Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Khi bọn họ hoàn toàn gõ bỏ được sợi xích và móc khóa quần đã là hai mươi phút sau.
Người đàn ông lôi kéo sợi xích kim lại của mình đắc ý dào dạt: "Tôi đã nói tôi làm được mà phải không?"
Sự tình liên quan tới tôn nghiêm người đàn ông, sao có thể nói không được chứ?
Không hổ là mình.
jpg
Úc Khải: "Vâng vâng vâng, anh được! ! "
Tùy tiện đi, cái tên thần kinh này vui vẻ là được.
Nhưng lời còn chưa nói xong, chỉ nghe "cạch" một tiếng, trong đám dây xích rơi ra một thứ.
Bọn họ cúi đầu nhìn, đó là một cái khóa kéo kim loại nho nhỏ.
Kích cỡ này, màu sắc này, hình dáng này! !
Sao có chút quen mắt nhỉ?
Úc Khải chần chừ cúi đầu xuống dưới nhìn.
Chỉ thấy khóa kéo ở đũng quần cậu trống không, phần khóa kéo bị hở lộ ra qu4n lót màu xám bên trong của cậu.
???
Khoá kéo đâu? Cái khóa kéo của cậu đi đâu rồi?! Vừa rồi chốt mở cửa động còn chình ình sao nói có liền không có như vậy?!
Thực hiển nhiên, cái thứ trên mặt đất kia chính là "chốt mở cửa động" của cậu.
Úc Khải: "! ! "
Anh được, anh được cái cục gạch!!!
Anh đẹp trai muốn đánh người.
jpg!
"! ! ! ! "
Ngay cả người đàn ông có da mặt dày như tường thành giờ phút này cũng có chút không trụ nổi, hắn nhìn Úc Khải, lại nhìn khóa kéo trên mặt đất, khom lưng nhặt nó lên, giọng điệu cực kỳ chân thành: "Cái này, hay là!.
.
"
"Không!"
"Tôi có thể! ! "
"Không cần!"
"Tôi có thể thử giúp cậu! ! " cài nó lại.
"Thật sự không cần tôi cảm ơn anh!"
Úc Khải căn bản không cho gia hỏa này có cơ hội nói hết lời, trực tiếp ba lần nói lời từ chối.
Cậu vươn tay mở cửa buồng, dùng tay che ở phía trước, ánh đèn ở quán bar khá tối, có lẽ người khác cũng không nhìn thấy, cậu chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này lái xe về nhà thay quần.
Khi Úc Khải sắp đi tới cửa, người đàn ông kia đuổi theo, hắn cởi áo khoác, giữ chặt lấy cánh tay cậu từ phía sau: "Khoan đã.
"
Hắn đưa áo khoác cho Úc Khải: "Cậu mặc áo của tôi đi.
"
"Xin lỗi nhé người anh em, đây là việc ngoài ý muốn.
"
Người đàn ông cà lơ phất phơ lúc này nói có vài phần chân thành.
Dáng người hắn vốn cao hơn Úc Khải một chút, áo lại thuộc kiểu rộng thùng thình, Úc Khải mặc trên người sẽ dài một chút.
Kỳ thực Úc Khải rất ghét cái kiểu trang phục cầu kỳ như này, nhưng cũng không muốn trên đường xảy ra sự kiện đồi phong bại tục, cho nên thuận theo mà nhận lấy mặc vào, kéo khóa lên, chiều dài vừa vặn có thể che đi.
Người đàn ông nhìn cậu mặc áo, bỗng nhận ra: "Người anh em, hoa tai màu đỏ trên tai cậu khá đẹp, mua ở đâu thế?"
Úc Khải: "! ! đó là nốt ruồi!"
"À.
" Người đàn ông thấy cậu mặc áo xong, chủ động lấy di dộng ra: "Tôi đền tiền quần cho cậu.
"
"Không có việc gì, không cần.
"
"Suỵt, đừng từ chối tôi.
