Diệp Sơ Hạ đã quen che đậy con người thật của mình dưới nhiều lớp vỏ bọc và theo bản năng bài xích người khác chạm vào con người thật của mình, tuy nhiên, nhìn vào bộ dạng hiện tại của Dịch Nam Yên, có thể đoán rằng cô không nhận ra sự khác biệt giữa khóc thật và giả khóc, điều này cũng khiến Diệp Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Nói chung, nếu Diệp Sơ Hạ phát hiện ra ai đó đã nhìn thấu bên trong của mình, nàng thường chọn cách tránh xa, bởi vì nàng đã đóng cửa lòng và từ chối bất kỳ người ác ý hay tốt bụng nào bước vào trái tim mình, nhưng may mà Dịch Nam Yên đủ ngu ngốc, vậy nên, ngay cả khi Diệp Sơ Hạ phát hiện ra sự thật, nàng cũng không muốn xa lánh mối quan hệ này để cả hai trở lại những đường thẳng song song rời rạc ban đầu.
Diệp Sơ Hạ điều chỉnh tâm lý quá nhanh nên Dịch Nam Yên không thể nhận ra, thậm chí cô còn không biết rằng mình sắp bị loại trừ, dù gì Diệp Sơ Hạ đã gắp đồ ăn cho cô thì làm sao Dịch Nam Yên có thể nhận ra sự bất thường?
Ngay cả sự lo lắng ban đầu sợ lộ bí mật của mình cũng trực tiếp tiêu tan, và tâm trạng như mở cờ trong bụng.
Theo cái nhìn của cô, đáng lẽ mối quan hệ giữa hai người phải tiến triển rất nhiều sau sự việc này, dẫu sao, Diệp Sơ Hạ hầu như không hỏi han gì đến căn hộ, và ký hợp đồng ngay mà không chút do dự.
Điều này có nghĩa là gì, nó có nghĩa là nàng tin tưởng vào tầm nhìn của cô!
Trong lòng Dịch Nam Yên rất mỹ mãn, mãi đến khi vào lớp có hơi buồn ngủ, cô mới lờ mờ nhận ra có gì đó không đúng.
Ngày hôm qua sau khi về nhà, để tìm một căn hộ có diện tích nhỏ, an ninh tốt, Dịch Nam Yên đã đánh thức trợ lý của mình vào lúc nửa đêm, cuối cùng cũng xác nhận một căn sau khi vật vã cho đến sáng sớm.
Sau khi xác nhận căn hộ đủ tiêu chuẩn, cô mới tìm người dọn dẹp và chụp ảnh nội thất trong nhà gửi cho nàng, cô sợ Diệp Sơ Hạ không hài lòng và không muốn thuê nữa.
Cô bận rộn đến mức đã quên mất rằng cô có thể yêu cầu trợ lý làm điều đó thay cho mình.
Và kết quả của việc tự mình làm khổ mình là Dịch Nam Yên thiếu năng lượng và cảm thấy rã rời vào lúc này.
Dịch Nam Yên cảm thấy có gì đó sai sai.
Cô nhìn chằm chằm vào bục giảng với đôi mắt mỏi mệt, sau nửa tiết học, cuối cùng cô cũng hiểu ra điều gì không ổn.
Mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì vậy?
Tại sao mình phải giúp em ta như thế này? Rõ ràng là mình có ý định lừa em ta mà!
Dịch Nam Yên trở nên khó chịu và vô cùng nghi ngờ liệu mình có bị chơi ngải hay không, ngay khi cô đang hối hận thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Cô xụ mặt mở điện thoại, quả nhiên là tin nhắn của Diệp Sơ Hạ.
Một con mèo nhỏ lén la lén lút xuất hiện trên giao diện trò chuyện, trước khi Dịch Nam Yên trả lời, một tin nhắn khác đã được gửi đến từ phía bên kia:
【 Chị Nam Yên, em xem thử rồi, đồ đạc của em không nhiều lắm, có thể chuyển xong trong hôm nay, đợi em dọn dẹp nhà cửa xong xuôi rồi cuối tuần này chị đến đây ăn cơm, được không? 】
【 Nhưng mà tay nghề của em chỉ bình thường thôi à, chị Nam Yên không chê chứ? 】
Ăn cơm?
