Edit by Tô
Beta by Tô
______________________________
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Kỷ Ninh bị Hoắc Vô Linh kéo lên xe taxi, hắn nói tên một nhà hàng, tài xế đưa bọn họ đến địa chỉ đã định, nhưng khi bọn họ xuống xe thì lại không thấy nhà hàng kia đâu.
“Chuyện gì vậy?” Kỷ Ninh ngó đông ngó tây: “Tài xế tìm nhầm chỗ sao?”
“Có lẽ người ta chỉ dừng ở lân cận nhà hàng thôi.” Hoắc Vô Linh nói: “Chúng ta đi tìm thử đi.”
Nhưng bọn đi tới đi lui vẫn không tìm ra nhà hàng kia, Kỷ Ninh bật định vị lên so sánh với bản đồ, nhưng ngạc nhiên phát hiện những tòa nhà và kiến trúc ở nơi này lại hoàn toàn khác xa với chỉ dẫn của bản đồ, dường như bản đồ có vấn đề rất lớn.
“Sự thật là,” Hoắc Vô Linh cười phá lên: “Hình như chúng ta bị lạc đường rồi.”
Bọn họ bị lạc đường? Cái này mà cũng có thể lạc được?
Kỷ Ninh làm vẻ mặt không tin, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Từ lúc mới bắt đầu cậu cảm thấy chỗ có hơi kỳ lạ, những kiến trúc xung quanh không hề ăn nhập với nhau, cảm giác vô cùng xung đột. Bên trái con đường là văn phòng nhà cửa hiện đại, nhưng bên cạnh lại là cửa hàng cũ kỹ, ngõ hẹp kéo dài miên maan, nhưng cuối con hẻm lại là một cái hồ lớn.
“Hỏi thăm ai đó đi….”
Cậu hơi quan ngại nói, đi về phía một người đi ngang qua, nhưng vừa thấy cậu đến gần thì người nọ lập tức xua tay, tránh xa khỏi cậu, vả lại không chỉ một người. Những người đi đường tiếp theo Kỷ Ninh gặp đều có phản ứng như vậy.
“Chỗ này kỳ lạ quá.” Kỷ Ninh nghiêng đầu có chút sợ hãi nhìn Hoắc Vô Linh: “Chúng ta làm gì đây?”
Định hướng sai, người đi đường phớt lờ, chỉ có thể vào trong cửa hàng hỏi thăm, còn nếu không được nữa thì cậu chỉ có thể báo cảnh sát. Nhưng hai người đàn ông trưởng thành đi lạc đường còn phải nhờ cảnh sát hỗ trợ, nếu như có thể, Kỷ Ninh thật sự không muốn dùng biện pháp cuối cùng này.
Khác với cậu, Hoắc Vô Linh vẫn có vẻ bình tĩnh thoải mái, dường như hoàn toàn không phát hiện tình huống bất thường xung quanh, cười nói: “Đi dạo một vòng chút đi, hiếm lắm mới có dịp ra ngoài.”
“Sao ông có thể bình tĩnh như vậy…” Kỷ Ninh làu bàu.
“Bởi vì có ra sao không quan trọng.” Hoắc Vô Linh cười: “Có thể ở cùng em là đủ rồi.”
Hoắc Vô Linh từ trước đến nay rất giỏi ăn nói, Kỷ Ninh nghe xong vô cùng thoải mái, bất an trong lòng cũng được xoa dịu. Hai người đi dạo một vòng trên phố, nhưng phát hiện cửa hàng hai bên đường không phải đóng cửa thì chính là không có ai, đồ ăn trên bàn nóng hổi bốc khói nghi ngút nhưng yên tĩnh, ngay cả một nhân viên phục vụ cũng không có.
Cảnh tượng này khiến Kỷ Ninh ngay lập tức liên tưởng đến không ít chuyện kinh dị thì không khỏi rợn tóc gáy, cho dù không ăn trưa cảm thấy đói bụng thì cũng không dám động vào những thức ăn này, tức khắc kéo Hoắc Vô Linh chạy ra ngoài.
Lúc này vẫn là buổi chiều, nhưng sắc trời u ám mịt mù, giống như sắp mưa, ngay cả ánh sáng cũng lờ mờ giống như buổi tối vậy, đền đường lần lượt sáng lên.
Da đầu Kỷ Ninh tê dại, chẳng thèm quan tâm mặt mũi nữa nói với Hoắc Vô Linh: “Không ổn, tôi thấy chúng ta phải báo cảnh sát, nếu không tôi cảm thấy chúng ta sẽ không thể rời khỏi nơi này.”
