Giống một con chó lớn đang điên cuồng vẫy đuôi.
Quả nhiên, ánh mắt Úc Khải lập tức nhìn lại, quan tâm hỏi: "Anh, anh sao vậy? Đau ở đâu?"
"Vừa rồi thấy cậu ngã xuống, có lẽ lao quá nhanh, chân có hơi trật!.
.
" Cảnh đại ảnh đế đau gọi tới là tới, vẻ mặt ánh mắt, hoàn toàn như thật, còn thật hơn 100 lần so với Tưởng Hoa.
Thống khổ viết hoa!
Úc Khải sợ tới mức có chút luống cuống, cậu quay đầu gọi vào: "Chị Hân? Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ tới đây!"
Còn đứng dậy nhường vị trí cho Cảnh Vân Trăn ngồi, Cảnh Vân Trăn ngồi lên đồng thời hơi hơi đắc ý trừng mắt nhìn Tưởng Hoa một cái, còn thừa dịp ngồi lên đẩy một cái, cứng rắn đẩy Tưởng Hoa ra.
Cực kỳ tâm cơ!
Tưởng Hoa thiếu chút nữa trực tiếp ngã lăn ra đất:???
Úc Khải theo bản năng cũng kéo y một phen: "Tưởng Hoa, anh không sao chứ? Sao lại bị ngã?"
Tưởng Hoa lại lần nữa lộ ra vẻ mặt thống khổ, vốn muốn dựa gần vào người Cảnh Vân Trăn: "! ! Không có gì! ! chỉ là! ! chỉ là vừa rồi tôi đột nhiên cảm thấy ngực có hơi đau! ! "
Kết quả còn chưa dựa được vào người Cảnh Vân Trăn.
Cảnh Vân Trăn cũng đã hơn phân nửa người dựa vào người Úc Khải, vẻ mặt đau đớn nói: "A!.
.
vừa rồi tôi đột nhiên cảm thấy đầu tôi đau quá! ! "
Úc Khải:???
Cậu càng luống cuống.
Chuyện gì vậy, áo một người trẹo chân đau ngực, một người sái chân đau đầu?
Đây là căn bệnh kỳ quái gì vậy? Trước kia sao không nghe nói qua???
Chẳng lẽ là tật bệnh mà chỉ thế giới này mới có sao? Nghiêm trọng như vậy sao?
Úc Tiểu Khải mặt đầy ngơ ngác, trong lúc không biết làm sao, Đường Hân Nhiên mang theo hai vị bác sĩ và vệ sĩ trực tiếp nâng cáng lại đây.
Úc Khải vội vàng nói: "Chị Hân, Cảnh! ! "
Cậu vừa định nói Cảnh ca đau đầu, mau đưa anh ấy tới bệnh viện, đã bị Cảnh Vân Trăn bắt lấy tay.
Cảnh Vân Trăn vô lực nói: "Không sao đâu, tôi không sao đâu, Tiểu Khải, cậu không cần lo lắng cho tôi, thân thể tôi khỏe mạnh, một vết thương nhỏ mà thôi, cậu bảo người đại diện của cậu cứ đưa! ! đưa cái người kia đi bệnh viện trước đi, tôi không sao!.
.
"
Nghe xem, ngữ khí yếu ớt vô lực biết bao nhiêu.
Ảnh đế không hổ là ảnh đế, cứ gọi là chuẩn không cần chỉnh!
Ai nhìn mà không khen một câu thịnh thế bạch liên hoa chứ!
Tưởng Hoa là cái thá gì? Hắn mới là đệ nhất bạch liên hoa trong giới bạch liên!
Đi theo con đường bạch liên hoa, khiến bạch liên hoa không còn đường để đi!
Tưởng Hoa:???
Đường Hân Nhiên cũng vẻ mặt dấu chấm hỏi.
Ánh mắt cô đầy quái dị, ánh mắt như đang nhìn thằng ngu.
Cảnh Vân Trăn đây là làm sao vậy? Đầu óc ngập nước? Một người đàn ông có thể sống sót trong mưa bom bão đạn, hiện tại bởi vị sái chân đau đầu mà vẻ mặt yếu ớt??? Sao cậu không nói cậu sắp chết đi?
