Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
**************
Đương nhiên Giang Diệc sẽ không làm theo kiểu tớ một miếng cậu một miếng giống Tư Kinh Mặc nói, cậu còn cần mặt mũi.
Mặc dù giọng của Tư Kinh Mặc không lớn, nhưng cậu vẫn thấy lo lắng, nhìn xung quanh rất lâu, xác định không có người nhìn bên này thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu chừa lại chút mặt mũi đi! Giang Diệc hạ giọng.
"Đây là bên ngoài, nhiều người lắm đó!"
Tư Kinh Mặc cười khẽ: "Không phải cậu bảo tớ ăn à?" Giọng điệu còn rất thẳng thắn, không thấy ngại ngùng chút nào.
Giang Diệc hít sâu một hơi, không phải nên nói thế nào mới tốt, nhẫn nhịn nửa ngày, cậu mới rặn ra được một câu: "Chẳng phải cậu không thích ăn ngọt à? Thôi cậu đừng ăn nữa."
Nói xong, Giang Diệc cầm cây kem, tức giận cắn một miếng lớn cứ như đang trút giận.
Nụ cười bên khóe miệng Tư Kinh Mặc càng sâu hơn, hắn không có ý định che giấu tâm trạng đang rất tốt của mình.
Rất nhiều người xung quanh không nhịn được mà nhìn về bên này.
Ánh mắt vừa rơi trên khuôn mặt Tư Kinh Mặc là đã không thể dời đi nổi nữa.
Ánh mắt nhiều quá nên khiến Giang Diệc thấy không vui, đây là bạn trai của tôi mà!
Không chút nghĩ ngợi, Giang Diệc đưa cây kem mà mình đã cắn mấy miếng lên môi Tư Kinh Mặc.
Nam sinh nhíu mày, trong mắt mang theo trêu tức: "Sao đấy?"
Giang Diệc nghiến răng nghiến lợi nói: "Đánh dấu chủ quyền!"
Nụ cười của Tư Kinh Mặc càng đậm hơn: "Ghen à?"
"Đúng vậy." Giang Diệc không khách khí nói.
Nụ cười của Tư Kinh Mặc càng sâu hơn nữa, cắm một miếng kem lớn trên tay Giang Diệc.
Giang Diệc thỏa mãn nhìn ánh mắt tiếc nuối của những người khác, một lần nữa bỏ kem vào miệng mình, suy nghĩ một lát, vẫn không nhịn được mà hỏi: "Ngọt không?"
Tư Kinh Mặc hơi nhíu mày: "Không ngọt bằng cậu."
Giang Diệc kinh ngạc nhìn Tư Kinh Mặc, cậu vừa nghe thấy gì ấy nhỉ?
Nhưng giờ Tư Kinh Mặc không có ý muốn giải thích, chỉ khoác tay lên bờ vai Giang Diệc, nhẹ nhàng đẩy cậu một cái: "Đi lên trước đi."
Chờ Giang Diệc đi chậm lại thì lỗ tai đã đỏ ửng lên.
"Tư ca." Giang Diệc đã ăn xong cây kem trong tay, lấy khăn giấy lau miệng sạch sẽ, rồi cậu mới trịnh trọng nói với Tư Kinh Mặc.
"Đột nhiên tớ phát hiện, cậu quá đáng lắm!"
Tư Kinh Mặc: "Ồ? Thật sao?"
Giang Diệc hừ một tiếng, bỏ rác vào túi đựng rác mang theo bên người, không thèm nói chuyện với Tư Kinh Mặc nữa.
Bỗng nhiên Hứa Hướng Dương quay đầu lại, quét mắt trên người Tư Kinh Mặc và Giang Diệc một vòng, bĩu môi: "Đột nhiên tớ phát hiện các cậu sến súa quá."
Giang Diệc không biết mình như thế nào, có lẽ cảm thấy nếu đã bị Hứa Hướng Dương thấy rồi, thì dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi*, ánh mắt rơi vào cánh tay Lục Tinh đang khoác trên bả vai Hứa Hướng Dương, tạc lưỡi: "Không phải các cậu cũng vậy à?"
(*) Vò đã mẻ không sợ rơi: bất chấp tất cả.
Hứa Hướng Dương nặng nề hừ một tiếng, mặt đỏ lên, không để ý đến Giang Diệc nữa.
Lục Tinh bất đắc dĩ cười cười.
Xếp hàng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới tới lượt của bọn họ.
Nhân viên công tác giới thiệu, có thể ngồi bất cứ chỗ nào, nhưng nếu là hàng đầu tiên thì xin mọi người hãy suy nghĩ thật kĩ.
Giang Diệc đang muốn tìm kích thích nên không thèm nghĩ đã nói: "Chúng ta ngồi hàng đầu tiên đi? Đúng lúc hàng đầu tiên có bốn chỗ, chúng ta cũng có bốn người."