“Có cần thiết không?” Nhưng Hoắc Vô Linh vẫn hùng hổ bảo: “Có tôi đi cùng em, chẳng lẽ em vẫn sợ?”
“Tôi sợ.” Kỷ Ninh quả quyết trả lời.
“Đừng sợ.” Hoắc Vô Linh cười xòa duỗi tay xoa tóc cậu, âm thanh dịu đi rất nhiều: “Đây chẳng phải là hiện tượng thần quái đâu, chỉ là vì em sắp tỉnh nên mới càng lúc càng bất thường.”
“Cái gì?” Kỷ Ninh không nghe rõ nửa câu sau của Hoắc Vô Linh.
“Không có gì.” Hoắc Vô Linh nói: “Nếu em muốn đi thì——” Nhưng đúng lúc này giọng hắn đột nhiên ngừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng Kỷ Ninh, thật lâu không dời mắt.
Kỷ Ninh bất an quay đầu, nhìn theo tầm mắt Hoắc Vô Linh, sau đó liền thở phào nhẹ nhõm.
Cậu còn đang tưởng Hoắc Vô Linh nhìn thấy thứ gì đáng sợ, nhưng thực tế hắn chỉ đang nhìn một cửa hàng tạp hóa, mà có cần phải làm vẻ mặt kỳ lạ như vậy không?
Theo Kỷ Ninh thấy thì tiệm tạp hóa này chẳng có chỗ nào kỳ lạ, ngược lại trang hoàng còn khá đẹp mắt, màu sắc bảng hiệu tươi sáng, treo đầu cửa treo chuông gió, cửa sổ lớn sạch sẽ không tì vết, xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy bên trong chất đầy hàng hóa, còn có tiếng hát êm tai truyền ra.
Hoắc Vô Linh nhìn chằm chằm tiệm tạp hóa này một lúc, bỗng nhiên bước chân đi vào.
Kỷ Ninh đi theo sau lưng hắn vào cửa tiệm, nơi này mặc dù chứa rất nhiều đồ những không hề bừa bộn, thời tiết bên ngoài không tốt, trong tiệm đã bật đèn, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống. Trong góc có một chiếc máy hát, đĩa nhạc bên trên không ngừng quay, chính là nơi tiếng hát phát ra.
….Hình như có hơi quen mắt?
Cậu đột nhiên có một cảm giác như vậy, cơ mà vẫn chung quy nó về cảm giác de jevu.
Giống như những cửa hàng khác, nơi này cũng không một bóng người. Kỷ Ninh vẫn chưa biết tại sao Hoắc Vô Linh lại muốn vào đây thì liền thấy Hoắc Vô Linh đi ra phía sau quầy, đi vào căn phòng phía sau, mở tủ lạnh ra tùy tiện lục lọi.
“Sao ông lại tùy tiện lục lọi đồ người ta vậy?”
Kỷ Ninh hết hồn, lập tức muốn cản Hoắc Vô Linh lại, nếu không bị người ta tưởng là ăn trộm thì làm sao đây.
“Không sao, chỗ này là nhà tôi.”
Hoắc Vô Linh tìm trong tủ lạnh ra một ít rau củ, còn có mấy quả trứng, cười quay lại nhìn Kỷ Ninh: “Đói bụng không? Tôi nấu cho em ăn.”
“Đây là nhà ông?” Kỷ Ninh ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên chính là chẳng lẽ Hoắc Vô Linh nói nhà hàng lại là nhà hắn, cố tình muốn mang cậu đến đây nên mới đùa dai, làm cậu tưởng bọn họ lạc đường.
Nhưng điều này cũng không thể giải thích tại sao người bên ngoài lại khác thường như thế, cậu không nghĩ rằng Hoắc Vô Linh có thể bảo những người đó phối hợp với hắn được, vả lại muốn mời cậu đến rõ ràng chỉ cần nói thẳng là được, cần gì phải lòng vòng như vậy.
Cơ mà lại khiến cậu cảm thấy an tâm, nếu chỗ này là nhà của Hoắc Vô Linh vậy thì không có vấn đề gì. Nếu quả thực không được thì bọn họ ở lại đây một đêm, dù sao sáng mai cũng không có lớp.
“Ừ, là nhà tôi.”
Hoắc Vô Linh cười đáp, không nhiều lời lấy tạp dề trong ngăn kéo ra mặc vào. Kỷ Ninh nhìn thấy mới lạ, quẳng nghi ngờ qua sau đầu, đùa giỡn hỏi: “Ông còn biết nấu cơm hả?”
“Tôi sống một mình, đương nhiên phải tự học nấu ăn rồi.” Hoắc Vô Linh vừa nói vừa đập trứng vào bát.
