Úc Tinh Thần quả thực không thể tin được những gì mình vừa nghe.
Nhưng mà không có ai trả lời vấn đề này của y.
Úc Khải cũng chỉ thờ ơ nhìn y một cái, liền ra khỏi phòng bệnh.
Để lại Úc Tinh Thần mặt đầy khiếp sợ.
Không, chuyện này không thể nào! Nhân vật quan trọng quốc gia bảo hộ? Sao Úc Khải lại là nhân vật quan trọng quốc gia bảo hộ được chứ?!
Cậu lừa y, bọn họ nhất định đang lừa y, vừa rồi súng nhất định cũng là giả! Bọn họ đang dọa y!
Nhưng mà!.
.
nhưng mà! !
Úc Tinh Thần bỗng nhiên nhớ lại đủ loại chuyện đã xảy ra.
Vì sao mỗi lần trên mạng xuất hiện tiếng xấu về Úc Khải chưa tới 10 phút liền biến mất không còn một mảnh?
Vì sao mua công ty thủy quân thì hết người này đến người khác bị khóa chặn? Thậm chí có người bởi vì bịa đặt mà vào cục cảnh sát?
Vì sao ngay cả người có thân phận địa vị như Thẩm Dục, Ngụy Trạch cũng bị điều tra?
Vì sao đạo diễn biên kịch hàng đầu trong nước đều nguyện ý viết kịch bản cho cậu ta?
Vì sao hơn một năm qua, toàn bộ giới giải trí đều bị bên trên chỉnh đốn nhiều lần?
Y vốn tưởng rằng là do thế lực của nhà họ Cảnh, cho rằng Úc Khải dựa vào ôm đùi Cảnh Vân Trăn mà đạt được.
Thì ra, y đã sai, rất sai rồi!
Mỗi khi nhớ lại từng việc, sắc mặt Úc Tinh Thần liền khó coi thêm vài phần, chờ tới khi y bị còng tay trên giường bệnh không thể động đậy, trên mặt đã hoàn toàn không có tí máu nào, cả người nhũn ra.
Cuối cùng Úc Tinh Thần cũng biết!.
.
cuối cùng cũng biết bản thân tới giờ đã đắc tội người nào.
Sau lưng Úc Khải cư nhiên là Nhà nước!
Y thật nực cười, y cư nhiên còn muốn xoay người, còn vọng tưởng ra khỏi tù đối phó Úc Khải.
Thật không biết lượng sức mình, nực cười đến cực điểm!
Y xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi.
! !
Hệ thống có chút thổn thức:【Người trẻ tuổi, thật là tự mình đi đường hẹp! 】
Vốn dĩ Úc Tinh Thần cầm kịch bản trong tay, không chỉ biết những việc xảy ra trong tương lai, còn có kỹ thuật diễn xuất tích lũy qua hai kiếp, nếu yên ổn đóng phim, chắc chắn cũng sẽ có một phen thành tựu.
Nhưng cố tình y lại muốn đối đầu với Úc Khải, cho rằng Úc Khải cướp mọi thứ của y, nhất định phải đạp cậu dưới lòng bàn chân mới bằng lòng bỏ qua.
Ghen tị, ích kỷ, ác độc.
Hiện giờ bị què chân hủy dung bỏ tù, cũng coi như ác giả ác báo.
Úc Khải chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, nhưng khi xuống tầng lại có người gọi cậu.
"Tiểu Khải!"
Úc Khải xoay người sang chỗ khác.
Lại là mẹ Úc.
Bà ta vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua trên người, xách theo cái túi kia, thấy Úc Khải xoay người, bà ta đứng dậy khỏi dãy ghế trên hành lang tầng hai.
Thấy Úc Khải bình an không có việc gì, thần sắc mệt mỏi của bà ta nhẹ nhàng thở phào, vươn tay muốn ôm cậu.
"Thật tốt quá, Tiểu Khải, con không có việc gì!"
