[ Ha ha ha ha! Đây là cái quỷ gì vậy ha ha ha!! ]
[ Thật kỳ lạ, nhìn lại lần nữa! ]
[ Trời ơi, một giây héo, Cảnh ca nghĩ gì vậy ha ha ha ha!! ]
[ Này cũng quá đồng bóng đi ha ha ha ha ha ha!! ]
[ Nói thật, kỳ thật ta cảm thấy khá đẹp trai, rất có cá tính ha ha ha ha!]
Màn hình ngập tràn bình luận về bức thêu Quan nhị gia sau lưng Cảnh Vân Trăn, ngay cả vẻ mặt nghi hoặc mang theo sợ hãi, sợ hãi mang theo kinh tủng, kinh tủng mang theo vài phần dục vọng cầu sinh của Úc Khải cũng gây thích thú.
[ Úc Tiểu Khải: Xấu quá!! ]
[ Úc Tiểu Khải: Anh đừng tới đây!!! ]
[ Ha ha ha ha ha ha cứu ta với ta thật sự cười chảy cả nước mắt rồi ha ha ha ha ]
[ Ai tới cứu Úc bảo của chúng ta với! ]
[ Buông tha cho Úc bảo của chúng ta đi, cậu ấy chỉ là một đứa trẻ!!]
Cảnh Vân Trăn hiển nhiên cũng không tính toán buông tha cho cậu: "Chúng ta đi thôi, đi lên thay quần áo."
Cảnh Vân Trăn anh em tốt ôm lấy bả vai Úc Khải đi lên trên tầng.
Úc Khải sợ tới mức ôm chặt lấy cột cầu thang bên cạnh: "Không, tôi không mặc!"
Cảnh Vân Trăn: "Sao thế?"
Úc Khải: "......"
Sao thế?! Anh còn không biết xấu hổ hỏi sao thế à! Đương nhiên là vì cậu muốn có mặt mũi!
Cậu thề cậu không có bất cứ ý kiến gì về Quan nhị gia, nhưng người bình thường nào mà lại thêu loại đồ án này trên quần áo chứ! Còn dùng loại màu sắc đèn giao thông đứng cách xa 10 mét vẫn có thể nhìn thấy.
Sợ người khác không bị xấu đến sao? Anh nghĩ gì vậy? Hả!
Cảnh đại ảnh đế khó hiểu lên tiếng: "Không phải cậu cảm thấy rất đẹp trai, còn nói rất thích sao?"
Đó là vì không biết anh còn một bộ nữa!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2.
Ngôn Ngữ Hoa Hồng
3.
Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue
4.
Nhập Hí Quá Sâu
=====================================
Nếu cậu mặc cái bộ này vào quay chương trình, điểm nhân khí sẽ mất sạch, nhất định sẽ như vậy!
Sự tình liên quan tới tính mạng của mình, dục vọng cầu sinh mỏng manh của Úc Khải lại tăng lên, đầu óc hoạt động thật nhanh: "Khụ, chính là anh à, quần áo của anh em cũng không mặc vừa, em không cao bằng anh, cũng không to như anh, cũng không đẹp trai như anh, mặc vào chắc chắn không đẹp như anh."
"Ừm, cũng phải."
Phàm nhân sao đẹp trai bằng hắn được?
Khen ngợi này của người mới gãi đúng chỗ ngứa, Cảnh Vân Trăn được khen cao ngạo hếch cằm lên, giơ cao đánh khẽ thả cậu ra.
Úc Khải tìm được đường sống trong chỗ chết, thở phào nhẹ nhõm.
[ Cười chết ha ha ha!! ]
[ Ha ha ha ha ha, cái tên này nhìn xem dọa Tiểu Khải của chúng ta sợ tới mức nào kìa! ]
[ Úc Khải: Hô ~ thiếu chút nữa liền toi đời! ]
[ Úc Khải: Lần đầu tiên vì bản thân "Bình phàm" cảm thấy cao hứng.
]
Úc Khải sợ Cảnh Vân Trăn đột nhiên lại thay đổi chủ ý, chạy nhanh lôi kéo hắn xuống dưới, lần đầu tích cực muốn tham gia chương trình như vậy.
Dưới tầng, bốn người còn lại đều tới, cũng đều thay quần áo và hóa trang xong.
Dưới lầu, còn lại bốn người đều tới rồi, cũng đều đổi xong quần áo bổ hảo trang.
Hàn Tình: "Nghệ Nghệ đâu? Sao cô ấy còn chưa xuống?"