“Ông sống một mình?” Kỷ Ninh ngơ ra: “Ý ông là ông sống ở nhà một mình? Người nhà của ông đâu?”
“Cha mẹ tôi lúc tôi ra đời đã mất rồi, là cha nuôi chứa chấp tôi, nhưng sau đó ông cũng mất, kể từ đó tôi vẫn luôn một mình.” Hoắc Vô Linh nói.
“Xin lỗi…” Nghe những lời Hoắc Vô Linh vừa nói, Kỷ Ninh vừa đau lòng vừa áy náy, cậu cảm giác dường như mình đã chạm đến bí mật không nên đụng vào, đây nhất định là vết thương lòng của Hoắc Vô Linh, giống như Giang Triệt đối với bản thân cậu vậy.
“Không sao, đã qua nhiều năm rồi, tôi không để tâm nữa.” Hoắc Vô Linh cười: “Tôi cho em ăn mì trứng luộc nhé, tôi nhớ em thích ăn lắm nhỉ?”
Trong lúc Hoắc Vô Linh nấu cơm, bầu trời âm u cuối cùng cũng bắt đầu đổ mưa.
Kỷ Ninh ở một bên phụ giúp mấy việc đơn giản cho Hoắc Vô Linh vừa nghĩ thầm, may mà bọn họ đã đến nhà, nếu không thì mắc mưa rồi, cậu thà ở bên ngoài dầm mưa còn hơn vào những cửa hàng quái đản kia.
“Lại mưa rồi.”
Hoắc Vô Linh nhìn ra bên ngoài cửa sổ bâng khuâng nói, bưng mì trứng gà cùng với rau xào ra khỏi phòng bếp, bày lên bàn ở bên ngoài.
Kỷ Ninh tiện tay đóng cửa tiệm rộng mở lại, ngồi xuống cùng Hoắc Vô Linh ăn mì. Lúc ăn cũng đã ấm bụng, Hoắc Vô Linh đặt đũa xuống, đột nhiên nở nụ cười gian xảo, chỉ lên vết bẩn khó thấy trên ghế sô pha nói: “Em có biết đây là vết gì không?”
“Không biết…” Kỷ Ninh đang nhai mì, hàm hồ nói, tài nấu nướng của Hoắc Vô Linh thực sự rất tốt, cậu đã ăn hai bát rồi.
“Là vết máu của cha nuôi tôi đó.” Hoắc Vô Linh nói: “Tiệm bọn tôi gặp phải cướp, ông bị tên cướp gi.ết ch.ết ở trên chiếc ghế sô pha này này.”
“Khụ, khụ, khụ….”
Kỷ Ninh lập tức nghẹn họng ho sặc sụa, lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, một nửa là bị nghẹn một nửa là sợ hãi.
Cậu không biết phải nói gì, bởi vì lúc nói những lời này sắc mặt Hoắc Vô Linh vẫn vô cùng bình tĩnh, tựa như hắn đã quen rồi, thậm chí còn cười nói: “Cho nên tôi mới nói… Được già đi là một điều hạnh phúc.”
Kỷ Ninh lau miệng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hoắc Vô Linh, tâm trạng của cậu cực kỳ phức tạp, nhưng phần nhiều là đau lòng. Trước kia cậu chưa từng nghe Hoắc Vô Linh nói về quá khứ của mình, nào lại nghĩ thân thế của hắn thảm đến vậy, có lẽ trước đây Hoắc Vô Linh đã một mình trông coi cửa hàng này nhiều năm.
“Tôi đã từng nói với em trước kia, nhưng bây giờ chắc là em không nhớ.”
Hoắc Vô Linh cười lên, giống như lầm bầm một mình. Kỷ Ninh vừa muốn phản bác rằng trước kia mình khẳng định chưa hề nghe Hoắc Vô Linh nói đến thì lại nghe hắn nói tiếp.
“Từ nhỏ đến lớn, những người thân thiết với tôi, không có một ai có thể sống thọ đến già.”
“Tôi không thể thấy lúc họ già đi, cũng không nhìn thấy được bản thân lúc già.”
“Giống như em không thấy được dáng vẻ Giang Triệt mấy chục năm về sau, bởi vì hắn đã chết.”
“Đối với tôi mà nói, em cũng vậy, Ninh Ninh. Đáng tiếc tôi chẳng thể nào nhìn thấy em già đi nữa rồi.”
Trong một khoảnh khắc, trái tim Kỷ Ninh như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, cậu không cho là Hoắc Vô Linh đang rủa cậu, bởi vì lúc ở bệnh viện, Hoắc Vô Linh đã cười bảo, có thể coi như là hắn sắp chết đi.