Nhưng cố tình Úc Khải ngày thường cả thế gian say mình ta tỉnh logic rõ ràng hiện tại giống như không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng, còn đặc biệt khẩn trương đỡ Cảnh Vân Trăn, đầy lo lắng hỏi hắn: "Anh, anh thật sự không sao chứ?"
Không phải vừa rồi bị ngã xuống đụng vào đâu chứ? Dù sao cậu cũng hơn một trăm cân, đụng vào người làm chấn động não cũng không phải không thể.
Cảnh Vân Trăn một bên ôm lấy Úc Khải, một bên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Hân Nhiên.
Khoảnh khắc đó, trong mắt hắn làm gì còn nửa phần ốm yếu, tàn nhẫn sắc bén mười phần, giống như một con sói hung ác hộ thực.
Trần trụi mà viết mấy chữ to.
—— Mang, y, đi, cho, tôi.
Ok, cô gái thông minh lập tức hiểu ra.
Cô gọi bác sĩ hạ cáng xuống, phân phó: "Nâng!.
.
nâng người kia mang đi, ngực đau chắc là có vấn đề về trái tim, diễn viên ấy mà, ngày đêm lẫn lộn, không nghỉ ngơi tốt rất dễ dàng đột quỵ mà chết, phải đi khám ngay lập tức.
"
Còn vấn đề đau đầu?
Thôi thì từ bỏ trị liệu đi, không cứu được!
"Hả? Không phải! !.
tôi, tôi không cần! ! kỳ thực tôi cũng không nghiêm trọng như vậy, tôi!"
"Người kia" không thể ngờ tới sự tình lại phát triển như thế này.
Khó khăn lắm y mới trà trộn được vào khu nghỉ ngơi của diễn viên chính, có thể mượn cơ hội tiếp cận lão đại, đương nhiên không nỡ đi, y còn muốn giãy giụa một chút, nhưng Đường Hân Nhiên đều mở miệng, hai vị vệ sĩ đương nhiên phải nghe cô.
"A! Tôi không cần! Tôi không sao! Tôi nghỉ một lát là được rồi, tôi! ! ai da!"
Tưởng Hoa làm sao giãy giụa được với vệ sĩ? Hai người đàn ông thân thể khỏe mạnh trực tiếp mạnh mẽ dọn người lên trên cáng, sau đó nâng đi.
【 Phốc.
】tiểu hệ thống ăn dưa xem kịch thật sự không nhịn được, cười như điên: 【 Ha ha ha ha ha ha ha ha!!! 】
Úc Tiểu Khải còn không hiểu chuyện gì:???
Cười cái gì?
Cậu không nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Cảnh Vân Trăn ở phía sau.
Xí, thứ rác rưởi, với trình độ này cũng muốn đoạt em trai với hắn?
Nghĩ, đẹp, thế!
Cảnh Vân Trăn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nhìn theo Tưởng Hoa bị tiễn đi, tâm tình thoải mái rất nhiều, hắn một giây đứng lên, ấn Úc Tiểu Khải còn đang quan tâm hắn trở lại chỗ ngồi.
"Nào, ăn viên chocolate, rồi uống chút nước.
"
"Tiểu cá mặn, cậu ngồi nghỉ ngơi.
Đừng sợ, lần sau cẩn thận một chút, gặp được việc gì cũng đừng hoảng hốt, anh đây sẽ bảo vệ cậu.
"
Người đàn ông nói xong còn nhét một viên chocolate vào trong miệng cậu, vứt cái cốc giấy trên bàn kia đi, sau đó đưa bình giữ ấm của mình cho cậu: "Uống cái này của tôi.
"
Cái này của tôi càng thơm!
Úc Khải đột nhiên bị nhét một viên chocolate dâu tây: Hả?
Úc Khải: "Anh, không phải đau chân với đau đầu sao?"
Mới vừa rồi còn sắp ngã ra đến nơi, sao đột nhiên đã tung tăng nhảy nhót được rồi?