Cổ Mạc: "Không biết nữa, hình như từ sau bữa tối đã không nhìn thấy cô ấy."
Thật kỳ lạ, người phụ trách chương trình gọi Cảnh Vân Trăn sang một bên nói chuyện.
"Khụ, Vân Trăn à, Lâm Nghệ hiện tại còn đang khóc ở trong phòng, giận dỗi nói không quay, tôi và người đại diện đều khuyên nhủ rồi nhưng không được, cậu xem, cậu có thể...." Người phụ trách nói một nửa, muốn nói lại thôi.
"Muốn tôi đi xin lỗi cô ta?" Cảnh Vân Trăn đương nhiên biết hắn muốn nói điều gì, cười như không cười nói: "Được, vậy bảo cô ta công khai xin lỗi Úc Khải đi.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên tham gia chương trình, cô ta đã bôi nhọ Úc Khải không ít đúng không? Úc Khải cũng chưa khóc, sao đến lượt cô ta, tôi mắng có hai câu liền khóc thành như vậy?"
"Aiz, con gái người ta mà, yếu ớt một chút cũng thực bình thường, hơn nữa tính cô ấy vốn vậy mà."
Lúc trước đã có thông tin nói Lâm Nghệ thích chơi đại bài, không phối hợp với nhiếp ảnh, tuy rất nhanh bị áp xuống, nhưng kỳ thực có rất nhiều tin là sự thật.
Là người con gái được cưng chiều nhất nhà họ Lâm, sinh ra đã ngậm thìa vàng, áo tới vươn tay cơm tới há miệng, hơn nữa tướng mạo xuất chúng, cho nên mọi người đều vây quanh cô ả, cô ả chính là tiêu điểm được vạn chúng chú mục.
Làm sao chịu được bị Cảnh Vân Trăn mắng như vậy?
Kỳ thực người phụ trách cũng không muốn đúc kết chuyện này, hai vị này một người là tiểu hoa đang hồng trong nhà có chút quan hệ, một người là ảnh đế nghiệp vụ năng lực quá mạnh trong giới cũng rất có nhân mạch, đắc tội ai cũng không được.
Nhưng vấn đề là chương trình còn phải quay tiếp, bà cô kia hiện tại không phối hợp, hắn phải làm sao bây giờ?
"Aiz, vừa rồi tôi cũng khuyên, cô ấy không nghe, trời sắp tối rồi, quá ảnh hưởng tiến độ quay chụp."
"Cô ta không muốn quay vậy đừng quay nữa." Cảnh Vân Trăn không quan tâm nói: "Các anh không phải có ký hợp đồng sao? Vô cớ từ chối phối hợp quay chụp, cô ta phải bồi thường bao nhiêu, nếu kinh phí của các anh không đủ, tôi có thể giúp các anh mời một luật sư tốt nhất."
Tính tình Cảnh Vân Trăn cũng có tiếng là tệ.
Ngày thường không chọc hắn thì không sao, một khi chạm đến điểm mấu chốt, ông trời tới hắn cũng dám mắng.
Lúc trước có một kịch bản rất hay, vốn dĩ các phương diện đều đã thương thảo xong, lập tức chuẩn bị quay, kết quả một nhà đầu tư của bọn họ một hai phải nhét một tiểu tình nhân vào.
Nhét thì nhét, dù sao mặt mũi cũng tạm, nhưng ký thuật diễn lại nát bét! Tính tình thiếu gia! Hơi một tí là tức giận! Còn muốn sửa kịch bản, mạnh mẽ cho y thêm diễn, khiến một cái kịch bản tốt đẹp bị sửa thành lung tung rối loạn.
Người trong đoàn phim giận mà không dám nói gì.
Cảnh Vân Trăn trước chửi cho cái tên tính tình thiếu gia này một trận, sau đó lại trực tiếp tìm nhà đầu tư kia, để gã mang theo tiểu tình nhất phắn đi, cuối cùng tự bỏ tiền của mình ra lấp vào chỗ trống đầu tư.
Theo lý mà nói, loại tính tình này của hắn ở trong giới không biết sẽ đắc tội bao nhiêu người, nhưng cố tình hắn vẫn tung tăng nhảy nhót tới tận hôm nay, không ai dám động hắn.
Cho nên cũng có không ít người suy đoán, Cảnh Vân Trăn cũng là một người có bối cảnh, nhưng cho tới giờ cũng không ai biết rốt cục nhà hắn làm gì.