Hoắc Vô Linh như này rốt cuộc là sao…
“Sao vậy,” Cậu cố nén nỗi sợ hãi và bất an to lớn trong lòng, miễn cưỡng nói đùa, thử thăm dò Hoắc Vô Linh: “Chẳng lẽ ông muốn tuyệt giao với tôi à?”
“Sao có thể chứ, tôi thích em nhất, cũng chỉ thích một mình em.” Hoắc Vô Linh mỉm cười: “Nhưng thực sự hết cách rồi.”
“Rào rào…”
Hoắc Vô Linh rũ mi, ngoài cửa sổ vẫn đang mưa, Kỷ Ninh có chút hoảng hốt bước đến nắm tay Hoắc Vô Linh, nhưng phát hiện tay hắn lạnh vô cùng.
“Ông đừng suốt ngày nói nhảm, không phải ông muốn nhìn tôi lúc già sao? Bây giờ tôi cho ông nhìn.”
Tim Kỷ Ninh đập thình thịch, lập tức lên mạng tải một ứng dụng về, là máy ảnh làm đẹp, cậu từng thấy mấy cô gái trong lớp dùng, bên trong có rất nhiều loại bộ lọc.
Tải xong, cậu mở ứng dụng ra, tìm được một bộ lọc tên “Bảy mươi tuổi”, giơ điện thoại ra trước mặt Hoắc Vô Linh, để cả hai người đều được đưa vào ống kính ở chế độ chụp ảnh tự sướng.
“Đây chính là dáng vẻ chúng ta lúc già.”
Kỷ Ninh nghiêm túc nhìn thẳng Hoắc Vô Linh.
“Ông sẽ khỏe mạnh, tôi cũng khỏe mạnh, chúng ta sẽ sống đến bảy mươi tuổi và lâu hơn thế, tám mươi chín mươi cũng không thành vấn đề.”
“Đến khi đó chúng ta phải thường xuyên gặp nhau, nếu ông đi không nổi, tôi sẽ qua nhà tìm ông, tôi đi không nổi, ông sẽ đến tìm tôi.”
“Nếu cả hai đều đi không nổi thì bảo người ta đẩy xe lăn cho chúng ta gặp mặt.”
“…”
Hoắc Vô Linh im lặng, đôi mắt từ từ đỏ lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt già nua của mình và Kỷ Ninh ở trong màn hình, vai khẽ run lên, đột nhiên hắn giơ tay lên che mắt mình, cúi đầu, nước mắt chảy dọc theo gò má rơi xuống.
Tiếng mưa rơi vào cửa sổ nhỏ dần, trời quang đãng, mây đen tản đi.
Ánh nắng chiều của hoàng hôn chiếu rọi vào từ cửa sổ, ánh sáng tràn ngập căn phòng toát ra vẻ dịu dàng.
“Leng keng… Leng keng…”
Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, chiếc chuông gió treo trên tường phát ra âm thanh leng keng.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu Kỷ Ninh chợt xuất hiện một vài hình ảnh.
Cũng là vào một ngày mưa, đó là một đêm mưa giá rét, hai người bọn họ ở nơi này, cậu cảm thấy lạnh, Hoắc Vô Linh liền đóng cửa tiệm, cậu hỏi Hoắc Vô Linh, tại sao lúc nào cũng mở toang cửa tiệm, khi ấy Hoắc Vô Linh ngắm nhìn con phố tối đen, nhỏ giọng trả lời——
“Bởi vì tôi đang đợi vị khách khác.”
“Tôi hy vọng có thể thấy thứ tôi muốn thấy, nhưng có lẽ… Tôi vĩnh viễn không chờ được rồi.”
“Leng keng…”
Tiếng chuông gió không ngừng vang lên, Kỷ Ninh quay đầu nhìn về phía cánh cửa tiệm bị đẩy ra, dưới ánh hoàng hôn màu cam ấm áp, hai cụ già dìu nhau đi vào.
Vẻ mặt của họ rất bình thản mang chút ý cười, dung mạo bất ngờ chính là dáng vẻ già nua của Hoắc Vô Linh và Kỷ Ninh lúc bảy mươi tuổi trong ống kính lúc nãy.
Đây đáng lẽ phải là cảnh tượng cực kỳ đáng sợ, vậy mà giờ phút này đây, trong lòng Kỷ Ninh lại chẳng có chút sợ hãi nào, ngược lại là sự chua xót khó hiểu, cậu nhìn Hoắc Vô Linh, chợt thốt lên.
“Họ chính là vị khác ông chờ đợi?”