Dịch Nam Yên cười nhạt, ai thèm ăn đồ cô nấu? Khỏi nghĩ cũng biết, ngay cả tay nghề của đầu bếp tiệm cơm nhỏ cũng không bằng!
Trong khi nghĩ như vậy, Dịch Nam Yên quý chữ như vàng, chỉ trả lời một từ:【 Chê 】
Diệp Sơ Hạ gửi sticker con mèo đang khóc:【 Vậy chúng ta ra ngoài ăn đi 】
Dịch Nam Yên:【 Em còn tiền để ăn ngoài? 】
【 Còn một chút, xài hết tháng này, chắc em cạp đất thật quá T^T 】
Có quá nhiều người giàu có xung quanh mình, Dịch Nam Yên không biết cuộc sống của người nghèo như thế nào, nhưng cô đã đọc nó khi cô lướt web, vì vậy cô mới chợt nhớ ra và hỏi một câu, nhưng cô không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.
Lẽ nào não của ranh con phiền phức này chỉ để trưng bày thôi ư? Không có tiền còn muốn mời tôi đi ăn!
Dịch Nam Yên tức giận gõ: 【 Vậy em còn muốn ra ngoài ăn cơm? 】
【T^T】
Dịch Nam Yên khẽ hừ một tiếng: 【 Vậy ăn ở nhà em đi, nếu nấu không ngon thì em tự xử hết đi, tôi không ăn giúp em đâu! 】
Thấy đối phương đồng ý, Dịch Nam Yên cất điện thoại, khéo léo tự an ủi mình: Ai bảo mình đang làm chuyện ngu ngốc? Chẳng phải mình đã lừa được người ta rồi sao?
Dù sao thì nhóc lừa đảo vẫn còn chưa hay biết gì, căn hộ nàng thuê cũng không biết là của cô, huống chi còn lừa nàng bây giờ phải chuẩn bị kỹ càng bữa ăn, đây sao có thể gọi là một chuyện ngu ngốc chứ?
Dịch Nam Yên khá giỏi trong việc khuyên nhủ bản thân, đã nhanh chóng trấn tĩnh và khiến bản thân vui vẻ trở lại.
......
............
Vào ngày đến nhà Diệp Sơ Hạ ăn tối, Dịch Nam Yên dậy từ sáng sớm rồi mơ mơ màng màng lái xe đến cổng chung cư của Diệp Sơ Hạ, nhưng thời gian cô đồng ý với Diệp Sơ Hạ không phải là buổi sáng, mà là vào buổi chiều.
Tuy nhiên, khi cô lái xe đến, cô hoàn toàn không nhận thấy có điều gì không ổn, nhưng khi cô nhận ra thì cô đã ở đó rồi.
Dịch Nam Yên sửng sốt một lúc, sau đó quay về theo đường cũ, đúng lúc gặp phải Dương Thư đang lái xe đưa bữa sáng, cô bình tĩnh cho qua một cách chiếu lệ, hạ quyết tâm không thể để người khác biết rằng mình vừa làm một chuyện mất mặt như vậy trong đời.
Tuy nhiên, sau khi về nhà, Dịch Nam Yên cũng không có trở lại bình thường, cô không thể tập trung xem TV, không thể đọc sách và thậm chí không muốn chơi trò chơi vừa tải xuống, cuối cùng thẳng tay gỡ đi, cứ mở tủ quần áo rồi đóng lại, thậm chí soi gương mấy lần, cả người trông có chút bồn chồn.
Dịch Nam Yên đã từng này tuổi, nhưng cô chưa bao giờ một mình đến làm khách ở nhà của những người bạn cùng trang lứa, tất nhiên cô không quan tâm đ ến những điều này, nhưng không gian khép kín và bữa ăn trong phòng đều do Diệp Sơ Hạ tự tay làm, nó luôn khiến cô không kìm được những liên tưởng kỳ lạ, nên trông cô có vẻ vô cùng nôn nóng.
Ban đầu, Dịch Nam Yên nghĩ rằng cô sẽ bình tĩnh lại khi đến nhà Diệp Sơ Hạ, nhưng thực tế thì không, ngược lại, khi cô bước đến cửa nhà Diệp Sơ Hạ, lòng bàn tay của cô thậm chí còn đẫm mồ hôi, nhưng Dịch Nam Yên đổ lỗi cho thời tiết ngày hôm nay quá nóng và không cho rằng đó là vấn đề của chính mình.
