Edit by Mint
Beta by Tô
______________________________
Khoảnh khắc Phó Khinh Hàn nói Kỷ Ninh chính là người trong lòng hắn, ý cười trên mặt Vân Uyên cuối cùng cũng đã biến mất.
Vẻ mặt hắn lạnh lẽo như băng sương, con ngươi đen thăm thẳm chứa đầy hàn ý rùng mình, hắn nhìn Kỷ Ninh, bỗng nhiên tiến về phía trước một bước.
“Loạt xoạt” một tiếng, trong rừng đào chợt nổi lên một cơn gió lớn, những cánh hoa chất đống thật dày trên mặt đất bay tán loạn đầy trời, nhưng trong khung cảnh kiều diễm ấy lại pha lẫn một tia linh cơ lạnh lẽo sắc bén hệt như mũi nhọn, nhanh chóng khuếch tán đến mọi ngóc ngách của rừng đào.
Vân Uyên tức giận.
Kỷ Ninh bị cỗ linh cơ này ép đến khó chịu, gần như chẳng thể hít thở được, mà người trước mắt chỉ là một tia thần thức của Vân Uyên, nếu bản thể thật của hắn đứng ở đây thì tia thần thức này của Kỷ Ninh chắc chắn sẽ bị đánh tan, cơ thể cậu cũng theo đó bị tổn thương.
“Sư tôn?”
Phó Khinh Hàn không hiểu chuyện gì, vẻ mặt nghi ngờ, tiến lên cản luồng linh cơ đang tản ra cho Kỷ Ninh, nói: “Sư tôn đây là có ý gì?”
Vì sao bỗng dưng sư tôn lại nổi giận? Hay là có liên quan đến tên bị hạ cấm trận trong Linh giới kia?
Hay là…… Y tức giận vì A Ninh?
Trong lòng thiếu niên đang thầm lo lắng thì Vân Uyên đột nhiên thu linh cơ lại, rừng đào khôi phục yên tĩnh, biến thành một mảnh điêu tàn hỗn độn, dưới đất đều là cánh hoa dính bùn và cành cây.
“Khinh Hàn,” Vân Uyên gọi đệ tử, khóe môi cong lên, tuy là đang cười nhưng lại vô cùng rét lạnh, khiến người khác lạnh lẽo đến tận xương tủy: “Ngươi có biết y rốt cuộc là ai không?”
Theo câu hỏi của hắn, khuôn mặt Kỷ Ninh lại trắng đi vài phần, thậm chí từ sau khi đi vào nơi này, mồ hôi lạnh trên đầu cậu không ngừng túa ra.
Làm nhiệm vụ nhiều năm như vậy, đây chính là tình huống đáng sợ nhất mà cậu gặp phải, còn đáng sợ hơn lúc Hoắc Vô Linh đột ngột xuất hiện ở trước mặt cậu.
Cậu nghĩ mãi không thể hiểu được tại sao Vân Uyên và Phó Khinh Hàn tự dưng trở thành thầy trò, rõ ràng các thế giới mới dung hợp chưa được bao lâu, hai thế giới này không thể nào đã dung hợp từ một ngàn năm trước?
Không… Từ từ…..
Kỷ Ninh đột nhiên nhớ đến một chuyện đáng sợ: Hai quyển tiểu thuyết này do cùng một tác giả viết ra.
Chẳng lẽ lúc sau tác giả đã viết thêm phần tiếp theo gì đấy nên Vân Uyên và Phó Khinh Hàn mới trở thành thầy trò?
Ý thức được có khả năng như vậy, cậu thật sự muốn hộc máu. Về phần Vân Uyên đại khái đã không còn cách nào cứu vãn, nếu cậu bị Vân Uyên vạch trần thân phận ngụy trang này nữa thì sẽ khiến Phó Khinh Hàn oán hận cậu, vậy thì coi như xong đời!
