Diệp Sơ Hạ sụt sịt, lúc này sự im ắng dường như lấn át mọi âm thanh.
Mặt Dịch Nam Yên tối sầm, không chịu được muốn đẩy nàng ra, nhưng cuối cùng cô không làm vậy, chỉ là cay đắng nói: "Em có thấy tởm hay không!"
Người bị ám ảnh về sự sạch sẽ như Dịch Nam Yên, thậm chí còn muốn treo Diệp Sơ Hạ lên đánh ngay lập tức, làm người ai làm thế hả?
Cô có ý tốt an ủi nàng, thế mà nàng lại đối xử với cô như vậy!
Diệp Sơ Hạ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt ướt át còn chói mắt hơn cả ánh đèn đôi phần, giọng nói còn mang theo nức nở: "Xin lỗi chị Nam Yên nhiều lắm, em không có cố ý."
Dịch Nam Yên:...!Má!
Cô sững người hai giây, giơ tay ấn đầu Diệp Sơ Hạ về, quay đầu nhìn về phía xa xăm: "Tôi không có trách em."
Diệp Sơ Hạ: "..."
Khuôn mặt vùi trong ngực Dịch Nam Yên của nàng trở nên xanh mét, đè lại thì đè lại, không thể đổi chỗ khác được sao?
Nói thật ra, lần này Diệp Sơ Hạ thực sự không cố ý, chỉ là không ai có thể kiểm soát được phản ứng s1nh lý của mình, khi nàng giả khóc, nàng có thể giải thích một cách hoàn hảo rằng nhành hoa lê đọng giọt mưa là gì, yếu ớt đáng thương phiên bản sách tiêu chuẩn sách giáo khoa, nhưng nàng không thể khi nàng khóc thật.
Khi tâm trạng suy sụp, không ai sẽ trông quá đẹp khi khóc.
Thông thường, nước mắt và nước mũi sẽ cùng chảy ra, Diệp Sơ Hạ cũng không tránh khỏi điều này, cùng lắm thì người đẹp cũng như thế, nhưng họ cũng được coi là dễ thương, trong sáng và không làm màu.
Cắt cụt chi của mèo con không phải là một ca phẫu thuật đặc biệt phức tạp, vấn đề là cơ thể mèo con chỉ có thể chấp nhận một lượng thuốc mê hạn chế, cho nên rủi ro của ca phẫu thuật là rất cao.
Vì vậy, mặc dù hai người chờ đợi bên ngoài cho rằng đã lâu lắm rồi, nhưng trên thực tế, chưa đến hai tiếng là bác sĩ đã ra khỏi phòng phẫu thuật.
Diệp Sơ Hạ lập tức lo lắng bật dậy khỏi ghế.
"Giải phẫu thành công." Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nói cho người nhà chuyện mà họ muốn biết nhất, không hề quanh co lòng vòng.
Diệp Sơ Hạ thở phào một hơi, như thể toàn bộ sức lực đều bị rút cạn khỏi cơ thể, nàng có chút lảo đảo, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất may mắn, cũng không biết cảm thấy may khi con mèo không sao hay vui vì số tiền đó không phải là vô ích.
Dịch Nam Yên nhanh chóng đỡ nàng: "Này, em không sao chứ?"
Diệp Sơ Hạ mím môi cười ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Chân em tê quá."
Dịch Nam Yên không nghi ngờ Diệp Sơ Hạ đang lừa cô, tức giận đỡ lấy nàng: "Đứng vững chút!"
Trong miệng có chút ghét bỏ, nhưng Dịch Nam Yên lại không buông tay, bác sĩ đợi hai người bình tĩnh trở lại mới mô tả tình huống cụ thể của mèo con.
Trợ lý đặt mèo con vào lồ ng ấp, Diệp Sơ Hạ nhìn mèo con đang ngủ qua tấm kính, bây giờ nàng mới có tâm trạng hỏi bác sĩ xem đó là em trai hay em gái.
Bởi vì trì hoãn lâu như vậy, hai người sau ca phẫu thuật cũng không ở lại bệnh viện lâu, thanh toán xong viện phí cùng nhau rời khỏi bệnh viện thú cưng.
Điều đáng nói là phí phẫu thuật chỉ còn bốn con số*, theo bác sĩ, bệnh viện của họ có trợ cấp cho việc cứu mèo hoang, Diệp Sơ Hạ trông có vẻ tin nhưng trong lòng nàng biết rất rõ, nhất định là có công lao của Dịch Nam Yên.
(*) Bốn con số, dưới 10.000 tệ.
Chỉ là nàng không nghĩ ra, tại sao Dịch Nam Yên lại làm điều đó một cách lén lút như vậy? Đây cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, chẳng lẽ nàng còn không chịu cho cô bỏ tiền sao?
Có người giúp nàng chia sẻ chi phí, trừ khi nàng đần, chuyện tốt như vậy sao có thể từ chối?
Diệp Sơ Hạ cảm thấy người làm việc tốt mà không để lại tên tuổi như Dịch Nam Yên, giống như một kẻ ngốc, hoàn toàn không biết suy nghĩ bên trong của Dịch Nam Yên.
Theo quan điểm của Dịch Nam Yên, nuôi một con mèo là chuyện của số phận, hôm nay cô chưa bao giờ ngừng chú ý Diệp Sơ Hạ nên đương nhiên có thể thấy được rằng nàng đã định nghe theo lời khuyên của bác sĩ cho con mèo một cái chết nhân đạo, nhưng cô không biết hành vi nào của con mèo đã khiến nàng xúc động, rồi hạ quyết tâm cứu nó.
Đối với một người bình thường, nếu ai đó trả một số tiền lớn cho một sinh mạng chưa từng gặp gỡ, chắc chắn người đó muốn chăm sóc đối phương.
Trong trường hợp này, nếu cô trả tất cả chi phí, rất có thể Diệp Sơ Hạ sẽ chọn giao mèo cho cô nuôi, dù sao cũng là cô bỏ tiền, cho dù cô không muốn, Diệp Sơ Hạ nhất định sẽ tìm cách trả lại tiền, Dịch Nam Yên cảm thấy rằng cô không thiếu số tiền ít ỏi đó, nên cô đã tìm ra một giải pháp thoả hiệp.
Đúng vậy, mặc dù từ giọng nói mà cô nhận ra Diệp Sơ Hạ là kẻ từng lừa gạt mình, nhưng Dịch Nam Yên vẫn cảm thấy tính cách của Diệp Sơ Hạ có thể chấp nhận được, xét cho cùng, từ góc độ tiếp xúc, nàng không có bất kỳ mưu