Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 37


trước sau

Edit by Mint

Beta by Tô

______________________________

Vân Uyên ngồi uống rượu trong rừng đào, chẳng hề kinh ngạc khi thấy Kỷ Ninh xuất hiện trước mặt mình, hắn nở một nụ cười nhạt đẹp mắt, vẫy tay với Kỷ Ninh, nói: “Tới ngồi đi.”

Vẻ mặt hắn dịu dàng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chứa đầy ý cười, thế nhưng tâm trạng của Kỷ Ninh lại chẳng thể thả lỏng, cho dù biết đây chỉ là một phần thần thức của Vân Uyên nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên, hoặc có thể nói là chột dạ.

Cậu không cảm nhận được tu vi hiện giờ của Vân Uyên đã đạt tới cảnh giới nào, nhưng nhất định là không thấp, trước khi cậu rời khỏi thế giới tu chân thì tu vi vốn đã không thấp, nếu so với cậu thì Vân Uyên cao hơn không ít, thậm chí có lẽ đã đạt đến trình độ Đại Thừa Kỳ.

Tu vi đến mức này còn có thể suy đoán thiên cơ, thấy được cả quá khứ lẫn tương lai, mặc dù đã có hệ thống che giấu đi chuyện của cậu nhưng dưới ánh nhìn chăm chú này, dường như cậu vẫn cảm thấy mình chẳng thể che giấu được gì, cứ như bị lộ trần hết tất cả ở trước mặt Vân Uyên.

Rốt cuộc hắn đã biết được những gì…..

Kỷ Ninh thật muốn quay đầu đi ngay lập tức, nhưng lần này cậu chủ động đến gặp thần thức của Vân Uyên là do có việc muốn nhờ, chắc chắn không thể quay về, còn phải đi đến bàn thấp ngồi đối diện Vân Uyên, để hắn chăm chú nhìn tiếp.

“Đã lâu không gặp……”

Cậu cố gắng mình biểu hiện bình tĩnh, mỉm cười chào hỏi với Vân Uyên.

“Xác thực là đã lâu không gặp.”

Vân Uyên mỉm cười, một tay đỡ lấy ống tay áo rộng, một tay cầm lấy bầu rượu bạch ngọc, rót một chén rượu hoa đào cho Kỷ Ninh, rũ mắt khẽ cười.

“Nhưng ngươi có biết, từ sau khi ngươi ta biệt ly thế giới này đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng không?”

Kỷ Ninh nhận lấy ly rượu, chầm chậm lắc đầu không nói một lời, cũng không biết nên lấy thái độ nào để đáp lại. So với thế giới nguyên bản thì tính cách của Vân Uyên đã thay đổi vài phần, càng trở nên khó nắm bắt khiến cậu không thể nhìn thấu tâm tư của hắn.

Cảm giác này thật giống như khi đối mặt với Hoắc Vô Linh muốn giết cậu, ngoại trừ tin tưởng Vân Uyên sẽ không giết mình ra thì trong lòng Kỷ Ninh chẳng hề nhẹ nhõm hơn là bao.

“Đã hơn hai ngàn năm.”

Vân Uyên buông bầu rượu xuống, đôi mắt nhìn thẳng vào Kỷ Ninh, nét tươi cười trên mặt dần biến mất.

“Ta cũng biết ngươi vẫn chưa chết, sau đó đi tìm ngươi một ngàn năm trăm năm.”

Kỷ Ninh giật mình trong lòng, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và lấy làm lạ, tuy cậu có thể dựa vào tu vi hiện tại của Vân Uyên mà mơ hồ cảm giác được thế giới tu tiên đã trôi qua thật lâu, nhưng lại không thể ngờ được đã hai ngàn năm.

Mà trong hai ngàn năm này, Vân Uyên lại chưa từng quên cậu, thậm chí còn đi tìm cậu hơn một ngàn năm…..