Cô giơ tay bấm chuông cửa, đợi một lúc Diệp Sơ Hạ mới ra mở cửa.
Diệp Sơ Hạ vẫn còn đeo tạp dề, là một chiếc tạp dề kiểu hoạt hình, tóc nàng được buộc gọn gàng, lộ ra khuôn mặt nhẵn nhụi, trên chóp mũi có một chút mồ hôi, chắc là vì ở nhà nên ăn mặc cũng không quá cầu kỳ, chỉ mặc một chiếc áo phông bình thường và quần soóc denim, hai đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra ngoài không khí, còn có một chú mèo con đang ngồi xổm dưới chân nhìn cô cùng chủ nhân, hình ảnh đồng bộ đến kinh ngạc, khiến người ta không khỏi nghĩ đến cảnh vợ con chờ người nhà về trong phim truyền hình.
Vành tai của Dịch Nam Yên đỏ lên, cô thay giày rồi cố ra vẻ bình tĩnh bước vào, ngay cả trên mặt cũng lấm tấm mồ hôi.
Không biết có phải là do Diệp Sơ Hạ không bật điều hòa không mà Dịch Nam Yên cảm thấy trong phòng nóng hơn bên ngoài một chút, cô ngồi trên sô pha, dùng điều khiển TV điều chỉnh nhiệt độ hồi lâu, sau đó, trong ánh mắt như đang nhìn thiểu năng trí tuệ của mèo con, cô cầm ấm trà rót cho mình một cốc nước, hớp một ngụm rồi lặng lẽ nhổ ra, tối sầm mặt cầm lấy khăn giấy bên cạnh.
"Chị Nam Yên?" Diệp Sơ Hạ bưng một ly nước đi ra, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Sắc mặt Dịch Nam Yên trầm xuống: "Em đổ đầy sữa bột vào ấm trà làm gì?!"
Diệp Sơ Hạ liếc nhìn ấm trà trong suốt, và cả mùi sữa trong không khí, nàng còn khó hiểu hơn Dịch Nam Yên, mùi rõ ràng như vậy mà cô không đoán được sao? Phải tự mình nhấp một ngụm mới biết trong ấm trà của nàng đang pha cái gì?
Nàng chớp mắt, đặt ly nước trước mặt Dịch Nam Yên: "Máy lọc nước ở trong phòng ngủ đó chị Nam Yên, nếu khát thì chị cứ vào phòng ngủ của em rót nước."
Diệp Sơ Hạ thích để căn phòng tràn ngập mùi sữa, điều này sẽ mang lại cho nàng cảm giác an toàn khó tả, nhưng vì nàng mới chuyển đến đây nên rõ ràng là không có mùi này trong nhà, nên Diệp Sơ Hạ dùng ấm trà để pha sữa bột, không phải để uống, mà hoàn toàn là để xông hương.
Nhưng nhìn sắc mặt khó coi của Dịch Nam Yên, Diệp Sơ Hạ đã khôn ngoan quyết định giữ kín chuyện này cho riêng mình, e rằng khi biết được tâm trạng của Dịch Nam Yên sẽ còn tồi tệ hơn.
Sau khi đặt cốc nước xuống, nàng quay vào bếp, Dịch Nam Yên ngồi không yên, ngồi một lúc liền đứng dậy đi đến bàn ăn, trên bàn đã bày sẵn mấy món ăn, trông có hơi xấu xí, nhưng nó có mùi thơm ngon, cô nghĩ hương vị chắc không tệ.
Dịch Nam Yên không biết nấu ăn, và cô chưa bao giờ nghĩ đến việc học nó, dù sao thì cô có thể thuê một đầu bếp ưng ý, nên mắc gì cô phải tự mình làm, nhưng bây giờ cô nghĩ rằng biết nấu ăn có vẻ khá tốt, ít nhất bây giờ cô có thể vào bếp giúp nàng một tay thay vì đứng trơ bên ngoài.
Cô tin rằng nếu cô đi vào, đó chắc chắn sẽ giúp thêm phiền.
Mặc dù Dịch Nam Yên không nghĩ mình là một sát thủ nhà bếp, nhưng một người chưa bao giờ vào bếp có vẻ như không thể giúp được gì.