" Đôi mắt đào hoa của người đàn ông thâm tình chân thành nhìn Úc Khải: "Chuẩn đàn ông không nợ tiền người khác, tình cũng không nợ.
"
Úc Khải: "! ! ! ! "
Anh tỉnh táo chút đi, ai muốn nợ tình với anh chứ!
"Được.
" Úc Khải lấy ra di động: "Anh trực tiếp quét mã chuyển khoản đi, quần mới mua hôm qua, 3.
888"
Cậu không quá thích phong cách ăn mặc của nguyên chủ, ngày hôm qua đi siêu thị mua mấy bộ quần áo theo sở thích của mình, tiền của cha mẹ cặn bã không tiêu cũng uổng.
"Được.
" Người đàn ông cực kỳ tiêu sái cầm di động nhắm ngay mã QR của cậu, ngay vào khoảnh khắc hắn muốn chuyển khoản kia, di động tắt ngúm.
Úc Khải:?
Người đàn ông ấn hai cái: "Cái đệch, hết pin.
"
Khóe miệng Úc Khải giật giật: "À.
"
"Là thật đấy, không tin cậu nhìn xem.
"
Thật trùng hợp nha.
Vừa rồi vẫn ổn, lúc muốn chuyển khoản đột nhiên hết pin tự động tắt máy?
Kính râm to không che được nét hoài nghi in trên mặt cậu.
Đàn ông chân chính cảm giác Khải nghi ngờ, vội vàng nói: "Cậu thêm bạn với tôi, tôi trở về liền chuyển khoản cho cậu, ai không chuyển thì làm chó!"
"Được, anh thêm.
" Úc Khải đã lười vô nghĩa với hắn, thân thể và tinh thần đều mệt mỏi, đưa điện thoại qua.
Tùy ý để người đàn ông đưa số Wechat của hắn vào tìm kiếm click chọn thêm bạn.
Làm xong, người đàn ông chân chính này vừa lòng, thậm chí còn mở lời mời chân thành tha thiết: "Khóa quần mắc kẹt trong WC, quý trọng đoạn nhân duyên này, hay là uống với nhau một chén? Tôi mời.
"
"Không cần không cần.
" Úc Khải không hề nghĩ ngợi cự tuyệt, hiện tại cậu chỉ muốn dùng vận tốc ánh sáng rời khỏi cái nơi xuýt chết người này thôi.
Cậu vừa cất bước, bạn người đàn ông tìm tới.
"Cảnh ca! Cảnh ca! Thì ra cậu ở đây, mới vừa đi đâu vậy?"
"Lúc ra ban công hút thuốc nhìn thấy mấy tên lưu manh quấn lấy một cô gái không buông, bọn họ còn dám động thủ với tôi, còn không được phòng vệ chính đáng sao? Còn không phải đánh cho mấy tên rác rưởi kia phải kêu cha gọi mẹ?"
Người đàn ông cười rất kiêu ngạo, ngữ khí tàn nhẫn.
Dường như cái người trốn chạy trong WC một cử động nhỏ cũng không dám không hề tồn tại.
"?"
Bạn bè vô ngữ: "Làm ơn đi, Cảnh ca cậu tốt xấu cũng là nhân vật công chúng, tùy tiện đánh người không sợ bị paparazzi chụp lén được sao?"
"Bọn họ không dám!" Người đàn ông không chút nào quan tâm: "Đi thôi, Tô Minh Hiên, đi uống rượu.
"
"Đúng rồi, người vừa mới ra là ai thế? Không nhận ra cậu chứ?"
"Không, với kỹ thuật diễn lấy qua giải thưởng như tôi, ai có thể nhận ra chứ?"
Người đàn ông đăc ý dào dạt nói, đột nhiên nhận ra trong tay mình còn cầm khóa quần của người ta.
Lúc này làm trò trước mặt bạn bè ném đi cũng không được, tiếp tục cầm cũng rất mất tự nhiên, cuối cùng đành phải tạm thời đút vào túi quần.