Nhưng mà Úc Khải lại né tránh: "Úc phu nhân? Bà có chuyện gì sao?"
"Mẹ! ! " tay mẹ Úc treo giữa không trung, có chút xấu hổ, bà cố gắng nở nụ cười: "Mẹ không có chuyện gì, chỉ là ngày hôm qua thấy con ngất xỉu, bác sĩ mang con đi, mẹ cũng không biết con bị đưa tới đâu, bọn họ đều không nói cho mẹ, mẹ thấy Úc Tinh Thần cũng bị đưa tới đây, mẹ lo lắng cho con, liền ở chỗ này chờ con.
"
Úc Khải à một tiếng: "Tôi không sao, bà yên tâm đi.
"
Mẹ Úc gật đầu: "Vậy là tốt rồi.
"
"! ! "
Sau đó hai người đối diện, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, không khí có chút gượng gạo.
"Vậy nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước nhé? Úc Tinh Thần ở tầng 3, nhưng hiện tại y bị nghi ngờ phạm tội, bà muốn gặp y cần phải được cảnh sát đồng ý mới được.
"
Úc Khải đang định rời đi.
"Không! Tiểu Khải.
" Mẹ Úc gọi cậu lại: "Mẹ không phải tới gặp Úc Tinh Thần, mẹ là muốn gặp con, nửa năm không gặp, mẹ rất nhớ con, cũng muốn!.
.
muốn nói một tiếng xin lỗi với con.
"
"Tiểu Khải, thực xin lỗi, trước kia là mẹ quá ngốc, có mắt như mù, tin lời Úc Tinh Thần nói, y chính đồ vô ơn! Vương bát đản! Y đã hại nhà của chúng ta đến thảm! Tiểu Khải, con có thể tha thứ cho mẹ không?"
Mẹ Úc vừa nói nước mắt liền lã trã rơi xuống.
Úc Khải lại bất vi sở động mà nhìn bà, giọng điệu lịch sự mà xa cách: "Xin lỗi, Úc phu nhân, tôi không thể tha thứ cho bà.
"
"Tiểu Khải, mẹ thật sự biết sai rồi, mẹ không nên tin vào những lời đó của Úc Tinh Thần!.
.
" Mẹ Úc cầu xin không ngừng xin lỗi Úc Khải, khóc đến không thở nổi.
Úc Khải thở dài, trong lòng có chút không rõ là cảm giác gì.
Muốn nói mẹ Úc không hề yêu thương nguyên chủ, hình như cũng không phải, bà ta là người đối xử tốt nhất với cậu trong đám người nhà họ Úc, nhưng muốn nói bà ta rất yêu nguyên chủ, cũng không có.
Một năm qua, tuy bà ta cũng từng liên lạc với Úc Khải, nhưng vẫn luôn coi Úc Tinh Thần thành bảo bối.
Tận đến khi Úc Tinh Thần cuỗm tiền của bà ta đi, cha Úc bị cho vào tù, bà ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, biết mình đã sai lầm tới mức nào!
Cho đến nay, nhớ ra nguyên chủ tốt.
Biết nguyên chủ mới thực sự coi bọn họ như cha mẹ, đối xử tốt với bọn họ.
Nhưng mọi thứ đều đã muộn.
"Tôi nói không thể tha thứ cho bà, không phải vì tôi không muốn tha thứ cho bà.
" Trong ánh mắt cầu xin của mẹ Úc, Úc Khải gằn từng chữ: "Mà là tôi không có tư cách tha thứ cho bà.
"
Người bị tổn thương chính là nguyên chủ, không phải cậu.
"Con trai ruột của bà đã không còn ở nơi này, đã chết rồi, là các người hại chết cậu ấy.
"
"Sao lại thế! ! " Mẹ Úc không rõ ý tứ trong lời Úc Khải, bà ta kinh ngạc nhìn Úc Khải: "Tiểu Khải, mẹ biết con sẽ không dễ dàng tha thứ cho chúng ta!.