Thấy hắn nói như vậy, người phụ trách cũng biết Cảnh Vân Trăn sẽ không nhượng bộ.
Chỉ có thể nói với bên ngoài Lâm Nghệ hôm nay thân thể không thoải mái, không tham dự quay chụp buổi tối.
Kỳ thực không có Lâm Nghệ, mấy người còn lại càng thoải mái hơn.
Tuy nói tống nghệ có xích mích là bình thường, nhưng kỳ thực, với địa vị của bọn họ trong giới ai thèm quan tâm 50 triệu tiền thưởng kia chứ? Tham gia chương trình này chủ yếu là vì nhân khí.
Như Tô Minh Hiên thậm chí là mang thái độ tới chơi chơi thôi.
Hài hòa một chút không được sao?
Càng không thể thật sự đi xé mặt với một người mới đúng không, không khỏi cũng quá hạ thấp bản thân đi.
Hơn nữa xé mặt thì cũng thôi, Lâm Nghệ còn chơi không nổi, đánh không lại liền khóc, mỗi ngày bọn họ phải an ủi dỗ dành cô ả, đúng là nhức cả đầu!
Mọi thứ được chuẩn bị ổn thỏa, bọn họ xuất phát tới địa điểm nhiệm vụ mới.
Trên đường, tổ ekip bắt đầu giới thiệu quy tắc trò chơi.
Các khách mời tiến vào mê cung, cần tìm một bảo vật ở điểm đích, hơn nữa hoàn chỉnh mang nó ra là có thể đạt được phần thưởng 200.000 nén bạc.
Chờ bọn họ tới cửa mê cung, một đám đều ngây ngẩn cả người.
"Đậu móe, đây cmn còn không phải nhà ma sao?!"
Lối vào mê cũng trang trí như sơn động, nhưng trên mặt đất lại hắt không ít thứ không biết là máu hay sơn, đỏ tươi một mảnh, có vẻ còn chưa hoàn toàn thấm hết.
Ánh sáng đèn pin chiếu vào cửa động, bên trong đen nhánh, còn có gió lạnh vèo vèo phả vào mặt, trên đỉnh vách tường còn treo một ít thứ như mạng nhện, khiến người sởn hết cả gai ốc.
Chỉ có Tằng Hi cực kỳ hưng phấn: "Thật kích thích!"
Hàn Tình run bần bật ôm chặt lấy cánh tay cô: "Tiểu Hi, cậu phải bảo vệ tôi đấy!"
Tằng Hi tùy tiện đáp ứng: "Không thành vấn đề! Tới, tôi bảo vệ mọi người!"
Sau đó Tằng Hi mang theo Hàn Tình đầy kích động đi vào.
Mấy vị nam giới:?
Ngay cả cơ hội thể hiện anh hùng cứu mỹ nhân cũng không cho?
[Tiểu Hi ngầu quá ha ha ha ha!]
[Quá ngông! Không hổ là người con gái tham gia minh tinh đào thoát chỉnh cho nữ quỷ cũng phải cạn lời ha ha ha!]
Cảnh Vân Trăn và Úc Khải đi ở sau cùng.
Bọn họ đi chưa bao lâu, liền nghênh đón lối rẽ đầu tiên ở mê cung, ba ngã rẽ phân biệt đi tới các nơi khác nhau.
"Không biết lối nào mới đi tới đích....."
"Vậy hai người một tổ tách ra đi thôi."
Hàn Tình vội vàng ôm chặt cánh tay Tằng Hi: "Tôi và Tiểu Hi một tổ!"
Tằng Hi: "Được! Đừng sợ đừng sợ, tôi bảo vệ cô!"
Tô Minh Hiên: "Vậy Cảnh ca......" Hắn quay đầu, vốn định tìm Cảnh Vân Trăn tổ đội, kết quả phát hiện người anh em plastic này còn đang vội vàng an ủi người mới.
"Đừng sợ, anh đây mang cậu bay!"
Căn bản cũng không nhìn hắn cái nào.
Được rồi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, hắn quen rồi.
Lúc này, hậu kỳ rất phối hợp mà phát một đoạn nhạc.
"Tôi không nên ở trong xe tôi nên ở gầm xe ~"
[ Cười chết! ]
[ Tô Minh Hiên: Thói đời! ]
Vì thế cuối cùng, Tằng Hi cùng Hàn Tình một tổ, Cổ Mạc cùng Tô Minh Hiên một tổ, Cảnh Vân Trăn cùng Úc Khải một tổ.