Cảm giác này khiến Kỷ Ninh cảm thấy không ổn, muốn lùi về sau một chút thì chợt cảm thấy trên người mình có thêm mấy phần áp lực làm cậu không thể cử động, mà Vân Uyên vẫn còn uống rượu, thấp giọng chậm rãi mở miệng.

“Ta tìm khắp nơi ở thế giới gốc, không tìm được ngươi nên đã đi vào ba ngàn linh giới và địa ngục Minh Hà, nhưng đều không có thần hồn của ngươi tồn tại.”

“Mấy trăm năm sau ta tu hành đến Đại Thừa Kỳ, có thể suy tính thiên cơ thì mới biết được ngươi không phải là người của thế giới bao la rộng lớn gốc kia, mà nhân quả của ngươi với thế giới gốc đã đứt, trên người cũng được thiên cơ che đậy nên ta chẳng thể tính được ngươi đang ở nơi nào.”

“Ta tu tiên vốn vì tiêu dao tự tại, trừ cái này ra thì chẳng còn cầu mong gì. Nhưng từ khi gặp được ngươi, ta đã nói muốn vì ngươi mà sống, mãi đến thời khắc này, ta làm tất cả cũng chỉ vì muốn gặp lại ngươi.”

Ý cười trong mắt Vân Uyên hoàn toàn biến mất, lạnh tựa sao mờ trong đêm đông, đột nhiên nắm lấy cổ tay Kỷ Ninh gằn từng chữ một, trong lời nói tản ra hàn ý.

“Rõ ràng là ngươi chưa chết, thậm chí còn có người giúp ngươi để ngươi xuyên qua thế giới vô biên, nhưng vì sao lại không đến gặp ta? Ngươi từng nói ngươi chung tình với ta, nhưng ngươi đối với ta rốt cuộc có mấy phần thật lòng?”

Kỷ Ninh bị khí thế trên người hắn áp bách đến nỗi chẳng duy trì được tư thế ngồi, muốn ngã ra đất thì lại được một luồng sức mạnh dịu dàng đỡ lấy, Vân Uyên vươn tay ôm lấy eo cậu, nắm lấy cằm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt cậu.

Vân Uyên nói tiếp: “Ta vốn nghĩ ta phải đắc đạo, xé rách hư không mới có thể tỏ rõ được thiên cơ, tìm thấy tung tích của ngươi, nhưng dạo gần đây nhân quả của ngươi lại nối liền với thế giới gốc, ta cũng tính được có thể tìm được ngươi ở nơi này.”

“Nhưng chân thân của ta đang Độ Kiếp trên hư không, chẳng cách nào tới nên đã mang ‘Khuyết Nguyệt’ đến nơi này đợi ngươi hiện thân.”

“Ngươi đã trốn chạy hai ngàn năm, lần này ngươi còn muốn trốn đến đâu, Kỷ Ninh?”

Vậy mà hắn đã bước vào Độ Kiếp Kỳ…..

Kỷ Ninh vô cùng kinh hoảng, hoàn toàn không ngờ được cảnh giới của Vân Uyên còn cao hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều.

Đến Độ Kiếp Kỳ, nghĩa là chỉ cách đắc đạo một bước nữa thôi, nếu đợi đến khi Vân Uyên thật sự đạp phá hư không, đạt đến Thân Kim Tiên*, cậu thật sự hoài nghi cho dù có sửa chữa vũ trụ thì Vân Uyên vẫn có thể tính ra vị trí của cậu, tiếp tục đuổi theo cậu đến các thế giới tiếp theo…..

*Cảnh giới (bấm vào)

Đối mặt với Vân Uyên, cậu vô cùng áp lực, không nhịn được mà dời tầm mắt nhưng lại bị Vân Uyên nắm lấy cằm, mạnh mẽ xoay gương mặt cậu lại.