Nhưng cậu đã không kịp ngăn cản Vân Uyên nữa rồi, đang lúc Phó Khinh Hàn còn chưa hiểu gì thì Vân Uyên đã nhìn hai người bọn họ, đôi môi mỏng lạnh lùng phun ra mấy chữ, đột nhiên nói.
“Y chính là đạo lữ của vi sư.”
Phó Khinh Hàn ngẩn người, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, thất thanh: “Sao y lại——”
“Nhưng y không phải là người của ba ngàn Linh giới, cũng không phải là người của thế giới vi sư.”
Lãnh ý trong lời nói của Vân Uyên càng đậm, từng chữ sắc nhọn: “Y đến từ bên ngoài, có lẽ đã đi vào rất nhiều thế giới, trải qua hồng trần rồi lại nhập vào luân hồi, che giấu thiên cơ nhân quả, tùy ý qua lại, ngươi và ta đều là người mà y gặp gỡ trong luân hồi.”
Hắn vạch trần từng cái lai lịch của Kỷ Ninh, ngoại trừ không suy tính ra đây là thế giới trong tiểu thuyết thì gần như hắn đã nói đúng hoàn toàn, đồng thời cũng khiến lòng bàn tay của Kỷ Ninh lạnh buốt.
Năm đó cậu ở thế giới tu chân, biết rõ người này lợi hại đến nhường nào, cho nên sau khi Vân Uyên khôi phục ký ức kiếp trước cậu lập tức bỏ chạy, chính là vì sợ Vân Uyên phát hiện ra bí mật của mình.
Khi ấy cậu nghĩ mình đã trốn thoát, nhưng không ngờ ngày hôm nay vẫn bị vạch trần gốc gác, hơn nữa lại ở trước mặt một nam chính khác…..
“Ở một kiếp nào đó trong luân hồi, y là đạo lữ của vi sư, mà hiện giờ y rõ ràng vẫn nhớ rõ tất cả, chưa từng mất đi ký ức kiếp trước.”
Vân Uyên lạnh lùng nói: “Ngươi trêu chọc ta còn chưa đủ, lại còn muốn trêu chọc đệ tử ta?” Hắn chợt nở nụ cười:: “Kỷ Ninh, ngươi hay thật đấy.”
Cả người Kỷ Ninh lạnh lẽo, cúi đầu tránh ánh mắt của hắn.
“…….Lời của sư tôn nói đều là thật?”
Phó Khinh Hàn bấu lấy cổ tay của Kỷ Ninh, khuôn mặt hiện lên nét bi thương, thấp giọng hỏi cậu: “A Ninh, chẳng lẽ ngươi thật sự nhớ hết mọi chuyện? Hơn nữa ngươi và sư tôn…… Hai người là đạo lữ?”
“Ta……” Kỷ Ninh bị hỏi đến á khẩu, nhưng đột nhiên nhớ lại rõ ràng mình và Vân Uyên rõ ràng không có xác lập mối quan hệ với nhau, vội vàng làm sáng tỏ: “Ta với Vân Uyên không phải là đạo lữ, chúng ta chưa từng làm lễ hợp tịch——”
“Nhưng rõ ràng ngươi đã đồng ý với ta.” Vân Uyên nói: “Năm đó ngươi nói với ta, chỉ cần ta tiến vào Hóa Thần cảnh thì sẽ nguyện ý kết đạo lữ với ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn đổi ý hay sao?”
“Nhưng chúng ta chưa từng hợp tịch thật mà, không thể xem là đạo lữ được…….”
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Vân Uyên, Kỷ Ninh run hết cả người, nhưng vẫn cố gắng cứu vớt bản thân ở trước mặt Phó Khinh Hàn.
Muốn Vân Uyên giải trừ cấm trận cho Ứng Thiên Thu thì chắc chắn không thể nào, Phó Khinh Hàn chính là hy vọng duy nhất vào lúc này của cậu, hơn nữa….. Hơn nữa cậu cũng là nói thật mà, trước khi kết thành đạo lữ thì cậu đã chạy rồi, có gì mà phải chột dạ!