Úc Khải lấy ra bàn tay đỏ may mắn lựa chọn một lối bên phải, bọn họ chỉ có một cái đèn pin, hai người lần mò trong bóng tối mà đi.
Ngay cả mộ cổ đều có thể mô phòng 1:1, làm mê cung sơn động đương nhiên cũng khá giống.
Toàn bộ mê cung u ám, hai bên là tường đá tạo thành thông đạo, vách tường còn bằng phẳng, nhưng đường đi rất hẹp, chỉ có thể cho nhiều nhất là hai người sát vai đi qua, trần nhà cũng không cao lắm, nhìn một cái, tất cả đều là lối đi lòng vòng.
Thậm chí còn có một mùi ẩm mốc trong không khí.
Toàn bộ bầu không khí đều khẩn trương khá rõ ràng.
Chẳng qua đi tới đi lui, Úc Khải liền cảm giác Cảnh Vân Trăn bên cạnh càng lúc càng dán gần.
Tuy nói thông đạo có hơi hẹp, nhưng cũng không tới mức dán sát gần như vậy đúng không.
Úc Khải nghi hoặc nói: "Anh, sao anh đi gần em thế làm gì?"
Cảnh Vân Trăn không cần nghĩ ngợi trả lời: "Tôi sợ cậu sợ hãi thôi."
Úc Khải đang định nói cậu không sợ, phía trước hai người đột nhiên truyền tới một tiếng thét chói tai.
"A!!"
Trong nháy mắt kia, Úc Khải thiếu chút nữa bị người đàn ông đột ngột xông tới ôm lấy cậu ấn ngã trên mặt đất, đèn pin trên tay cũng rơi mất.
"A! Gì vậy!"
Trong bóng đêm —— Úc Khải đang muốn oán giận, sau đó lại đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Cảnh Vân Trăn hắn, không phải là sợ ma đấy chứ?
Úc Khải có chút khó có thể tin quay đầu nhìn xem, cậu không thấy rõ mặt Cảnh Vân Trăn, nhưng có thể cảm giác được bàn tay đang nắm tay mình hơi run rẩy.
Oa!
Thiên hạ đệ nhất lì lợm Cảnh Vân Trăn, Cảnh đại ảnh đế cư nhiên sợ ma? Thật thú vị!
Vốn Úc Khải chuẩn bị đẩy tay Cảnh Vân Trăn ra, thuận thế nhích lại gần người đàn ông, cúi đầu run bần bật nói: "Nơi này thật đáng sợ......anh ơi, anh có cảm thấy sau lưng hình như có tiếng bước chân đúng không?"
Cảnh Vân Trăn vốn đã hoảng đến thoát xác nghe thấy lời này vội vàng nhặt đèn pin trên mặt đất lên, đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua.
Lại phát hiện phía sau rỗng tuếch.
Cảnh Vân Trăn nhẹ nhàng thở ra: "Không có, chắc chắn là ảo giác, người mới, gan cậu sao lại nhỏ như vậy?"
"Nhưng em sợ mà, vậy.....vậy hay là......anh, anh đi trước em đi?" Úc Khải ngẩng đầu, mắt đầy trông mong nhìn Cảnh Vân Trăn.
Không thể không nói, dạo này kỹ thuật diễn của cậu có vẻ tăng cao, ít nhất trong mê cung tối tăm này, Cảnh Vân Trăn không nhìn ra.
Hắn nghe được Úc Khải bảo hắn đi trước, trong lòng trăm nghìn không muốn! Nhưng nhìn thấy người mới sợ hãi đến phát run, cũng chỉ có thể khẽ cắn môi, kéo người ra sau lưng mình, cũng không biết đang an ủi cậu hay là đang an ủi bản thân.
"Đừng sợ, đừng sợ, có anh cậu ở đây, yêu ma quỷ quái gì đó sẽ không làm gì được cậu."
Sau lưng hắn có Quan nhị gia đấy!
[Ha ha ha, ta bị ảo giác sao? Sao ta cảm thấy Cảnh Vân Trăn cũng đang sợ.]
[ Sao có thể, Cảnh ca sẽ sợ mấy thứ như này sao? ]
[ Ha ha ha, năng lực chiến đấu của Cảnh Vân Trăn mạnh như vậy, ma quỷ phải sợ hắn mới đúng!]
Đàn ông đích thực sao có thể sợ ma?
Đương nhiên không thể nào!
