Úc Khải click vào vòng bạn bè của "Lão bắp tay khóa trái tim yêu đương."
Phát hiện phong cách vòng bạn bè của hắn cũng đã thay đổi, thay đổi một câu vào 3 giờ sáng.
"Thế giới hôn tôi thật mạnh, tôi lại trả nó bằng một bài hát".
Úc Khải:?
Con hàng này chịu đả kích gì vậy? Một hai phải ngốc như vậy sao?
Úc Khải quyết định đi sang phòng bên cạnh xem thử.
Mở cửa vừa thấy.
Cư nhiên Cảnh Vân Trăn vẫn còn nằm trên giường, là một ảnh đế có danh tiếng tốt đẹp, hắn rất chuyên nghiệp, trong tình huống bình thường đều dậy sớm hơn cả Úc Khải.
Mà hôm nay, hắn lại mặc một bộ quần áo ngủ siêu nhân với mặt nạ màu vàng đỏ, mặt chôn trong ổ chăn, vẫn không nhúc nhích.
Trong phòng tản ra không khí lạnh mắt thường có thể thấy được.
Một bộ "chết trôi".
Trợ lý bên cạnh nhún vai với cậu.
—— Không quản được.
Úc Khải chọc chọc hắn: "Anh, sao anh còn chưa rời giường nữa vậy?"
Nghe thấy tiếng Úc Khải, người đàn ông "chết trôi" trên giường mới miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn cậu một cái, giọng nói khàn khàn hỏi: "......Mấy giờ?"
"Mới vừa 6 giờ, anh sao thế? Tối qua anh không ngủ được à?" Úc Khải thấy Cảnh Vân Trăn một bộ suy sút ủ rũ, có chút lo lắng sờ sờ trán Cảnh Vân Trăn kiểm tra.
Không sốt mà.
Vì thế kết hợp với hắn đột nhiên thay tên Wechat, còn cả bài đăng buồn bã ngốc nghếch trong vòng kết nối bạn bè vào giữa đêm khuya khoắt hôm qua, Úc Khải có một ý nghĩ to gan.
Chẳng lẽ nói ——
"Anh, anh thất tình à?!"
"Không hề!" Nghe được lời này, Cảnh Vân Trăn lập tức ngồi dậy trong một giây, siêu lớn tiếng: "Đừng nói linh tinh, sao tôi có thể thất tình? Chúng ta chính là anh em tốt nhất."
Úc Khải: "Hả?"
Tuy vậy nhưng mà, việc này liên quan gì với việc bọn họ là anh em tốt nhất sao?
Cảnh Vân Trăn: "......Dù sao tôi chỉ là không ngủ ngon mà thôi."
Có câu nói càng to thì càng chột dạ.
Lúc hóa trang, Cảnh Vân Trăn ngồi trên ghế, lấy di động click mở khung chat với Tô Minh Hiên, nhìn thấy tin nhắn tối qua hắn chưa đọc.
Tô Minh Hiên: "Thế nào rồi? Cậu và em trai Úc ở bên nhau rồi sao?"
Cảnh Vân Trăn: "Cậu câm miệng đi, cậu cmn đừng cả ngày nói năng linh tinh, hố chết anh đây."
Tô Minh Hiên: "Làm sao vậy?"
Cảnh Vân Trăn: "Đều tại cậu nói Úc Khải thích anh đây, cậu ấy mới không thích tôi đâu, chúng tôi rõ ràng là anh em tốt."
Tô Minh Hiên: "Chẳng lẽ cậu đi hỏi?"
Cảnh Vân Trăn: "Việc này mà còn phải hỏi? Tình anh em trong sáng của chúng tôi còn thật hơn cả vàng."
Tô Minh Hiên: "......"
Tô Minh Hiên: "Vậy sao cậu còn tặng giày cho cậu ấy?"
Cảnh Vân Trăn: "Sao cậu biết là đưa cho cậu ấy?"
Tô Minh Hiên có sở thích sưu tập giày sneaker, biệt thự ở Giang Thành có hai phòng để quần áo để toàn giày sneaker phiên bản giới hạn, rất nhiều đôi giới hạn không nỡ đi, coi như bảo bối mà cất giữ.
Để khiến hắn giao ra cái đôi mà Úc Khải chia sẻ rút thăm trúng thưởng, Cảnh Vân Trăn đã tốn không ít công sức.
Tô Minh Hiên: "Đoán thôi, size giày của chúng ta khác nhau, chẳng lẽ cậu lấy để tự mình đi sao?"
Tuy hắn không biết size giày của Úc Khải, nhưng cũng đoán được là cậu.
Cảnh Vân Trăn: "Chuyện này có sao đâu? Tôi là anh trai của cậu ấy, cậu ấy muốn, tôi liền tặng thôi."
Tô Minh Hiên: "......"
Tô Minh Hiên: "Vậy anh trai, em muốn ba đôi giày sneaker của nhãn hiệu NBA phiên bản giới hạn toàn cầu [ thổ hào, đói đói.jpg ]"
Cảnh Vân Trăn: "Tự mình mua."