“Được rồi.” Vân Uyên nói: “Nếu ngươi không nhận thì ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có đồng ý kết thành đạo lữ với ta, vĩnh viễn ở bên cạnh ta, không bao giờ chia xa không?”
Linh cơ xung quanh hắn dần dày đặc, bởi vì tức giận nên mang theo cảm giác áp bức mười phần khiến Kỷ Ninh không thở nổi.
Đúng lúc này, Phó Khinh Hàn lại lần nữa ra tay, dùng linh cơ ôn hòa của mình bảo vệ Kỷ Ninh, kéo cậu ra sau lưng, một mình đón nhận linh cơ của Vân Uyên, cúi đầu nói.
“Sư tôn, đệ tử cho rằng, nếu A Ninh không muốn thì người đừng ép buộc y nữa.”
Vân Uyên ngước mắt nhìn hắn: “Ngươi có ý gì?”
“Y đã đi vào luân hồi, kiếp này chưa xong, những kiếp trước khác chớ nên liên can đến kiếp này của y.” Phó Khinh Hàn nói: “Chi bằng đợi y trải qua hết kiếp này thì lại…….”
“Ngươi ngược lại thật độ lượng.”
Vân Uyên nhìn hắn một hồi rồi bỗng nhiên nở nụ cười, nâng chén rượu hoa đào lên uống, nhưng trong lời nói lại chẳng có một chút ý cười.
“Ngươi có lẽ biết kẻ trúng cấm trận của ta, hắn cũng là người có liên quan đến nhân quả của Kỷ Ninh, lại còn mơ hồ liên quan đến nhân duyên. Lẽ nào ngươi chấp nhận đứng nhìn Kỷ Ninh kết thành nhân duyên với người nọ sao, cho dù chỉ có một đời nhưng cũng là phu thê chân chính?”
Thật ra hôn ước của cậu với Ứng Thiên Thu cũng là chuyện trước kia chứ không phải bây giờ…… Kỷ Ninh thầm phản bác, nhưng lại không dám nói lời nào với hai người này.
“……” Phó Khinh Hàn yên lặng rũ mắt, nhưng ngón tay hơi siết chặt.
Vân Uyên nhìn hắn mấy lần, khóe môi lại cong lên, nói: “Khinh Hàn, vi sư biết ngươi có chuyện muốn nói, ngươi cứ nói đi.”
Hắn đặt chén rượu lên bàn, nhưng âm thanh lại nặng nề hơn mấy phần.
“Ngươi là đệ tử khiến vi sư hài lòng nhất, luôn biết lễ nghĩa, nên nói cái gì, không nên nói cái gì, trong lòng ngươi hẳn hiểu rõ.”
“Đệ tử tôn kính sư tôn, là sư tôn đã khai sáng để đệ tử bước lên con đường tu tiên, đệ tử vô cùng cảm kích, nguyện dùng hết thảy báo đáp sư tôn.”
Phó Khinh Hàn hành lễ với Vân Uyên, khom người nói: “Nhưng chỉ có A Ninh, xin thứ cho đệ tử không thể nhường
cho người.”
“Khinh Hàn.” Ánh mắt Vân Uyên lạnh lẽo, gằn giọng gọi tên hắn: “Ngươi nói như vậy là có còn xem ta là sư tôn của ngươi không?”
“Sư tôn đương nhiên vẫn là sư tôn của đệ tử.” Phó Khinh Hàn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Vân Uyên: “Nhưng đệ tử ái mộ A Ninh, người lại không thật sự kết thành đạo lữ với y, liền đại biểu đệ tử vẫn còn cơ hội.”
Vân Uyên bị hắn chọc tức đến bật cười: “Ngươi muốn tranh chấp với vi sư sao?”
“Đệ tử không dám.” Phó Khinh Hàn nói: “Chẳng qua đệ tử cho rằng, nên để A Ninh tự mình lựa chọn.”
“Nếu y chọn người khác thì ngươi định như thế nào?” Gương mặt Vân Uyên lạnh lùng: “Chẳng lẽ dù có là người phàm, ngươi cũng nguyện ý chắp tay nhường lại cho kẻ đó?”