“Ừ…”
Hoắc Vô Linh nhìn hai bóng dáng kia, trên mặt còn vương nước mắt nhưng lại nhẹ nhàng cong khóe môi.
“Đó là tất cả những gì tôi mơ đến.”
“Cho dù chúng ta già đi, thì vẫn có thể dựa vào nhau, đi đến nơi chúng ta muốn đi, làm những việc chúng ta muốn làm.”
“Chúng ta cùng nhau già đi, trở về ngôi nhà của chúng ta, vĩnh viễn không rời xa, không bao giờ cô độc.”
“Đây là tâm nguyện của tôi, cũng là tâm nguyên của ‘hắn’…”
“Tôi muốn cùng em già đi, Ninh Ninh, nhưng đã không thể nữa rồi, vĩnh viễn không bao giờ xảy ra.”
Hắn nhắm mắt lại, lời hắn vừa dứt, hai bóng dáng già nua kia đột nhiên biến mất, thế giới bên ngoài cửa sổ bắt đầu sụp đổ, đan xen vào nhau, những hình ảnh giả tạo chân thực đang dần dần biến mất.
Nhiều hình ảnh tràn vào trong đầu Kỷ Ninh, cậu nhớ lại tất cả mọi thứ, nhớ lại tất cả những trải nghiệm mà cậu có với mọi người, cậu chợt nhận ra, thì ra mình cũng đã rơi vào ảo cảnh, mà lần này người biết được chân tướng lại là mấy người Hoắc Vô Linh.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao thế giới lại đột nhiên sụp đổ? Chúng ta sẽ ra sao?”
Kỷ Ninh nắm lấy tay Hoắc Vô Linh lo lắng hỏi. Hoắc Vô Linh cười, nói.
“Em sắp tỉnh dậy rồi, thế giới giả tạo này sẽ theo đó mà sụp đổ.”
“Khi em tỉnh lại, em sẽ trở về thế giới ban đầu của em, nhất định là em rất vui nhỉ?”
“Đã đến lúc nói lời từ biệt.”
“Sau khi thế giới này sụp đổ thì anh sẽ đi đâu?”
Kỷ Ninh cực kỳ hoảng hốt, cậu nghe ra được quyết tâm trong lời nói của
Hoắc Vô Linh, giống như là hắn sắp chết vậy.
Còn những người còn lại đâu? Bọn họ đi đâu, ở đâu, chẳng lẽ bọn họ cũng sẽ giống như Hoắc Vô Linh, cứ như vậy mà biến mất?
Cả thế giới rung chuyển, đồ đạc trong tiệm tạp hóa lục đục rơi khỏi kệ trưng bày, trực tiếp vỡ nát. Nhưng trong hoàn cảnh kinh khủng tựa tận thế này, Hoắc Vô Linh vẫn giữ nụ cười trên môi, vu.ốt ve gương mặt Kỷ Ninh.
“Tạm biệt, Ninh Ninh.”
Những vết nứt lan tràn trên bầu trời hư ảo, lộ ra bóng tối của thế giới bên ngoài. Kỷ Ninh trắng bệch lắc đầu, không được… Không được, không được, không được, tại sao lại kết thúc như thế này?
“Tương Lai… Tương Lai! Ngươi có ở đó không?!”
Cậu gào thét tên hệ thống của mình từ tận đáy lòng: “Cái thế giới này rốt cuộc là sao? Ta phải làm gì để ngăn cản nó sụp đổ?”
[Thế giới sụp đổ là không thể nào ngăn cản, nhưng thầy có thể cứu hắn.]
Một giọng nói xuất hiện trong tiềm thức của Kỷ Ninh, nhưng đó không phải là Tương Lai, mà chính là giọng của Leigh.
[Muốn cứu hắn thì bắt buộc phải hôn hắn, đây là cơ hội cuối cùng của thầy rồi.]
Nói xong câu này liền im bặt không còn âm thanh nào truyền đến nữa, lúc này Kỷ Ninh đã hoàn toàn không để ý đến tại sao cậu lại có thể nói chuyện với Leigh. Cậu chỉ có thể tin tưởng nên liền mặc kệ tất cả nhào vào lòng Hoắc Vô Linh, ra vẻ muốn hôn hắn.
“Không được, Ninh Ninh.”
Nhưng Hoắc Vô Linh đã nhận ra ý định của cậu, cười đẩy vai Kỷ Ninh ra, không cho cậu đến gần mình: “Bây giờ em không thể hôn tôi… Ninh Ninh?”
Hắn chợt ngẩn người, bởi vì hắn thấy Kỷ Ninh khóc.