Vân Uyên nhìn cậu vài lần, chợt nở nụ cười, cầm chén rượu trên bàn lên, nhẹ nhàng nói: “Đây là rượu ngon, không uống thì thật đáng tiếc, ngươi cũng nếm thử đi.”

Hắn uống rượu rồi cúi đầu hôn lên môi Kỷ Ninh, hương rượu mang theo vị ngọt thanh truyền tới từ đôi môi đang dán vào nhau kia.

Đợi đến khi nụ hôn này kết thúc, một cỗ linh khí tinh khiết truyền đến, nhưng linh khí này chạm vào Kỷ Ninh thì lập tức khiến cơ thể cậu run lên, trên mặt nổi lên một tầng ửng đỏ diễm lệ.

Vân Uyên cố ý……

Cả người Kỷ Ninh run rẩy, cảm giác được linh khí như thủy triều không ngừng kích động trong thân thể, khiến trên trán cậu toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hô hấp hỗn loạn, ngã vào trong lòng của Vân Uyên,

Ở thế giới tu tiên, thân phận của cậu là tông chủ của Thất Tình Tông*, Thất Tình Tông là Ma môn duy nhất tu đạo thất tình lục dục, mà công pháp cao nhất chính là phương pháp song tu.

*Thất Tình ở đây là thất tình lục dục: hỉ, nộ, ái, ố, bi, lạc, dục (mừng, giận, yêu, ghét, buồn, khổ, muốn)

Tuy cậu chưa bao giờ dùng qua loại công pháp này nhưng cũng đã từng tu tập sơ sơ, lúc này bị Vân Uyên cố ý dùng linh khí thúc ép cậu vận chuyển công pháp, thoáng chốc đã khiến linh khí của cậu kịch liệt tuôn trào, chẳng thể khống chế được.

“Đừng……”

Cậu chẳng chịu nổi mà nắm chặt lấy vạt áo của Vân Uyên, khóe mắt phiếm hồng, ánh nước lấp lánh tràn ra, cầu xin nhìn Vân Uyên.

Vân Uyên lại chẳng lung lay, đợi đến khi thần thức của Kỷ Ninh dao động sắp tan biến thì hắn mới chịu rút tay về, bắt đầu nghiêm túc truyền linh khí vào cho Kỷ Ninh, giúp cậu ổn định thần thức.

“Ngươi còn muốn nói gì?” Vân Uyên hỏi.

“……” Kỷ Ninh ngã ngồi xuống, nhoài người nằm trên bàn thấp, thở hổn hển một hồi mới nhỏ giọng nói: “….Ta có việc muốn cầu ngươi.”

Cậu không quên mục đích mình đến đây tìm Vân Uyên là muốn giải trừ cấm trận cho Ứng Thiên Thu, mà chỉ có Vân Uyên mới có thể giải trừ cấm trận.

Cậu biết bây giờ bản thân Vân Uyên đang ở hư không, nhưng tu vi đã đạt đến cảnh giới này thì muốn giải trừ cấm trận, cùng lắm chỉ là muốn là được, không cần phải đích thân đến đây.

Mặc dù
cậu không biết, nếu bản thân mình đi cầu xin Vân Uyên vì một người đàn ông khác thì liệu có khiến Vân Uyên nổi giận hay không, nhưng hiện giờ cậu chẳng còn cách nào khác, Ứng Thiên Thu gặp phải ám toán của Đông U Ma quân, nguyên nhân tất cả đều từ cậu mà ra, cậu không thể khoanh tay đứng nhìn Ứng Thiên Thu rơi vào hiểm cảnh được.

“Là vì cấm trận kia?” Vân Uyên nói.

“Đúng vậy.” Kỷ Ninh chậm rãi gật đầu: “Bằng hữu của ta bị kẻ khác ám toán, bị cấm trận phong bế sức mạnh, bây giờ chỉ có ngươi mới có thể hóa giải, cho nên……”

“Bằng hữu… Chỉ là bằng hữu?”