"Ừmmm! ! Cảnh đại ảnh đế chỉ phụ trách diễn, không phụ trách biên tập viết kịch: "Tôi hiện tại lại đột nhiên cảm thấy khỏe.
"
Úc Khải nghi hoặc nói: "Nhanh như vậy?"
Không phải là giả vờ đấy chứ?
Không được, mắt thấy tiểu cá mặn thông minh sắp đoán trúng chân tướng, Cảnh Vân Trăn đang suy nghĩ làm thế nào để quay đầu.
Đạo diễn cứu hắn.
"Cảnh Vân Trăn đâu? Cậu ấy có ở hiện trường không?"
Đến lượt hắn diễn.
Cảnh Vân Trăn cao giọng trả lời: "Có! Đạo diễn, chờ tôi hai phút.
"
"Tiểu cá mặn" người đàn ông đưa cả hộp chocolate trong tay áo cho Úc Khải: "Cậu ngồi nghỉ chơi một lát, xem anh đây biểu diễn.
"
Sau đó gọi trợ lý của mình tới đây, nghiêm túc nói: "Tiểu Hà, giao cho cậu nhiệm vụ quan trọng.
"
Trợ lý: "Hả? Cảnh ca, anh nói đi.
"
"Lát nước trong lúc tôi đóng phim, cậu nhìn giúp tôi, nếu có đóa bạch liên hoa nào còn muốn quyến rũ Úc Khải, cậu phải nghĩ cách đuổi đi cho tôi, hiểu chưa?"
Trợ lý:?
A? Khoan đã, Cảnh ca, có phải anh hiểu lầm gì rồi không.
Người mà đóa bạch liên hoa kia câu dẫn chính là anh đấy! Anh thật sự không nhìn ra sao?!
Sao anh lại cảm thấy là tới quyến rũ Úc Khải? Đây là mạch não thần kỳ gì vậy!
Còn nữa, anh đây là đang ghen à? Khẩn trương như vậy?
Cảnh Vân Trăn mới mặc kệ vẻ mặt tiểu trợ lý khiếp sợ cỡ nào, chỉ tự mình đi qua đóng phim.
Đây là một cảnh quay đánh nhau, một mình Cảnh Vân Trăn đấu với 4 vai phản diện, diễn phối hợp với hắn trong cảnh này đều là diễn viên nhỏ, Cảnh Vân Trăn không cần diễn viên đóng thế mà tự mình lên, tập luyện xong liền bắt đầu quay.
Thời điểm Cảnh Vân Trăn chính thức đóng phim lập tức nghiêm túc hơn vài lần, hắn không phải loại diễn viên dựa vào hiệu ứng đặc biệt hoặc là bày ra vài động tác chậm quay cảnh đánh nhau, hắn quay cảnh đánh nhau là thật, một phen trường kiếm màu bạc ở trong tay hắn vô cùng lưu loát, động tác sắc bén, ngầu vô đối.
Đương nhiên hắn kìm lại sức lực, hơn nữa kiếm là giả, không thể thật sự đả thương người được, nhưng mấy tiểu diễn viên đều bị khí thế của hắn hù dọa.
Đạo diễn: "Cut!"
Đạo diễn: "Các cậu làm gì vậy? Sao lại đứng ngây ra thế?"
"A, xin lỗi đạo diễn!"
"Khí thế của Cảnh lão sư quá mạnh, không nhịn được liền! ! "
Mấy tiểu diễn viên liên tục xin lỗi.
Lần thứ hai thử bọn họ vẫn không khống chế được, có người thất thần quên mất động tác tiếp theo, có người chạy trốn rất nhanh, giống như Cảnh Vân Trăn thật sự muốn đánh chết bọn họ vậy, hoàn toàn lạc nhịp.
"! ! " Đạo diễn cũng không biết phải nói gì mới được: "Mấy người các cậu có thể phối hợp một chút không?"
"Đạo diễn, đừng nóng vội, tôi nói chuyện với bọn họ một chút.
" Cảnh Vân Trăn gọi mấy tiểu diễn viên tới, không chỉ không cáu gắt, mà còn truyền thụ cho bọn họ một ít kinh nghiệm diễn xuất, để bọn họ đừng khẩn trương.