.
nhưng mn sao con có thể tự nói mình chết được?"
Úc Khải hỏi hệ thống: "Nếu Úc Tinh Thần ký ức của cốt truyện, ngươi có cách nào để bà ta cũng trực tiếp có được những ký ức đó không?"
Hệ thống chần chừ: 【 Có thì có! ! Nhưng mà! ! 】
Úc Khải: "Có phải tốc độ thu hoạch điểm nhân khí của ta quá nhanh rồi không? Vậy hay là ta hoãn một chút nhỉ.
"
Hệ thống lập tức im miệng: 【 Có thể, hiện tại liền an bài!!! 】
"Úc phu nhân, bà ngồi xuống trước đi.
" Úc Khải nâng mẹ Úc đã sắp khóc ngã xuống mặt đất, để bà ta ngồi xuống ghế bên cạnh.
Trong nháy mắt khi cậu buông tay.
Trong đầu mẹ Úc đột nhiên có rất nhiều hình ảnh tràn vào.
Đủ chuyện từ kiếp trước cho tới quá khứ.
Khi Úc Khải còn ở trong nhà, mỗi ngày trời chưa sáng đã dậy làm bữa sáng cho bọn họ, biết bà ta thích uống cháo, liền nấu đủ loại đa dạng các loại cháo cho bà, biết cha Úc thích uống trà, liền chuyên môn đi học pha trà, biết hai người anh trai thường xuyên uống rượu xã giao, liền thường xuyên nửa đêm bò dậy nấu canh giải rượu cho bọn họ.
Biết mẹ Úc thường xuyên đau lưng, còn chuyên môn học mát xa, luyện tập tới tay bị rút gân, chỉ để điều trị cho bà ta.
Một đứa con trai thật tốt.
Nhưng còn bà thì sao? Bọn họ đã làm gì?
Cho rằng Úc Khải trở về, liền sẽ ủy khuất Úc Tinh Thần, cho nên không tự giác mà càng quan tâm tới cảm xúc của Úc Tinh Thần.
Trên bàn cơm đều là món mà Úc Tinh Thần thích ăn, mua hai phần quà bình thường sẽ cho Úc Tinh Thần chọn trước, ngay cả người một nhà đi ra ngoài du lịch cũng ưu tiên phối hợp với thời gian của Úc Tinh Thần.
Rất nhiều lần Úc Khải vui vui vẻ vẻ thu thập xong xuôi, kết quả bọn họ lại nói cho cậu, lần này không thể dẫn cậu đi.
Thậm chí sau này, hai năm Úc Tinh Thần ở nước ngoài, bà ta vì nhớ Úc Tinh Thần mà trách cứ bản thân có phải quá mức thiên vị Úc Khải, mới ép Úc Tinh Thần rời đi hay không?
Thế cho nên sau khi y trở về, bà ta càng thêm thiên vị Úc Tinh Thần.
Rõ ràng là thứ Úc Khải thích, nhưng Úc Tinh Thần muốn thì liền cho y.
Rõ ràng đồng thời bị bỏng, nhưng bà ta chỉ thương xót Úc Tinh Thần, quát lớn Úc Khải.
Rõ ràng là nhân vật Úc Khải dựa vào thực lực bản thân lấy được, nhưng khi Úc Tinh Thần oán giận nói Úc Khải cướp nhân vật của y, bà ta còn chưa thèm hỏi liền tin, còn gọi điện thoại muốn Úc Khải nhường cho Úc Tinh Thần.
Bất luận Úc Tinh Thần muốn cái gì, bọn họ đều tận khả năng cho, vì thế Úc Tinh Thần càng ngày càng hot càng ngày càng nổi tiếng.
Còn Úc Khải thì sao?
Mặc kệ cố gắng thế nào cũng không thể xoay người, người cậu yêu, người nhà