Để thể hiện dáng vẻ không sợ trời không sợ đất ở trước máy quay, Cảnh Vân Trăn cố gắng làm ra dáng vẻ thản nhiên không sao cả.
Úc Khải nén cười, được người đàn ông nắm chặt cổ tay tiếp tục đi lên phía trước.
Sau đó cậu vừa "sợ hãi" vừa run rẩy kể chuyện ma cho Cảnh Vân Trăn: "......Em vừa rồi nghe chị Tằng Hi nói, nơi này có rất nhiều người chết, theo truyền thuyết dân gian, vào lúc đêm khuya tĩnh lặng quỷ hồn không cam lòng sẽ ra ngoài bắt kẻ chết thay.....anh, anh nghe thấy tiếng giọt nước rơi trên mặt đất không."
"Tí tách, tí tách, tí tách......"
"Có giống tiếng bước chân của quỷ hồn không?"
Cảnh Vân Trăn: "......"
Người đàn ông không nói gì, nhưng bước chân kiên định của hắn đang run nhè nhẹ.
[ Ha ha ha ha, Cảnh ca không nói ha ha ha ha! ]
[Cho nên Cảnh Vân Trăn thật sự sợ ma? ]
[Sao ta cứ cảm thấy Úc bảo đang cố ý ha ha ha, vừa rồi cậu ấy thiếu chút nữa không nhịn được bật cười!]
[Hai cái trái ngược này thật quá đáng yêu, trời ơi, quá đáng yêu rồi ha ha!]
Úc Tiểu Khải có thể có cái ý gì xấu chứ! Chỉ là muốn đùa dai một chút thôi.
Cảnh Vân Trăn hoàn toàn không biết, hình tượng đàn ông chuẩn men của mình đã bị hủy trong một sớm, hiện tại hắn hận không thể lấy ra nút bịt tai bịt kín lỗ tai, chơi 《 Trồng mặt trời 》ngay tại chỗ.
"Còn nữa, anh, anh có nghe qua cái chuyện xưa kia chưa? Nghe nói nếu ai đó tới một nơi chết chóc như này, một khi bị nhắm mục tiêu, nó sẽ đi cùng ngươi về nhà......hu hu, thật đáng sợ nha!" Úc Khải thiếu chút nữa không nhịn nổi trực tiếp cười ra tiếng, mau chóng dùng tiếng nức nở giả dối để che giấu.
Nghe xong câu chuyện thứ hai, cuối cùng Cảnh Vân Trăn cũng ngồi không yên, hắn kéo khóa kéo trên áo khoác.
Úc Khải còn chưa nhìn rõ bên trong mặc cái gì, liền nhìn thấy người đàn ông này lấy ra một cái điều khiển từ xa mini từ trong túi của mình.
Khoảnh khắc đó, Úc Khải đột nhiên có một linh cảm xấu vô cùng mãnh liệt, giống như đó là điều khiển từ xa của một quả bom, cậu muốn nhào qua ngăn cản, nhưng đã không còn kịp rồi.
Giây tiếp theo.
Trước mắt Úc Khải sáng ngời, sau đó thấy được hai Quan nhị gia tản ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng!
Không phải Quan nhị gia hiển linh, mà là......
Cảnh Vân Trăn đang tỏa sáng!
Đằng sau một cái, đằng trước một cái.
Úc Khải nhìn Cảnh Vân Trăn trước sau phát sáng, đần ra —— nhưng hai giây sau cậu lại bình thường trở lại, cậu giác ngộ rồi.
Cậu phải sớm nghĩ đến!
Người đàn ông này vĩnh viễn sẽ không bao giờ bình thường!
Đế giày màu đỏ có là gì? Có gan hai mặt sáng lên mới là đàn ông đích thực!
Ngay sau đó, người đàn ông không tầm thường này liền kéo cậu đi, còn khoác áo khoác lên vai cậu.
"Đừng sợ."
"Quần áo này đã khai quang rồi, có thể trừ tà."
Cảnh Vân Trăn nói xong đưa một thứ vẫn luôn nắm chặt trong tay cho Úc Khải xem: "Thứ này cũng trừ tà, gia truyền của nhà tôi, rất linh nghiệm!"
Úc Khải bị lóa mắt trong lúc nhất thời chưa nhìn rõ trong tay Cảnh Vân Trăn là thứ gì: "......"
Thông đạo trong huyệt động vốn không lớn nhiều thêm hai thứ phát sáng.
Hai người cùng nhau tỏa sáng chói lóa.