“Anh đừng chết…” Kỷ Ninh nghẹn ngào nói, âm thanh đứt quãng nghẹn ngào: “Tôi không muốn anh chết…”
“Ninh Ninh…”
Hoắc Vô Linh khẽ thở dài, ôm cậu vào trong lòng, vu.ốt ve mái tóc cậu, nói: “Tôi không muốn trở thành Giang Triệt, tôi là tôi, huống chi dù trở thành hắn cũng vô dụng, hắn chết rồi, cũng không thể cùng em bầu bạn đến già, tôi cần gì phải——”
Nhưng vào lúc này hắn đột nhiên bị đẩy từ phía sau, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Mà Kỷ Ninh cũng nhân cơ hội này ngẩng đầu lên, ngước mặt hôn lên môi Hoắc Vô Linh.
“Cuối cùng cũng đuổi kịp.”
Leigh cười tủm tỉm đứng sau lưng Hoắc Vô Linh, thu tay về.
Hoắc Vô Linh và Kỷ Ninh tách ra, hắn giơ tay lên lau môi mình, quay đầu nhìn Leigh, híp mắt nói: “Cho dù như vậy ta cũng sẽ không dung hợp với các ngươi, tệ lắm ta sẽ tự hủy.”
“Ngươi thật sự muốn buông tay?” Leigh nhếch môi: “Tại sao ngươi biết Giang Triệt sẽ không thể nào sống lại? Không thể bầu bạn cùng nhau đến già?”
“Thử nghĩ lại đi, nếu như không được thì đến lúc đó ngươi tự hủy cũng không muộn.”
Hắn nở nụ cười quái dị, nhìn thân hình dần phai nhạt của Hoắc Vô Linh, rồi lại đưa mắt nhìn Kỷ Ninh, duỗi tay nắm lấy tay Kỷ Ninh, đặt lên mu bàn tay một nụ hôn.
“Thầy, cuối cùng là nụ hôn của em với thầy.”
“Choang——”
Thế giới hoàn toàn sụp đổ, thiết bị kết nối Leigh cầm trong tay cũng hóa thành tro bụi, không thể nào tạo ra thế giới giả lập mới nữa.
Kỷ Ninh trong ý thức tối tăm mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy từng bóng người vây quanh mình, tất cả đều là “Nhân vật chính trong tiểu thuyết”, Hoắc Vô Linh và Leigh cũng trong số đó, mà người đứng chính giữa bất ngờ là——
“…Giang Triệt?”
Cậu đột nhiên gọi cái tên đã đi cùng mình nhiều rất năm, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Quả nhiên ở thế giới giả tạo kia cậu không nhìn lầm, đó thực sự là Giang Triệt, thực sự là hắn!
Tương Lai đi đến trước mặt cậu, nửa quỳ xuống, khuôn mặt tuấn tú vô cảm mang theo cảm giác không giống người lần đầu tiên nở một nụ cười thản nhiên, nắm lấy tay cậu, nói.
“Em cũng có thể gọi tôi là “Tương Lai’.”
“Chúc mừng em, Kỷ Ninh, ca phẫu thuật của em đã kết thúc, nhiệm vụ của em cũng theo đó mà kết thúc, em sắp trở lại thế giới hiện thực rồi.”
Chờ đã, hắn là Tương Lai? Là hệ thống Tương Lai? Nhưng tại sao hắn lại có khuôn mặt giống hệt Giang Triệt? Còn có ca phẫu thuật là cái gì?
Quá nhiều câu hỏi còn đang quay vòng trong đầu Kỷ Ninh, đương lúc cậu không nghĩ ra nên hỏi cái gì trước, thì chưa kịp chờ cậu mở miệng bóng dáng Tương Lai đã biến mất trong nháy mắt, hóa thành những đốm sáng.
Kỷ Ninh vô thức duỗi tay ra, một giây sau, những người khác cũng biến thành đốm sáng, thắp sáng mảnh không gian tối đen này.
Vô số đốm sáng vây quanh Kỷ Ninh, dung nhập vào bên trong cơ thể cậu, cho cậu nhìn thấy được rất nhiều ký ức.
Cậu thấy được ký ức của Tương Lai, hắn là ý thức của Giang Triệt bị thay đổi sau khi Giang Triệt chết đi nên trở thành hệ thống chữa bệnh. Trong quá trình chữa trị, ý thức của Giang Triệt bị phân tách, hóa thành các nhân vật chính cậu gặp.
Ngoại hình Tương Lai giống hệt Giang Triệt, đại diện cho thân phận của Giang Triệt.
Cố Sâm đại diện cho linh hồn của Giang Triệt, trong số tất cả mọi người, tính cách của hắn là tương tự Giang Triệt nhất.