Nhưng nói thì nói vậy, Dịch Nam Yên vẫn vô thức lê bước đến cửa bếp.
Diệp Sơ Hạ không chú ý đến Dịch Nam Yên đã đến, nàng cúi đầu cắt rau, không quá nhanh, với một lọn tóc xõa xuống má, trông nàng dịu dàng hơn bình thường.
Nếu như nói trước khi vào bếp, nàng đã khiến người ta phải mê mẩn, khiến người ta không dằn lòng được yêu nàng, nhưng hiện tại người ta lại không thể kiềm chế được ý muốn muốn cưới người về nhà, đây không phải vì nàng biết nấu ăn, mà bởi vì nàng mang lại cho người ta một cảm giác thôi thúc "về nhà".
"Meo ~"
Một tiếng meo thu hút sự chú ý của Diệp Sơ Hạ, nàng quay đầu lại thấy Dịch Nam Yên và mèo con đang đứng ở cửa.
Đôi mắt của Dịch Nam Yên lướt qua vẻ lúng túng: "Em có cần tôi giúp gì không?"
"Không cần đâu," Diệp Sơ Hạ cong môi cười, "Sắp xong rồi."
Thế là Dịch Nam Yên chỉ còn cách ra khỏi phòng bếp, ngồi trở lại ghế sofa, uống cạn nước trong ly, sau khi suy nghĩ, cô bưng ly nước vào phòng ngủ.
Phòng ngủ của Diệp Sơ Hạ tràn ngập mùi sữa, trên giường đặt hai con gấu bông, giá sách đối diện chất đầy sách chuyên môn, trên bàn đặt một chiếc máy tính xách tay.
Máy tính không phải kiểu siêu mỏng hiện nay, trông rất cồng kềnh, logo đã bị phai gần như không còn gì, chữ trên bàn phím cũng bị mòn sạch đến mức không thể tìm thấy, và chỉ có thể dựa vào phỏng đoán xem phím này là gì.
Trong lòng Dịch Nam Yên khẽ động, cô bước tới nhìn kỹ hơn, cuối cùng xác nhận chiếc máy tính này là cùng nhãn hiệu với chiếc mà cô đã tặng, nhưng cô không biết có phải cùng một chiếc máy tính hay không, mà chắc là không phải, dù sao hàng điện tử đổi mới nhanh thế thì làm sao có thể dùng lâu như vậy.
Đèn hiển thị của máy tính vẫn sáng, hiển nhiên nó chỉ đang ở trạng thái ngủ đông, chủ nhân của nó lại đang nấu ăn, nếu lúc này âm thầm bật lên thì sẽ không bị phát hiện.
Suy nghĩ này giống như một sự cám dỗ của ma quỷ, Dịch Nam Yên nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, sau đó từ từ quay mặt đi, xoay người đổ nước trước máy lọc nước, thoáng thấy mèo con đang đứng ở cửa lặng lẽ nhìn cô.
"..."
Dịch Nam Yên có một cảm giác kỳ lạ, nếu cô thực sự chạm vào máy tính của Diệp Sơ Hạ, con mèo này sẽ bắt đầu tru lên ngay lập tức, suy đoán này không phải vì cô có tật giật mình, mà bởi vì có một số động vật nhỏ thực sự quá thông minh, chẳng hạn như con mèo "thiên tài" nhà cô có thể mở cửa ra vào và cửa sổ, thậm chí còn biết cộng trừ trong phạm vi mười mà không cần thầy dạy.
Mãi cho đến khi Dịch Nam Yên ra khỏi phòng ngủ, mèo con cuối cùng cũng ngừng nhìn cô chằm chằm và bắt đầu tự giải trí với một quả bóng nhựa trên mặt đất, điều này khiến Dịch Nam Yên ngày càng chắc chắn rằng nếu vừa rồi cô thực sự làm gì đó thì bảo đảm con mèo này sẽ mách lẻo với Diệp Sơ Hạ.
Cũng biết bảo vệ chủ đấy chứ.
Dịch Nam Yên hừ cười một tiếng, quyết định không so đo với một con mèo nhỏ, ngồi trên ghế sô pha uống cạn cốc nước một lần nữa, đợi thêm một lúc, Diệp Sơ Hạ mới cởi tạp dề và bưng món ăn cuối cùng lên bàn.