Ngũ thải ban lan.
Ngũ thải tân phân.
Ngũ quang thập sắc.
Hoa hoè loè loẹt.
Ngũ......ngũ mã phanh thây!
Còn mẹ nó là ngũ sắc tuần hoàn!
Màu vàng, màu xanh lá cây, màu xanh da trời, màu xanh nước biển, màu tím, cmn chỉ thiếu hai màu đỏ cam là thành cầu vồng! No quá! Cảnh Vân Trăn anh là ăn no rửng mỡ sao!
Thực xin lỗi, Úc Khải không có ý vũ nhục Quan nhị gia, nhưng cậu vẫn muốn hỏi một câu.
Vì sao lại có loại quần áo quỷ quái như này?!
Thậm chí còn, Úc Khải nghe được người quay phim ở phía sau đều xì cười ra tiếng.
Phải biết rằng, bọn họ rất chuyên nghiệp, để tránh cho tay run lúc quay chụp, cho dù có buồn cười cỡ nào cũng không được phép cười, trừ khi thật sự không nhịn nổi.
"Hệ thống." Úc Khải trong lòng tuyệt vọng hỏi: "Ta hiện tại đổi một thế giới khác để xuyên qua còn kịp không?"
【......Ha, có lẽ......không kịp nữa rồi......】
Tiểu hệ thống nghẹn cười lắp bắp nói.
[ Ha ha ha ha ha ha ha ha!!! ]
[ Ông trời của tôi ơi ha ha ha ha ha ha ha ha, Cảnh ca, trên thế giới này anh không có người mình thích sao?! ]
[ Ta cmn cười chết, xong rồi xong rồi, trong đầu ta không còn hình tượng tổng tài bá đạo Cảnh Vân Trăn nữa! ]
[ Ha ha ha ha, nam thần quá mức sa điêu làm sao bây giờ ha ha ha! ]
Sau khi nhiều lần từ chối mặc cái áo khoác này thất bại, Úc Khải chỉ có thể bị ép đi theo Cảnh Vân Trăn cùng nhau phát sáng.
Đêm hôm, đèn đường nhìn hai người bọn họ còn phải khen câu chuyên nghiệp, đèn led nhìn thấy đều cảm thấy hổ thẹn không bằng.
Úc Khải hối hận, cậu câm miệng, cậu không dám hù dọa Cảnh Vân Trăn, nhưng đối phương hình như đã nhập diễn, kéo cậu đi như bay.
Bên ngoài còn không ngừng trấn an thực tế là đang tự mình an ủi mình.
"Đừng sợ, người mới."
"Anh đây sẽ bảo hộ cậu."
"Tuyệt đối sẽ không để cậu bị yêu ma quỷ quái bắt đi."
Lại đi được mười mấy mét, bọn họ đi tới một cái mật thất nhỏ, trên đường có một cánh cổng bằng lưới sắt thông với một con đường khác.
Nhìn là biết phải tìm chìa khóa.
"Có một cái lỗ ở đây." Úc Khải phát hiện một cái lỗ nhỏ trên vách tường: "Có phải thò tay vào sờ chìa khóa không nhỉ?"
Cảnh Vân Trăn cúi người ngồi xổm xuống nhìn cái lỗ, cảm giác bên trong tối như mực, có chút nguy hiểm, liền bắt lấy tay Úc Khải, tự mình nơm nớp lo sợ thò tay vào trong.
Một bên thò một bên còn thuận miệng nói: "Hứ, một cái lỗ mà thôi, tôi——"
Còn chưa nói xong hắn đột nhiên run một cái, đệch một tiếng thu tay lại.
"Sao thế?"
"Có cái gì đó sờ tay của tôi! Lạnh băng!" Cảnh Vân Trăn mặt đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm cái lỗ kia.
Úc Khải có chút hoài nghi: "Thật hay giả?"
Không phải là Cảnh Vân Trăn bởi vì quá sợ hãi xuất hiện ảo giác đấy chứ.
"Đương nhiên là thật!" Để chứng minh Cảnh Vân Trăn lại thò tay vào lần nữa, lần này hắn bắt lấy thứ lạnh băng kia, còn mạnh mẽ kéo người ta ra.
Đó là một bàn tay màu trắng!
Cảnh Vân Trăn sợ tới mức một giây liền dán bên người Úc Khải: "Thấy chưa, thật sự có quỷ! Tay xấu quá!"
Bàn tay bị mãnh mẽ kéo ra:???
"Không