Sau khi quay đi quay lại đến lần thứ tư, mới thông qua.
Nhưng hiệu quả rất không tồi.
Mấy tiểu diễn viên đều vô cùng cảm kích Cảnh Vân Trăn, liền tục nói lời cảm ơn.
Không giống mấy diễn viên tai to mặt lớn khác, ở phim trường hoặc là trong chương trình, Cảnh Vân Trăn đối xử với tất cả các diễn viên đều bình đẳng, cũng không bởi vì ai là đại minh tinh lớn mà phá lệ nhiệt tình, cũng sẽ không bởi vì đối phương là tiểu diễn viên không có danh tiếng mà khinh thường bọn họ.
Hắn đã từng diễn qua người ăn mày, bị người khác bắt nạt đánh đập, lúc ấy người đối diễn với hắn cũng là một tiểu diễn viên, bọn họ căn bản không dám đánh mạnh.
Vẫn là Cảnh Vân Trăn trấn an bọn họ vài câu, đối phương mới dám thật đánh.
Chỉ cần không phải loại diễn viên mang theo tâm tư đen tối tới câu dẫn hắn, người xin thỉnh giáo hắn về phương diện diễn xuất, hắn cơ bản đều sẽ trả lời.
Hơn nữa diễn viên như vậy bình thường đều khiêm tốn thỉnh giáo, kính sợ, sợ làm mất thời gian của Cảnh Vân Trăn, sẽ không quấn lấy Cảnh Vân Trăn không buông.
Cho nên nếu có ý tứ khác, hắn lập tức không thèm để ý tới.
Bởi vậy mới có người cảm thấy lạnh lùng khó gần.
Úc Khải nhớ lại lúc bọn họ mới quen biết, kỳ thực người khác nhiều ít đều có chút làm lơ một người mới như cậu, Cảnh Vân Trăn lại hoàn toàn không thèm để ý những điều này.
Cũng khó trách rõ ràng hắn hành sự kiêu ngạo như vậy, làm rất nhiều chuyện đều bằng hứng thú, muốn làm gì thì làm, là con ngựa hoang không ai quản được, nhưng danh tiếng trong giới lại cực tốt.
Một số đạo diễn và biên kịch nổi tiếng đều là bạn tốt của hắn, diễn viên từng hợp tác với hắn cũng đánh giá rất cao về hắn.
Với tính cách như này, ai không phục hắn?
*
Tưởng Hoa bị hai vệ sĩ nâng đi, ném tới bệnh viện gần phim trường, sau đó tận chức trách giám sát chặt chẽ y làm kiểm tra.
Từ đo nhiệt độ cơ thể, huyết áp, mạch đập, hô hấp đến xét nghiệm máu chụp CT, thậm chí còn kiểm tra hệ thần kinh.
Tưởng Hoa bị lăn qua lộn lại, quả thực khóc không ra nước mắt.
Kết quả cuối cùng thật đúng là kiểm tra ra bị hạ đường huyết, phải truyền đường glucose.
Tưởng Hoa: "! ! "
Trong lúc đang truyền glucose, y nhìn trong group nói, Cảnh Vân Trăn đang chia sẻ một vài kinh nghiệm về phương diện diễn xuất cho các tiểu diễn viên, lập tức vô cùng đau đớn!
Y cư nhiên bỏ lỡ!
Đấy chính là kinh nghiệm cấp bậc ảnh đế đấy!!!
Hơn nữa, nếu y ở hiện trường, không phải có đề tài sao? Không phải có thể thảo luận qua lại với Cảnh Vân Trăn sao?
Y lăn lê bò lết trong giới giải trí bốn năm, vẫn chưa có cơ hội biểu hiện kỹ năng diễn xuất, nếu là Cảnh Vân Trăn, chắc chắn hắn có thể nhìn thấy điểm sáng của y.
Dù sao ngay cả người không có thực lực lại không nỗ lực như Úc Khải còn có thể, tại sao y lại không được?
Có người chụp hai bức ảnh truyền lên.
Cảnh Vân Trăn trong lúc giảng giải cho đám tiểu diễn viên tới xin lời khuyên, còn không quên vòng tay qua Úc Khải bên cạnh, thể hiện quyền làm chủ của mình.