Chỉ có hai người, đồ ăn trên bàn này hơi quá phong phú, có lẽ là do lần trước cô ra ngoài ăn cơm cũng không tỏ ra khó chịu với đồ ăn Tứ Xuyên, một nửa đồ ăn trên bàn này đều khá cay, Dịch Nam Yên suy nghĩ một lúc rồi kìm lại ý định nói với nàng sự thật về việc hạn chế đường và đồ ăn cay vì sắc đẹp của mình.
Dù sao cũng chỉ là thỉnh thoảng ăn một bữa, không có gì to tát.
Sau khi tự an ủi mình như vậy, Dịch Nam Yên bắt đầu yên tâm ăn những món cay trên bàn, điều này càng khẳng định với người khác sự thật cô thích ăn cay.
Về điểm này, Diệp Sơ Hạ thực sự không phát hiện vấn đề, dù sao thì ai ngờ Dịch Nam Yên lại giấu khẩu vị của mình khi ăn, nên nàng thực sự cho rằng Dịch Nam Yên thích ăn cay.
Diệp Sơ Hạ hơi ngạc nhiên vì điều này, dù sao thì nguyên tác cũng có viết rằng Dịch Nam Yên sẽ không bao giờ động đến loại đồ ăn nhiều dầu mỡ và cay nồng này để duy trì vẻ đẹp của mình lâu hơn, chế độ ăn của cô luôn khỏe mạnh, nhưng việc này được miêu tả từ góc nhìn của nam chính, nên nàng nghĩ chắc chỉ là thói quen ăn uống của Dịch Nam Yên thể hiện trước mặt người ngoài.
Cũng giống như Diệp Sơ Hạ, nàng luôn chỉ kén ăn với người nhà, còn khi ra ngoài thì nàng không quá kén chọn, không phải vì nàng kiêng dè điều gì, mà là vì nàng không muốn phơi bày bản chất thật của mình trước mặt người ngoài.
Tư thế khi ăn của Dịch Nam Yên rất đẹp, dù cô ngồi ở đâu cũng cho người ta cảm giác như đang ở trong một nhà hàng cao cấp, tư thế này thực sự khiến tâm lý người ta rất căng thẳng, bởi vì khi đối mặt với người như vậy, một số người hoàn toàn rất khó thả lỏng và ăn uống theo thói quen ăn uống thông thường của họ.
Tuy nhiên, Dịch Nam Yên không cố ý làm điều này, nhưng chính vì điều này mà mọi người càng cảm thấy có khoảng cách, vì vậy ngay cả khi Dịch Nam Yên không đặc biệt chống cự sự tiếp cận của người khác, thì những người chủ động đến gần về cơ bản đều sẽ rút lui sau một hoặc hai bữa ăn.
Diệp Sơ Hạ tự nhận mình mặt dày nên không hề dè dặt chút nào, trên thực tế nếu quan sát kỹ, bạn có thể thấy rằng mặc dù tư thế ăn uống của Dịch Nam Yên quá tinh tế và tao nhã nhưng cô thực sự chỉ đang thưởng thức hương vị của món ăn, chứ không phải vì tư thế tao nhã mà bỏ qua thức ăn, khi ăn được món vừa ý, cô không khỏi hơi híp mắt lại, như có những ngôi sao nhỏ lấp lánh trong mắt cô, khiến mọi người nghĩ rằng món cô đang ăn nhất định rất ngon.
Ít nhất đối với Diệp Sơ Hạ, người có phần biếng ăn và chỉ ăn để sống, khi ngồi ăn cùng Dịch Nam Yên, nàng sẽ không cảm thấy buồn nôn quá nặng khi thức ăn xuống cổ họng và đi vào thực quản.
Đúng vậy, mặc dù Diệp Sơ Hạ ăn uống bình thường mỗi ngày, thậm chí còn tỏ ra hơi ham ăn khi ở trước mặt Dịch Nam Yên, nhưng Diệp Sơ Hạ thực sự ghét cảm giác ăn, thậm chí ăn một chén cơm còn nôn ra nửa bát khi ăn một mình, nếu không, cân nặng của nàng không phải chỉ dừng ở mức 40, thực sự là quá nhẹ đối với một người có chiều cao như nàng.