Vân Uyên sâu xa nhìn cậu, khẽ cười lên, rót cho mình một chén rượu hỏi ngược lại cậu: “Nhưng vì sao ta phải giúp ngươi?”

Kỷ Ninh há miệng nhưng chẳng biết phải cầu xin hắn thế nào, Vân Uyên tìm cậu hơn ngàn năm, nhưng cậu vẫn luôn ở các thế giới khác, chưa từng có suy nghĩ muốn về đây gặp Vân Uyên một lần, bây giờ vừa mới gặp lại đã muốn Vân Uyên giúp mình. Nếu đổi lại là cậu thì chắc chắn cũng sinh lòng oán hận, sao có thể ra tay tương trợ được chứ.

“Nếu ngươi đáp ứng ta,” Vân Uyên nói: “Từ nay về sau vĩnh viễn không rời khỏi ta thì ta sẽ giải trừ cấm trận cho ngươi.”

Kỷ Ninh lắc đầu, không đồng ý với Vân Uyên, bởi vì ở thế giới tu chân, hứa hẹn đều nối liền với nhân quả, tuyệt đối không thể tùy tiện đáp ứng.

Mặc dù trước đây cậu cũng từng nói dối Vân Uyên không ít lần, nhưng khi đó tu vi của Vân Uyên vẫn còn thấp, sau khi cậu rời đi thì nhân quả cũng theo đó mà đứt đoạn, vậy nên sẽ không có chuyện gì. Nhưng Vân Uyên hiện giờ gần như là tiên, ai biết được sau khi đồng ý thì sẽ dẫn tới hậu quả gì, lỡ như hệ thống không giải quyết được thì cậu sẽ gặp phiền phức to.

“Cũng được.”

Vân Uyên mỉm cười, phất tay áo đưa Kỷ Ninh ra khỏi khoảng không gian này.

“Nếu ngươi thay đổi chủ ý thì lại đến tìm ta.”

Kỷ Ninh mở mắt ra, phát hiện ý thức theo thần thức của mình đã bị đưa về. Một đêm đã trôi qua, ánh mặt trời chói chang, Tần Như Vọng lẳng lặng ngồi bên mép giường, thấy cậu tỉnh dậy thì khẽ gật đầu, đỡ cậu đi mặc quần áo và rửa mặt.

Vân Uyên không đồng ý giải trừ cấm trận, nên làm sao đây……

Kỷ Ninh vô cùng ưu sầu, nếu có thể thì cậu chắc chắn sẽ thử tự hóa giải cấm trận, nhưng tu vi của cậu quá chênh lệch với Vân Uyên, hơn nữa sức mạnh sau khi được giải trừ thì càng yếu hơn, qua mấy trăm năm nữa cũng chưa thể hóa giải được.

Đông U Ma quân và ba tộc thế gia vô cùng kiêng kỵ sức mạnh của Ứng Thiên Thu, vậy nên mới không tiếc trả cái giá cao ngất để ám toán hắn, đồng thời nhân lúc sức mạnh của hắn bị phong ấn mà tập trung lực lượng, vài ngày nữa thôi là sẽ tấn công Thương Sơn, nếu trước khi đó không thể giải quyết được vấn đề này……

Kỷ Ninh suy tư rất nhiều biện pháp, tỷ như cậu tách thần thức ra để lẻn vào nơi đó ám sát đám Đông U Ma quân, nhưng cho dù nói sức mạnh của hai thế giới bất đồng thì đám người Ma quân cũng là cường giả đỉnh cấp, tuyệt đối không dễ bị giết như vậy, lại còn có thủ đoạn bảo mệnh quỷ dị, khó lòng phòng bị.

Huống chi cách này chỉ có thể giúp Ứng Thiên Thu được một lần, nếu sau này vũ trụ khôi phục nguyên dạng nhưng sức mạnh của Ứng Thiên Thu vẫn không thể khôi phục lại thì hắn cũng chẳng thể an ổn ngồi vững vị trí Ma quân.