Arques đại diện cho mối tình đầu của Giang Triệt, người hắn yêu là Kỷ Ninh, và phần tình cảm này đã chớm nở từ khi còn rất nhỏ.
Herinos đại diện cho cảm xúc lúc mới phát hiện bản thân thích Kỷ Ninh của Giang Triệt, hắn vừa là nội tâm mâu thuẫn và giãy giụa của Giang Triệt, nhưng vừa là hy vọng Kỷ Ninh yêu mình.
Ứng Thiên Thu đại diện cho khoảng thời gian niên thiếu tốt đẹp nhất của Giang Triệt, là tình yêu mãnh liệt nhất Giang Triệt dành cho Kỷ Ninh.
Arques đại diện là sự cấm kỵ, khi Giang Triệt dần lớn lên, trong lòng hắn có rất nhiều mối bận tâm, nhưng tình cảm hắn dành cho Kỷ Ninh là không thay đổi.
Chu Lẫm đại diện cho sự băn khoăn lo ngại, mâu thuẫn giữa tình yêu và nhẫn nhịn của Giang Triệt.
Vân Uyên chính là sự không cam tâm và chấp niệm của Giang Triệt.
Leigh là d.ục vọng của Giang Triệt.
Tần Như Vọng tượng trưng cho sự đồng hành mười năm dài đằng đẵng của Giang Triệt và Kỷ Ninh.
Hoắc Vô Linh chính là nỗi tiếc nuối vô bờ sau khi Giang Triệt gặp tai nạn giao thông, là khát vọng muốn sống cùng Kỷ Ninh đến già của Giang Triệt.
Mà từ đầu đến cuối, Giang Triệt đều hy vọng Kỷ Ninh mọi điều tốt đẹp, đó chính là những gì Phó Khinh Hàn đại diện.
Bọn họ hội tụ lại, chính là Giang Triệt, là Giang Triệt hoàn chỉnh, đồng thời cũng là tình yêu Giang Triệt dành cho Kỷ Ninh.
Cảm xúc dâng trào mãnh liệt vô tận, giống như một đại dương mênh mông bao la rộng lớn, nhưng cuối cùng lại hóa thành dòng nước suối trong mềm mại nhất, dịu dàng ôm lấy Kỷ Ninh.
“Bọn họ” yêu cậu.
Hắn yêu cậu.
Giang Triệt yêu Kỷ Ninh.
☆☆☆
Kỷ Ninh mở mắt ra.
Ca phẫu thuật kết thúc thành công.
….
Trong quá trình hồi phục ở bệnh viện, Kỷ Ninh đã từng rất nhiều lần thỉnh cầu trung tâm điều khiển hệ thống “Tương Lai” cho phép cậu trao đổi với Giang Triệt, người đã trở thành then chốt trong hệ thống “Tương Lai” nhưng lần nào cũng bị từ chối. Dựa theo quy định, bệnh nhân không thể liên lạc riêng với hệ thống để hệ thống tránh xảy ra những ảnh hưởng không thể khắc phục.
Kỷ Ninh vô cùng đau khổ, cảm xúc mỗi ngày đều luân phiên giữa mất mát và kích động. Cậu vừa cảm thấy vui sướng khi Giang Triệt vẫn chưa chết, nhưng lại cực kỳ đau khổ bởi vì cho dù Giang Triệt không chết thì cậu cũng chẳng thể nào trò chuyện cùng hắn.
Hơn nữa trong suốt hai mươi năm qua, cậu lại không biết Giang Triệt lại có tình cảm sâu sắc như vậy với cậu.
Còn có bọn họ…
Cậu cũng chẳng thể nào gặp lại bọn họ.
Vào ngày xuất viện, toàn bộ người nhà Kỷ Ninh và Giang Triệt đều có mặt đông đủ để chào đón Kỷ Ninh. Gia đình Giang Triệt cũng vô cùng vui mừng khi Kỷ Ninh thoát chết trong gang tấc, trong nhiều năm qua, bọn họ đã sớm coi Kỷ Ninh như đứa trẻ trong gia đình họ.
Cậu vốn vui vẻ khi thấy mình có thể bình phục xuất viện, nhưng nghĩ đến Giang Triệt vẫn còn ở lại bệnh viện thì cậu chẳng muốn rời đi. Cậu thậm chí còn muốn tạo thêm một vụ tai nạn nữa cho đầu mình bị tổn thương, như vậy thì cậu lại có thể gặp Giang Triệt rồi.
Nhưng Kỷ Ninh biết suy nghĩ này cực kỳ không thực tế, cậu không thể lấy mạng sống của mình ra đánh cược.