Nhìn vẻ mặt hắn có chút kỳ quái, Tô Minh Hiên tò mò hỏi: "Sao thế, cậu quen cậu ta à? Ai vậy?"
Ai vậy?
Đại khái là! ! một người tồn trầm mặt ít nói làm việc tốt đều không cần báo đáp?
Vì thế hắn trả lời đầy rõ ràng.
"Lôi, phong, cùng, chí.
"
Tô Minh Hiên:???
Bên kia, "Lôi phong cùng chí" ra khỏi quán bar ầm ĩ mới phát hiện di động có vài cuộc gọi nhỡ.
Cậu có một loại trực giác, đây là giáo sư Dương Khôn Khải gọi tới.
Quả nhiên, khi cậu gọi lại, đầu bên kia điện thoại đúng là giáo sư Dương Khôn Khải.
"A lô, chào ngài.
"
"A lô?" Giọng nói Dương Khôn Khải khó nén kích động, đi thẳng vào vấn đề: "Là bạn học Úc Khải sao? Cậu rốt cục tại sao biết trước được động đất và hỏa hoạn?!"
"Giáo sư Dương, trong điện thoại chỉ sợ nói không rõ, chúng ta hẹn một thời gian gặp mặt nói chuyện nhé?"
"Vậy ngay bây giờ đi.
" Dương Khôn Khải gấp không chờ nổi: "Cậu ở dưới tầng khu A chờ tôi, tôi lập tức quay lại trường học.
"
"Được.
"
Hai người hẹn xong, chờ Úc Khải trở về thay đổi quần áo lại lái xe tới Học viện khoa học và công nghệ, giáo sư Dương Khôn Khải đã ở đó chờ đợi.
Ông dẫn Úc Khải tới văn phòng của mình, lại nhắc tới vấn đề kia: "Cậu rốt cục vì sao lại biết sẽ xảy ra động đất và hỏa hoạn?"
Dương Khôn Khải mới từ Cục cảnh sát đi ra, hành vi "báo cháy trước tiên" của ông ít nhiều có chút khả nghi, tự nhiên không thể tránh khỏi bị đặt câu hỏi, nhưng cũng may bên kia đã điều tra xong, là mạch điện ở kho hàng của trung tâm thương mại quá cũ dẫn tới chập điện, tuyệt đối không phải do người làm.
Điều này cũng khiến Dương Khôn Khải càng chắc chắn, Úc Khải thật sự có thể biết trước!
"Em lúc trước đã nói qua, em ngủ một giấc dậy liền đến thế giới này, trong đầu nhiều thêm một cái hệ thống tự xưng là hệ thống điều ước số 100086! ! "
Lúc trước Úc Khải biết Dương Khôn Khải sẽ không tin, cho nên cũng không cẩn thận nói, hiện tại mới từ từ kể mọi việc ra.
"Em muốn nộp toàn bộ phần thưởng của hệ thống lên cho Nhà nước, nhưng không có cách nào, em biết thầy là nhân viên nghiên cứu ở viện nghiên cứu Đế quốc, từng có hợp tác.
"
Dương Khôn Khải từng là nhân viên nghiên cứu của viện nghiên cứu Đế quốc, vì vợ qua đời, để có nhiều thời gian chăm sóc con gái hơn mới rời khỏi viện nghiên cứu tới một trường đại học nhậm chức.
Đồng thời, ông không chỉ là một nhân viên nghiên cứu, còn là một người quân nhân xuất ngũ.
Ông nhiệt tình yêu thích nghiên cứu khoa học, càng nhiệt tình yêu thương nước Thiên Long, ông tuyệt đối trung thành với tổ quốc của mình.
"Cái này.
" Úc Khải lại lấy ra lọ nước thuốc kia: "Nước thuốc phục hồi vết thương có thể xóa bỏ vết thương.
"
"Vết thương thầy nhìn thấy trên mu bàn tay em lúc trước là một tháng trước ở nhà bị bỏng nước sôi, nếu không tin, thầy có thể đi tới bệnh viện điều