Phó Khinh Hàn không trả lời, chỉ nói: “Đệ tử sẽ cố gắng ứng phó.”
“Thật đúng là là đệ tử giỏi của vi sư.” Vân Uyên lạnh nhạt nói: “Nhưng ta khác ngươi, nếu y thích kẻ khác, ta nhất định sẽ giết kẻ đó, đem thần hồn của hắn nhập vào Minh Hà*, khiến hắn vĩnh viễn trầm luân không thể tiến vào luân hồi.” Vẻ mặt hắn nguy hiểm nhìn Phó Khinh Hàn: “Cho dù kẻ đó là ngươi, thì cũng sẽ như thế.”
*Minh Hà (Acheron) là một địa danh trong thần thoại Hy Lạp. Đây có thể coi là “hàng rào” ngăn cách trực tiếp giữa địa ngục và trần gian. Acheron còn được gọi là “Dòng sông của đau khổ” bởi nó chính là dòng sông của sự chia ly. Những người còn sống sẽ không thể đi qua dòng sông để đến địa ngục và ngược lại những người đã chết cũng không thể vượt qua sông để trốn về trần gian.
Trích peterpotter90.wp.com
Phó Khinh Hàn nghe ra lửa giận mơ hồ trong lời nói của Vân Uyên, không nói về việc này nữa, hắn hành lễ: “Sư tôn, A Ninh muốn giải trừ cấm trận cho bằng hữu của y, không biết đệ tử có thể thử giải trừ giúp y được không ạ?”
“Ngươi muốn dùng thử đoạn này để lấy lòng y?”
Vân Uyên cười nhạt liếc nhìn hắn, độ cong bên môi chầm chậm nhạt dần: “Không cần ngươi ra tay, ta đã giải trừ cấm trận đó rồi.”
“Đa tạ sư tôn.” Phó Khinh Hàn nói, đối với hắn, bất kể là ai ra tay, chỉ cần giúp được Kỷ Ninh là tốt rồi.
“Không đến phiên ngươi tới nói lời cảm ơn thay y đâu.” Vân Uyên tự rót cho mình một chén rượu, rũ mắt hờ hững nói: “Nếu không còn việc gì nữa thì ngươi có thể đi, đừng làm phiền ta.”
“Vâng, sư tôn.”
Thiếu niên áo xanh tuấn mỹ quay đầu lại, muốn nói Kỷ Ninh đi cùng mình, đột nhiên phát hiện Kỷ Ninh đã biến mất từ khi nào, thế mà hắn lại không cảm nhận được.
“Y đã sớm đi rồi.” Vân Uyên nâng chén rượu, không dấu vết nhìn đệ tử một cái, có chút ý tứ nói: “Xem ra tu vi của ngươi còn kém lắm.”
“……”
Phó Khinh Hàn mím môi hành lễ với Vân Uyên, cuối cùng cũng rời khỏi “Khuyết Nguyệt”, chỉ còn lại một mình Vân Uyên ngồi giữa rừng đào hiu quạnh, lẳng lặng nhìn rượu trong chén.
Tu vi của hắn đã đến Độ Kiếp cảnh, thế nhưng ở lại “Khuyết Nguyệt” chẳng qua chỉ là một tia thần thức, nếu bàn về tu vi thì thật ra chỉ đến Đại Thừa kỳ, ra khỏi “Khuyết Nguyệt” thì còn thấp hơn một bậc. Nếu không phải vì vậy thì hắn nhất định không ngại ra tay dạy dỗ lại tên nghịch đồ này, thậm chí trực tiếp đưa hắn đi chuyển thế thêm một lần nữa.
Hắn đợi hơn hai ngàn năm, để đạo tâm của mình phủ đầy bụi trần, tuyệt đối không phải để nhìn Kỷ Ninh sà vào lòng kẻ khác.