Thời điểm cậu cho rằng mình đang làm nhiệm vụ, chấp niệm lớn nhất của cậu chính là trở về bên gia đình, bởi vì cậu biết cảm giác mất đi người thân yêu nhất đau đớn như thế nào, cậu không muốn gia đình mình cũng phải trải qua nỗi đau ấy.
“Nhân tiện dạo gần đây chúng ta nhận được một ‘Món quà bất ngờ’, để chúc mừng em bình phục xuất viện thì bọn ta đã để ‘món quà’ này trong phòng con rồi.”
Trên đường về, ba mẹ Kỷ Ninh nói như vậy với cậu, chị của cậu, anh rể cùng với cha mẹ Giang Triệt đều mặt mày tươi cười, có thể nhìn ra được bọn họ cực kỳ vui vẻ, vả lại hình như còn cực kỳ mong chờ phản ứng của Kỷ Ninh lúc nhìn thấy món quà.
Cô cháu gái nhỏ của Kỷ Ninh lại không nhịn được mà nói: “Cậu ơi, để con nói với cậu nha, món quà chính là Giang——”
“Suỵt, đừng có nói, không phải con đã hứa với mẹ là để cậu con ‘tự mở quà’ hả.”
Chị gái vội vàng che miệng con gái mình lại, cô bé chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu, vội vàng giơ hai tay bụm miệng mình.
Đoàn người trở về biệt thự nhà Kỷ Ninh, vừa mới vào đến phòng khách, tất cả mọi người đều giục cậu mau lên phòng mình, đi xem điều bất ngờ gì đang chờ đợi cậu.
Bị hai gia đình thúc giục, Kỷ Ninh lại nảy ra một chút ý xấu, đầu tiên là bình tĩnh nhàn nhã uống cốc nước, rồi lại đi rửa táo, vừa gặm táo vừa đi từ từ lên lầu. Nếu không phải chị trừng cậu thì có lẽ cậu còn nhây thêm mấy phút nữa.
“Đừng có mà ghẹo gan mọi người.” Chị dí trán cậu: “Nếu không người hối hận nhất định là em.”
“Phải không?” Kỷ Ninh từ chối cho ý kiến, cầm quả táo lên lầu, ra vẻ không quan tâm lắm: “Vậy để em đi xem thử, nếu em không hài lòng với món quà thì sao đây?”
“Em không thể nào mà không hài lòng được.”
Đối với vấn đề này, tất cả mọi người đều chắc như đinh đóng cột khiến Kỷ Ninh vừa nghi ngờ vừa không khỏi hy vọng cao, vô cùng tò mò mọi người chuẩn bị cho cậu cái gì.
Cơ mà cậu không thể quá kích động, dựa theo thói quen của gia đình, nói không chừng trong phòng cậu còn lắp camera ẩn để quay lại dáng vẻ thất thố khi cậu thấy món quà…
Kỷ Ninh cắn quả táo, giả vờ thờ ơ mở cửa phòng, song khi cậu nhìn thấy “món quaà” trong phòng ngủ, bóng dáng lẳng lặng ngồi trên giường của cậu thì vẫn là thất thố, quả táo trong tay “bộp” rơi xuống đất, lăn lộp cộp mấy vòng.
“Giang….”
Trong mấy giây ngắn ngủi, Kỷ Ninh thậm chí không tìm được giọng nói của mình, đầu óc choáng váng, hai mắt lập tức trở nên chua xót đau nhói, nước mắt làm nhòe tầm nhìn.
Đây là thật sao?
Thật sự không phải ảo giác của cậu?
Người xuất hiện trước mặt cậu thật sự là… Giang Triệt…
“Hài lòng với bất ngờ này không em?”
Người đàn ông trẻ ở trong phòng chậm rãi đứng dậy, trong mắt đong đầy ý cười, duỗi đôi chân thon dài ra bước đến trước mặt Kỷ Ninh.
Vì quá xúc động và vui mừng quá đỗi đến khó tin, mặt Kỷ Ninh đỏ bừng hết lên, cả người run rẩy. Người đàn ông tủm tỉm nâng khuôn mặt nóng bừng của cậu lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang chực trào ra trong khóe mắt, sau đó mạnh mẽ ôm lấy cậu vào lòng, vòng tay siết chặt, dường như muốn hòa cậu vào trong máu thịt của mình.
“Cuối cùng cũng gặp lại em rồi, Kỷ Ninh.”
“Lần này anh sẽ không rời xa em nữa.”
“Chúng ta sẽ ở bên nhau đến khi bạc đầu.”