Để tránh cho đóa trà xanh bạch liên hoa nào đó coi trọng em trai nhà hắn.
Nhìn cử chỉ thân mật của bọn họ, Tưởng Hoa càng nghĩ càng tức, không nhịn được mở ra group nặc danh, bắt đầu thêm mắm dặm muối trong nhóm.
"Chậc chậc chậc, cái tên lưu lượng tiểu thịt tươi kia đúng là có thủ đoạn, ôm đùi cũng thật chặt!.
:
Y nói hồi lâu, một vài tiểu diễn viên cũng ở 《 Bạch Châu Lục 》 có chút không nhìn được.
"Người ta cũng không làm gì cậu đúng không? Cậu có cần phải ghen tị như vậy không?"
"Cậu ấy may mắn, nhưng cũng không thể phủ nhận người ta biểu hiện rất tốt trong chương trình tống nghệ, đáng giá học hỏi.
"
Tuy có một vài người rất đỏ mắt Úc Khải tốt số, nhưng đại đa số người kỳ thực có hâm mộ nhưng không ghen tị.
Đặc biệt là trải qua mấy ngày ở chung, phát hiện Úc Khải đều rất lễ phép lịch sự với mọi người, cũng không có bất cứ hành vi xấc xược nào.
Lúc trước còn may là cậu khiến Ngụy Trạch đi, nếu không có lẽ vị đại gia kia sẽ bắt nạt mọi người như thế nào cũng không biết.
Cho nên ở hiện trường có một vài tiểu diễn viên đều rất có cảm tình với Úc Khải, vừa rồi Cảnh Vân Trăn lúc nghỉ ngơi đột nhiên nhất thời hứng khởi mở "lớp học công khai", Úc Khải cũng nói một số điều mình hiểu biết.
Thời buổi này làm diễn viên quần chúng có ai là vì nuôi gia đình sống tạm chứ? Một ngày 100 tệ ăn bữa cơm là hết, không phải đều có lý tưởng theo đuổi ước mơ trở thành nghệ sĩ, trở thành một đại minh tinh nổi tiếng được săn đón sao?
So sánh với kinh nghiệm phong phú của Cảnh Vân Trăn, đều là người mới có đôi khi những điều mà Úc Khải nói ra càng khiến bọn họ dễ hiểu hơn.
Y cũng không giấu giếm riêng, lúc trước học được gì đều nói cho mọi người.
Mọi người được lợi không ít.
Lập tức cảm thấy Úc Khải hoàn toàn không "xấc xược" hoặc là không tôn trọng những diễn viên khác như tài khoản màu đỏ nặc danh nói trong group nói, ngược lại cậu là một người rất chân thành lại có chút đáng yêu.
Thế cho nên giá trị nhân khí củ Úc Khải lại nhúc nhích.
Tuy những điểm nhân khí này không đáng kể so với điểm nhân khí từ người hâm mộ đang tăng lên, điểm nhân khí của những người này không đáng là gì, nhưng bởi vì đến từ người trong đoàn phim bên người, tiểu hệ thống còn cố ý nói ra một câu.
【 Ký chủ, hiện tại cậu càng ngày càng được hoan nghênh đấy! 】
Trong group nặc danh cũng đều nói đỡ cho Úc Khải cùng nhau nói lại Tưởng Hoa.
"Cười muốn chết, tài khoản màu đỏ nặc danh này vừa nhìn là biết xấu xí, tự lo thân mình đi, đừng ra ngoài khiến người buồn nôn.
"
"Liên quan gì tới ngài, ngài có công sức đi bịa đặt, còn không bằng dành thời gian nghiên cứu kỹ thuật diễn xuất, cũng không đến mức chỉ dám nói xấu trong group nặc danh.
"
"Màu đỏ nặc danh, không phải ngươi đau mắt đỏ đấy chứ? Đi bệnh viện khám mắt đi, hai mắt sắp đỏ ngầu rồi đấy.
"
"Ta đã tê dại, người rảnh như vậy à? Thế giới không còn việc gì nữa à? Ngươi phải xấu