Lần này, nhất định hắn phải khiến Kỷ Ninh hoàn toàn thuộc về hắn, sinh sinh tử tử, cũng chỉ vì một mình hắn.
/ᐠ。ꞈ。ᐟ
Đúng như Vân Uyên nói, Kỷ Ninh đã chạy từ lâu, cậu thật sự không thể chịu nổi bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Phó Khinh Hàn và Vân Uyên, hơn nữa cậu đã chạy về một thế giới khác, cậu đã quá sợ hãi rồi, thực sự cần phải hòa hoãn lại một chút.
Sau khi được hệ thống “Tương Lai” đưa về thế giới《 Ảnh đế tinh tế trùng sinh 》, Kỷ Ninh tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong phòng ngủ.
Cậu vội nhớ lại tình huống trước khi mình rời đi, cậu nhớ trước đây bản thân xuất hiện rối loạn không gian, bị đưa đến bên cạnh nam chính Arques của tiểu thuyết Mạt thế “Archangel”, còn cùng hắn lên phi thuyền đi đến quốc gia khác, nhưng nửa đường gặp sự truy lùng của đế quốc Mạc Linh, và rất có thể đã bị nam chính Auzers của tiểu thuyết Tinh tế phát hiện hành tung.
Thời khắc mấu chốt, Hoắc Vô Linh thả Herinos đã bị hắn phong ấn ra, hai người liên thủ tẩy não tất cả mọi người trong phi thuyền, thoát khỏi nguy cơ bị Auzers phát hiện.
Sau đó rối loạn không gian kết thúc, cậu dẫn Arques và đồng bọn của hắn là Foggy cùng nhau quay về biệt thự của cậu, đương nhiên là còn có Hoắc Vô Linh và Herinos.
Giữa đường cậu còn gặp phải rối loạn thời gian, biến thành Omega trong kỳ ph.át tình, còn xui xẻo đụng phải nam chính tiểu thuyết ABO Chu Lẫm, cũng may sao cậu đã trốn thoát kịp thời……
Kỷ Ninh nhớ lại tình huống lúc trước, sắc mặt đột nhiên có hơi khó coi.
Cậu nhớ ra rồi, bởi vì trong biệt thự có tận ba nam chính, cậu chịu không nổi nên mới chạy tới thế giới của Ứng Thiên Thu, mà bây giờ cậu lại bị ép phải trở về thế giới này lánh nạn…….
Biệt thự của cậu sao rồi? Sẽ không phải lại bị đánh sập nữa đó chứ?
Nghĩ đến đây, cậu không thể ngồi yên được nữa, vội vàng chạy xuống nhà, đi đến phòng khách. Trong phòng khách không hề có ba người kia, chỉ có người đàn ông tóc đỏ Foggy ngồi trong phòng, hứng thú thưởng thức thiết bị công nghệ cao của quốc gia xa lạ này, nghe được động tĩnh Kỷ Ninh xuống lầu, anh quay đầu lại, giơ tay chào Kỷ Ninh.
“Ồ, cậu dậy rồi.”
“Bọn Arques đâu?”
Kỷ Ninh nhìn xung quanh, khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng may phòng khách của cậu vẫn còn nguyên vẹn, không bị đập nát…… Lần trước biệt thự của cậu bị Hoắc Vô Linh và Herinos đánh sập, sàn nhà bị sập sụt xuống mấy mét, làm đến giờ cậu nghĩ lại vẫn phát sợ.
“À, bọn họ hả……”
Người đàn ông tóc đỏ lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, đúng lúc này bầu trời bên ngoài biệt thự bỗng vang lên một tiếng “Ầm” vô cùng lớn, ánh sáng lấp lánh rơi lả tả khắp nơi, hệt như pháo hoa nhưng cũng tựa như tia chớp, ẩn chứa bên trong sức mạnh cực kỳ cường đại khiến cả biệt thự rung chuyển.
Anh chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, cười gượng với Kỷ Ninh: “Đang đánh nhau ở bên ngoài á.”
Kỷ Ninh: “……”
Để cậu chết luôn đi.