Kỷ Ninh nghĩ đến nhức đầu, cuối cùng cảm thấy vẫn nên xuống tay từ chỗ Vân Uyên, ngay cả sắc dụ cũng đã nghĩ tới rồi thì đột nhiên cửa phòng cậu bị gõ vang, bên ngoài truyền đến giọng của thiếu nữ.

Cậu đi ra mở cửa phòng, thiếu nữ nở nụ cười hỏi cậu: “Cầu Tuyết, dạo này có phải ngươi ở trên núi nên rất chán đúng không? Hay là chúng ta xuống núi chơi mấy ngày nha?”

Vào thời điểm này?

Kỷ Ninh ngẩn ra, vừa muốn từ chối thiếu nữ thì phát hiện trên gương mặt nàng có nét ưu sầu chẳng thể giấu được.

Cậu lập tức hiểu ra, việc này chắc không phải là đề nghị thật lòng của thiếu nữ mà là vì để bảo vệ an toàn cho cậu, nên mới muốn dẫn cậu đi tránh nạn. Bởi vì Thương Sơn chuẩn bị khai chiến với đám người Đông U Ma quân, mà Ứng Thiên Thu lại mất đi sức mạnh, hoàn cảnh vô cùng gay go, lúc này ở lại trên núi là cực kỳ nguy hiểm.

“Xin lỗi Vân Đóa tỷ tỷ, nhưng ta không muốn đi……”

Chợt có cảm xúc không tên nổi lên trong lòng Kỷ Ninh, cậu bỗng nhiên xoay người ra khỏi phòng chạy đến cung điện của Ứng Thiên Thu, nhanh chóng đẩy cửa ra, thấy được Ứng Thiên Thu đứng bên trong.

Người đàn ông tóc trắng đứng bên cửa sổ ngắm nhìn tuyệt cảnh bên ngoài.

Cung điện của hắn được xây bên vách núi, mở cửa sổ ra thì thấy chính là vực sâu, người bình thường mà thấy cảnh này chắc chắn sẽ sợ hãi, hai chân run rẩy, nhưng Ứng Thiên Thu mất đi sức mạnh đứng bên cửa sổ ấy vẫn bình tĩnh thờ ơ như xưa, chỉ khi hắn quay đầu lại nhìn thấy Kỷ Ninh đi tới thì trong mắt mới nổi lên tia gợn sóng.

“Ánh Tuyết.”

Hắn khẽ gọi, khi thiếu niên đi đến trước mặt mình thì hắn nhẹ đưa tay xoa đỉnh đầu của cậu, ánh mắt dịu dàng đi mấy phần.

“Thiên Thu,” Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Ngươi muốn đưa ta và Vân Đóa tỷ tỷ rời đi sao? Nhưng mà ta không muốn đi, tỷ tỷ nhất định cũng không muốn.”

Ứng Thiên Thu thả tay xuống, trả lời: “Đại chiến sắp đến rồi, ta không biết có thể bảo vệ các ngươi chu toàn được không, vẫn nên sớm đi là tốt nhất.”

“Vậy thì chúng ta sẽ bảo vệ ngươi!”

Thiếu niên giữ chặt tay áo của hắn, nghiêm túc nói: “Chúng ta không thể bỏ Thiên Thu lại mà chạy trốn được.”

“……”

Ứng Thiên Thu trầm mặc, con ngươi đen nhánh tĩnh lặng chăm chú nhìn thiếu niên một hồi lâu, bỗng nhiên ôm thiếu niên vào lòng, trong lời nói như đè nén thứ tình cảm nào đó.

“Ngươi ngoan, ta nhất định sẽ đến gặp ngươi.”

“Thiên……”

Kỷ Ninh há miệng, còn định nói gì nữa thì Ứng Thiên Thu lại đột nhiên đưa tay tháo mặt nạ của cậu xuống, hơi khom người đặt lên trán cậu một nụ hôn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện