu tiên nhớ đến sinh nhật cậu không phải bạn thân thì chính là Tống Nhân.
Cũng bởi vì thế khiến cậu không đặc biệt để ý sinh nhật của mình là khi nào.
Càng không có kinh nghiệm nhắc sinh nhật mình với người khác, còn yêu cầu người ta tặng quà.
Giang Diệc nghĩ rất nhiều cách, cách đơn giản nhất vẫn là nói thẳng với Tư Kinh Mặc, thứ bảy tuần sau là sinh nhật tôi, cậu chuẩn bị quà tặng tôi nhé.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Giang Diệc lại cảm thấy như vậy quá xấu hổ, làm gì có ai tìm người khác đòi quà thẳng thừng như vậy.
Cậu ngay lập tức phủ định ý tưởng này.
Vậy phải làm sao nhắc nhở Tư Kinh Mặc đây?
Toàn bộ ngày nghỉ cuối tuần đều bị cậu dùng để suy nghĩ chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra biện pháp nào khả thi.
Chớp mắt đã đến thứ hai, Giang Diệc chỉ có thể thở than ngắn thở dài đến trường học.
“Chào buổi sáng.” Cách chào hỏi của Tư Kinh Mặc vẫn giống như trước.
“Chào buổi sáng.” Giang Diệc thở dài trong lòng.
Vốn dĩ cậu định bất chấp tất cả, thẳng thắn nói thứ bảy tuần này là sinh nhật mình, để xem hắn phản ứng ra sao.
Nhưng đến khi tiếp xúc trực tiếp với Tư Kinh Mặc, nhìn khuôn mặt lạnh lùng trước mặt của đối phương, yết hầu cậu giống như bị nghẹn cái gì, không cách nào nói ra câu đó.
Đương nhiên, một phần cũng do Giang Diệc không dám.
Tư Kinh Mặc đáp lại một chữ: “Ừ”.
Đây có thể đúng là lời Tư Kinh Mặc sẽ nói!
Giang Diệc thấy hơi nản, có chút bực bội gãi gãi đầu, cuối cùng chỉ có thể tự mình an ủi trong lòng, hiện tại mới là thứ hai, tạm thời không vội.
Thứ ba, Giang Diệc vẫn không nói ra.
Thứ tư cũng vậy.
Cho tới hôm nay thứ năm, cả khuôn mặt Giang Diệc giống như viết kín hai chữ lo âu, mỗi người nhìn thấy cậu đều theo bản năng mà hỏi: “Cậu làm sao thế?”
Tư Kinh Mặc cũng hỏi.
Giang Diệc nhíu mày một chút, lại nhanh chóng thả lỏng, cười cười với Tư Kinh Mặc ra vẻ không sao: “Không có gì đâu.”
Cơ mà bộ dáng này, nhìn kiểu gì cũng thấy không giống không có chuyện gì.
Tư Kinh Mặc mím môi, hơi rũ mí mắt, không có hỏi lại.
Giang Diệc hít sâu một hơi, cậu nghĩ, không thể tiếp tục như vậy được.
Do dự sẽ thất bại, nếu cứ mãi do dự không nói, lỡ đâu đến thứ bảy Tư Kinh Mặc không chuẩn bị quà tặng cậu thì sao?
Mình phải tranh thủ một chút, thực ra việc đề cập đến không có khó như vậy.
Cho dù Tư Kinh Mặc không chuẩn bị quà, chỉ cần nghĩ đến ngày sinh nhật của mình có Tư Kinh Mặc tham dự, Giang Diệc vẫn sẽ thấy thật vui vẻ.
Cậu quyết định giờ nghỉ trưa sẽ nói chuyện này cho Tư Kinh Mặc.
Rốt cuộc cũng quyết định được, tảng đá treo lủng lẳng trong lòng cuối cùng có thể hạ xuống.