Dịch Nam Yên không chú ý đến điều này, cô chỉ chú ý rằng Diệp Sơ Hạ thích nhai chậm khi ăn và không thích nói chuyện, chẳng lẽ có quy tắc gia đình là không được nói chuyện khi ăn và ngủ? Nhưng đối phương mặc dù không nói chuyện, nhưng trong bầu không khí này Dịch Nam Yên cũng không cảm thấy xấu hổ, chẳng lẽ là bởi vì cô cũng như vậy?
Thực ra, Diệp Sơ Hạ chỉ sợ mình mở miệng quá nhiều lần trên bàn ăn sẽ nôn mửa, dù sao nàng ăn gì cũng sẽ cảm thấy buồn nôn.
Vấn đề này thực ra là do cái chết của người thân cuối cùng của Diệp Sơ Hạ tạo ra, bởi vì nàng thực sự muốn chết theo bà của mình, nhưng họ đều muốn nàng sống, thế nên Diệp Sơ Hạ chỉ có thể đối mặt với tất cả những điều này với thái độ tiêu cực, sau đó dần chuyển biến tốt hơn, nhưng thật tiếc là thói quen này vẫn đeo bám nàng.
Diệp Sơ Hạ cảm thấy đây có lẽ là một căn bệnh tâm lý, và có lẽ cả đời này cũng không thể khỏi được.
Nàng đối với chuyện này cũng có thái độ thờ ơ, chỉ cần có thể sống, nàng cũng không để ý nhiều như vậy.
Diệp Sơ Hạ cúi đầu bóc tôm, con tôm hùm đất đỏ tươi khiến ngón tay nàng trông như bạch ngọc, nàng cắt đầu và đuôi, bóc vỏ rồi bỏ vào bát của Dịch Nam Yên.
Dịch Nam Yên cau mày: "Em ăn của em đi, quan tâm tôi làm gì? Đâu phải tôi không có tay!"
Cô luôn có xu hướng nói điều gì đó không chứa bất kỳ ác ý nào nhưng khi thốt lên thì rất dữ, Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Lấy lòng chị đó ~"
Dịch Nam Yên ho khan một tiếng, chọc miếng thịt tôm trong bát, vành tai hơi đỏ lên: "Em lấy lòng tôi làm gì?"
Bàn tay Diệp Sơ Hạ trắng nõn bóc tôm: "Bởi vì lúc nào chị Nam Yên cũng giúp em hết, mà em không biết phải trả ơn chị Nam Yên thế nào, nên chỉ có thể đối xử tốt với chị, với lại," Một nụ cười rõ ràng thoáng qua trong mắt nàng, "Đùi vàng to như vậy, đương nhiên phải ôm chặt rồi."
Tai Dịch Nam Yên càng đỏ hơn, cô ép mình bình tĩnh uống cạn nước trong cốc, dùng sức cầm cốc nhiều hơn một chút, hừ một tiếng, nói: "Em cho rằng chút ít lợi lộc này có thể mua chuộc được tôi sao?"
Diệp Sơ Hạ cắn con tôm, mơ hồ nói: "Vậy em phải làm sao mới mua chuộc chị được?"
Tay Dịch Nam Yên gắp đồ ăn dừng lại một chút, hất cằm đắc ý: "Thế nào cũng không mua được."
Diệp Sơ Hạ ồ một tiếng và khá là thực tế nói, "Vậy chị Nam Yên tự bóc vỏ đi."
Dịch Nam Yên: "..." Cô nghiến răng nghiến lợi bất mãn nói: "Này em kia, làm việc sao có thể bỏ cuộc giữa chừng?"
Diệp Sơ Hạ nhìn cô, xoay con tôm vừa bóc vỏ một vòng, đưa cho cô, tít mắt: "Vậy em sẽ tiếp tục cố gắng?"
Dịch Nam Yên nhếch khóe môi, cúi đầu cắn con tôm, nhanh đến mức Diệp Sơ Hạ chưa kịp phản ứng, sững sờ trong giây lát.
Kế hoạch ban đầu của nàng là lập tức rút lui khi Dịch Nam Yên đến gần, nhưng nàng không ngờ rằng Dịch Nam Yên dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, và tốc độ nhanh như một con thú săn mồi, cắn con mồi trong nháy mắt, nhưng sau khi cắn, cô bắt đầu chậm rãi thưởng thức, ngước nhìn Diệp Sơ Hạ từ từ nhai, nuốt