Lâm Nghệ: "! ! "
Nếu Úc Khải đòi tiền cô, chắc chắn cô sẽ không đưa, chẳng những không đưa mà còn chửi thêm cho, nhưng đối mặt với Cảnh Vân Trăn và máy quay, đương nhiên cô phải chú ý hình tượng, giữ nhân thiết cô gái ngọt ngào xinh đẹp của mình, nũng nịu trách một câu: "Ai nha, sao lại vậy chứ! Anh Cảnh, anh cái đồ gian thương này!"
"Ngại quá, giá cả của trấn như vậy thôi.
"
Vì thế cô chỉ có thể cực kỳ đau lòng mà lấy ra 80 đồng xu trong cái túi tiền thêu hoa sen của mình đưa cho Cảnh Vân Trăn, vốn tưởng nhân cơ hội ban ơn lấy lòng đưa cái yêu cầu với Cảnh Vân Trăn.
Kết quả liền thấy Cảnh Vân Trăn tích tắc liền đưa cho Úc Khải: "Người mới, cầm lấy.
"
Không sai, tiền của Úc Khải có được, ngoài một nửa tiền Cảnh Vân Trăn làm nhiệm vụ đưa cho, kỳ thực phần lớn là do người khác đưa phí bảo quản.
Cảnh Vân Trăn từ chỗ Tô Minh Hiên biết người mới tiểu đồng bọn của mình cư nhiên đang giúp người ta trông đồ, lập tức sinh ra một kế, tới hỏi rõ ràng là của những ai, đi tìm từng người đòi phí bảo quản.
Không cho? Không cho thì đừng nghĩ tới việc lấy đồ về.
Úc Khải không dám làm như vậy, Cảnh Vân Trăn thì dám.
"Đội bảo quản Cảnh Úc chúng tôi tiền trao cháo múc, muốn lấy về sao? Cần phải trả tiền.
"
Bắt được một con dê béo liền ra sức mà thịt, không hề nương tay một chút nào, ngay cả người anh em Tô Minh Hiên cũng không buông tha, càng quen càng lèn cho đau, thuần thục nắm giữ chính sách bóc lột.
[ Ha ha ha, không hổ là Cảnh ca của ta! Đầu óc làm ăn max ]
[ Tô Minh Hiên: Tình nghĩa anh em của chúng ta, bộp, không còn! ]
[ Vẻ mặt này của Tô Minh Hiên, cười muốn chết ta ha ha ha! ]
Cho nên gần một buổi trưa, Cảnh Vân Trăn liền mang về cho Úc Khải trên trăm đồng xu.
Úc Khải nắm đồng xu trong tay, thấy gương mặt cứng đờ của Lâm Nghệ, chớp chớp mắt hỏi: "Hay là! ! cô lại gửi thêm chút đồ, tôi giảm giá cho cô?"
Lâm Nghệ cắn răng: "! ! Không, không cần.
"
Chết tiệt, cái đồ đàn ông mưu mô này, được lợi cư nhiên còn khoe mẽ?!
Càng đáng giận hơn là, Úc Khải cư nhiên đổ túi tiền Cảnh Vân Trăn cho cậu ra trước mặt, đếm đếm từng đồng một.
Tổng cộng 2 nén bạc lẻ 85 đồng xu.
Phải biết rằng, một nén bạc tương đương 100 đồng xu, hôm nay mới ngày đầu tiên, rất nhiều hoạt động và thẻ đạo cụ cũng chưa mở ra, chủ yếu là để cho bọn họ quen thuộc bản đồ, có thể kiếm một, hai nén bạc đã không tồi.
Cho nên nói, Úc Khải một buổi trưa nằm ở đây không nhúc nhích liền kiếm lời hơn 3 nén bạc!
Lâm Nghệ thiếu chút nữa không nhịn được.
Để giữ hình tượng trước màn ảnh, cô ả mau chóng chào hỏi rồi đi, cô sợ ở thêm nữa thì sẽ mắng chửi người.
Cảnh Vân Trăn nhìn bóng dáng Lâm Nghệ rời đi, dường như đang nhìn thằng ngu, vẻ mặt kiếm được: "Tôi vốn cho rằng cô ta sẽ mặc cả.
"
Bình thường Cảnh Vân Trăn ra giá 80, đều sẽ bị chém xuống 20 hoặc 10, chỉ có Lâm Nghệ này không thiếu một xu trả hết.
Úc Khải: "! ! "
Vẫn là anh chó má nhất.
[ Ha ha ha ha, cười chết ta! ]
[ Khoan đã, đội bảo quản Cảnh Úc, sao ta đánh hơi thấy một hơi thở mờ ám!]
[Đây là tình yêu! Khi Cảnh Vân Trăn thịt người khác không hề lưu tình chút nào, đối với Úc Khải thì lại toàn bộ nộp lên! Gặm tới rồi gặm tới rồi! ]
[ A a a a a!! Ta cũng gặm tới rồi!! Ta cũng gặm tới rồi!! ]
[ Hắc y hiệp khách x thanh y thư sinh, có thím nào viết chưa?! ]
Khi tập một này phát sóng, Úc Khải liền thành đối tượng được thảo luận hot nhất trong mùa tống nghệ này.
Người tham dự thảo luận chia làm hai phái.
Một bộ phận người đã nhanh chóng gặm cp, dường như không phải xem tống nghệ mạo hiểm mà là tống nghệ yêu đương, từ mỗi một góc xó xỉnh moi đường ra để ăn, thậm chí có người đã bắt đầu sản xuất fanfic.
Ai bảo hai người này đều đẹp tới quá mức như vậy! Làm gì có đạo lý không gặm?
Mà một phái khác thì chửi Úc Khải.
Có người chửi cậu vô liêm sỉ cọ nhiệt độ của Cảnh Vân Trăn, có người chửi cậu là một tên phế vật toàn dựa vào người khác, cũng có người lại lôi hắc liêu đã làm sáng tỏ lần trước ra để thêm mắm dặm muối nói một hồi.
Trong đó có fan only của Cảnh Vân Trăn, fan não tàn của Lâm Nghệ, còn có một vài anh hùng bàn phím tự xưng là chính