Nhưng điều cậu không nghĩ tới chính là, chờ tới giờ nghỉ trưa, còn chưa đợi cậu nói đã có người dành trước một bước gọi Tư Kinh Mặc.
Thịnh Thi đỏ mặt, đi tới trước mặt Tư Kinh Mặc nói nhẹ nhàng: “Tư, Tư Kinh Mặc, bây giờ cậu có rảnh không?”
Sắc mặt Giang Diệc trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, đáy mắt một mảnh âm u.
Một cỗ không khí áp suất thấp bao quanh người cậu, không ngừng tỏa ra khí lạnh.
Động tác trên tay Tư Kinh Mặc hơi dừng một chút, mày nhíu lại, theo bản năng nhìn Giang Diệc bên cạnh.
Giang Diệc rũ đầu, không nhìn rõ cảm xúc.
“Có chuyện gì sao?” Tư Kinh Mặc nhàn nhạt nói.
Thịnh Thi đảo mắt nhìn các bạn xung quanh vẫn chưa rời đi, đỏ mặt: “Chỗ này không thích hợp nói chuyện, có thể đổi một nơi khác sao?”
Giọng nói Tư Kinh Mặc có chút thiếu kiên nhẫn: “Có chuyện gì nói luôn ở đây là được.”
Thịnh Thi tức khắc hơi sốt ruột, liếc mắt nhìn Giang Diệc bên cạnh, nói nhỏ: “Chính là…… Ừm, thứ bảy tuần này ……”
Tư Kinh Mặc đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, cắt ngang lời định nói: “Được, ra ngoài nói đi.”
Thịnh Thi lập tức thở dài nhẹ nhõm, không tiếp tục nói nữa.
“Tôi ra ngoài một chút, cậu nếu đói bụng cứ đi ăn trước đi.” Tư Kinh Mặc nói với Giang Diệc.
Giang Diệc phun một chữ “Ừ” trầm thấp từ trong cổ họng ra ngoài, không nói thêm gì, cũng không dám liếc mắt nhìn Tư Kinh Mặc.
Cậu sợ nếu mình nhìn Tư Kinh Mặc lần nữa sẽ giữ chặt hắn lại, không cho hắn đi.
Tư Kinh Mặc chờ được lời đáp lại từ Giang Diệc mới đứng dậy khỏi ghế ngồi, đi cùng Thịnh Thi ra khỏi phòng học.
Giang Diệc nhìn bóng dáng hai người rời khỏi lớp, dần dần đi xa, bàn tay cầm bút vô thức nắm chặt lại, chung quy vẫn không thể nén lại cơn giận, trực tiếp ném đi cây bút trong tay.
Có thể do cậu quá phẫn nộ rồi, trong lúc nhất thời đã quên trên tay mình là cây bút máy, dùng lực hơi lớn, bút máy rơi thẳng xuống đất, ngòi bút cũng gãy luôn, mực từ đầu ngòi bắn ra đầy đất.
Trương Dương vẫn chưa rời đi, nghe được động tĩnh lập tức quay đầu nhìn lại: "Diệc ca cậu không sao chứ?”
Giang Diệc nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Không có việc gì, tớ trượt tay.”
Nhìn thế nào cũng không giống như không có chuyện gì, nhưng Trương Dương rất thức thời không tiếp tục hỏi, nói câu chào hỏi sau đó ra khỏi phòng học.
Khom lưng nhặt lên cây bút máy đã hỏng, đây là đồ đôi đầu tiên mà cậu có được với Tư Kinh Mặc, Giang Diệc không nỡ vứt đi.
Cầm bút lên, cậu lại lấy khăn giấy lau sạch sàn nhà, dự tính có thời gian sẽ đi thay ngòi bút.
Một lần nữa ngồi xuống ghế, Giang Diệc lấy ra một cây bút nước từ túi bút, cúi đầu nhìn bài tập trên bàn.
Hai phút sau, “Bang” một tiếng, Giang Diệc ném bút lên bàn, đột