Hứa Hướng Dương gật đầu: "Được, vậy hàng đầu đi."
Lục Tinh và Tư Kinh Mặc không có ý kiến gì, chỉ ngồi vào theo.
Nhân viên công tác nhìn bốn người ở hàng đầu tiên, hỏi tiếp: "Chắc chắn là chỗ này chứ?"
Giang Diệc gật đầu: "Vâng."
Nhân viên công tác gật đầu rồi kiểm tra dây an toàn cho bọn họ sau đó kiểm tra giúp những người ngồi phía sau.
Giang Diệc và Hứa Hướng Dương ngồi ở giữa, Lục Tinh Và Tư Kinh Mặc ngồi hai bên.
Trước khi bắt đầu, Giang Diệc đưa tay của mình sang: "Chúng ta tay nắm đi."
Tư Kinh Mặc không do dự, bàn tay hơi lạnh nắm chặt tay Giang Diệc, suy nghĩ một hồi, hắn mới nói: "Cái này......!Ngồi hàng đầu sẽ rất kích thích?"
Giang Diệc gật đầu: "Đương nhiên! Không kích thích thì sao gọi là hàng ghế đầu được!"
Nói xong, Giang Diệc nghiêng đầu nhìn Tư Kinh Mặc, giọng điệu có vẻ do dự: "Tư ca, không phải đây là lần đầu tiên cậu chơi trò này đấy chứ?"
Tư Kinh Mặc không phủ nhận.
Đột nhiên Giang Diệc thấy hối hận: "Vậy hay giờ chúng ta đổi một chỗ khác đi?"
Lúc này giọng của nhân viên công tác vang lên: "Trò chơi sắp bắt đầu, xin mọi người hãy kiểm tra dây an toàn của mình một lần nữa."
Sắp bắt đầu rồi, như vậy lúc này đương nhiên không thể đổi chỗ được nữa.
Giang Diệc khá lo lắng nhìn Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc nhéo nhéo tay của cậu, hắn thoải mái hơn Giang Diệc rất nhiều: "Không sao đâu, chẳng phải cậu ngồi bên cạnh tớ rồi sao?"
Giang Diệc mỉm cười: "Tớ còn có thể giúp cậu không sợ nữa à?"
Tư Kinh Mặc gật đầu, giọng điệu nghiêm túc: "Ừm, trước kia hay bây giờ thì đều như vậy cả."
Chỉ cần có Giang Diệc bên cạnh, cho dù gặp phải chuyện gì hắn cũng không sợ.
Chỉ là những lời này, Tư Kinh Mặc chưa hề nói cho bất kì ai.
Tàu lượn chậm rãi khởi động, ngưòi trên tàu bắt đầu thấy căng thẳng.
Lúc bắt đầu thì chỉ là một sườn núi thật dài, tốc độ cũng tương đối chậm, thời gian dần trôi, tàu đã đến chỗ cao nhất.
Lúc này đã có ngưòi không kìn nén được mà hét lên.
Không khí căng thẳng ùa về trong nháy mắt, Tư Kinh Mặc nắm tay Giang Diệc càng chặt hơn.
Giang Diệc lợi dụng lúc này nói với Tư Kinh Mặc: "Không sao đâu, Tư ca, nếu cậu thấy sợ......"
"A ——"
Lời còn chưa dứt, tàu lượn đã nghiêng dữ dội, thân tàu vọt thẳng xuống dưới, người trên tàu đồng loạt thét chói tai.
Câu nói cuối cùng của Giang Diệc, bị mấy tiếng thét liên tiếp nhấn chìm.
Tàu lượn ở công viên trò chơi này rất kích thích, đi qua sườn núi lớn, tàu lượn sẽ đi chậm lại, sau đó ngay khi mọi người còn chưa kịp chuẩn bị thì tăng tốc lần nữa, mang đến cảm giác kích thíc gấp bội.
Sau khi tiếng thét chói tai vang lên thì chưa từng dừng lại.
Tiếng hét của Giang Diệc không có sự sợ hãi, cậu vẫn luôn reo hò, la hét cùng với mọi người trên tàu.
Tư Kinh Mặc thích ứng được rồi thì hơi buông lỏng tay Giang Diệc, không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn gương mặt đang tươi cười của Giang Diệc.
"A —— Tư ca!" Bỗng nhiên đi xuống một con dốc, Giang Diệc không nhịn được mà kêu lên.
Nụ cười của Tư Kinh Mặc ngày càng rạng rỡ, hiếm khi lộ ra hàm răng trắng, giọng còn lớn hơn cả Giang Diệc: "Giang Diệc ——"
"Tớ thích cậu!"
Bỗng nhiên đi lên dốc, giọng của Tư Kinh