Tô Minh Hiên:???
Cảnh Vân Trăn: "Cậu không có tiền à? Cậu không tự biết đi mà kiếm sao? Không phải cậu tự xưng là hoàng tử đoạt giày sao?"
Tô Minh Hiên: "......"
Ôi, đàn ông! Tiêu chuẩn kép!
Cảnh Vân Trăn không quan tâm tới tâm trạng của Tô Minh Hiên, hắn chỉ lo kéo lại đề tài của mình: "Dù sao cậu ấy cũng coi tôi là anh trai, tôi coi cậu ấy là em trai."
Tô Minh Hiên: "......"
Cảnh Vân Trăn: "Cậu yên tâm, tôi và Úc Khải sẽ làm anh em cả đời."
Tô Minh Hiên: "......"
Hắn cần yên tâm cái gì?
Nhưng, Tô Minh Hiên: "À đúng đúng đúng đúng."
Cậu nói gì cũng đúng hết!
Sau khi nói được mấy lời này ra, dường như Cảnh Vân Trăn cũng hoàn toàn tự thuyết phục bản thân, tự mình cũng cảm thấy khá có lý.
Bọn họ là anh em là tốt nhất.
Đúng! Không sai!
Như vậy sẽ không có lỗi với Quan nhị gia.
Cảnh Vân Trăn hơi thở ra nhẹ nhàng, không hiểu sao tâm trạng tốt lên không ít.
Hắn quyết định quay lại như xưa, đối xử với Úc Khải bình thường giống như trước.
Nhưng hắn lại phát hiện hình như mình không quay lại được! Không hiểu sao hắn có chút không kiểm soát được sự chú ý của bản thân.
Khi Úc Khải đưa bữa sáng cho hắn, cười đến là ngọt ngào, trên người có một mùi hương của dầu gội đầu thoang thoảng rất thơm.
Thời điểm Úc Khải nghe đạo diễn giảng diễn rất nghiêm túc, ngồi đến là ngoan ngoãn, ánh mắt rất chuyên chú, còn cho cả trợ lý mang nước tới cho mình cũng ngồi cùng, quá lương thiện rồi.
Úc Khải......
"Cảnh ca, anh có muốn mặc áo khoác không? Tối hôm qua nhiệt độ giảm xuống, buổi sáng rất lạnh."
Cảnh Vân Trăn ôm lấy cánh tay: "Không mặc."
"Cảnh ca, anh uống nước không?"
Cảnh Vân Trăn khàn giọng nói: "Không uống."
Trợ lý: "Cảnh ca, anh buồn ngủ à?"
Cảnh Vân Trăn ngáp một cái: "Không buồn ngủ."
Trợ lý: "......"
Hắn không khỏi sáp lại gần, dùng tay che miệng, nhỏ giọng nói: "Cảnh ca, anh có cảm thấy ánh mắt của anh lúc này có chút giống người đàn ông si tình hay không?"
Cảnh Vân Trăn: "......?"
Trợ lý: "Anh cứ nhìn chằm chằm Úc Khải người ta, tròng mắt đều sắp bay qua rồi."
"Cậu câm miệng đi!" Cảnh Vân Trăn trừng hắn một cái, cố gắng thu ánh mắt lại, cúi đầu xem kịch bản.
Bản thân Úc Khải cũng không nhận ra Cảnh Vân Trăn đang đặc biệt chú ý tới mình, vẫn nên làm gì thì làm nấy.
Sau khi Tưởng Hoa bị đá ra khỏi đoàn phim, những cảnh quay trước toàn bộ phải quay lại.
Còn may không nhiều lắm.
Nhưng đối với cá mặn Úc Khải có thể nằm tuyệt đối sẽ không xoay người mà nói, vẫn cảm thấy thực phiền toái, nhưng không có cách nào.
Cá mặn chỉ muốn thuận lợi quay chụp xong rồi trở về nghỉ ngơi có được không?
"Úc lão sư, chào ngài, tôi tên Khổng Diệp Dập, đóng vai La Hải, chúng ta có hai cảnh diễn chung, xin chỉ giáo nhiều hơn."
Úc Khải chân thành hi vọng lần này đừng lật xe nữa.
Vì thế cậu còn xác nhận lại với hệ thống một chút.
Úc Khải: "Đây là cá của Úc Tinh Thần à?"
Hệ thống:【 Không phải.
】
Úc Khải: "Là nhân vật phản diện à?"
Hệ thống:【 Không phải, ai nha, cậu yên tâm đi, cốt truyện vạn nhân mê không có người này!】
Tốt, Úc Khải yên tâm, lập tức cảm thấy người mới này thuận mắt hơn nhiều.
Không nói cái khác, chỉ với khuôn mặt mi thanh mục tú này nhìn thế nào cũng thuận mắt hơn khuôn mặt dao kéo đầy dầu mỡ kia của Tưởng Hoa.
Huống hồ cậu ta cũng lễ phép hơn Tưởng Hoa nhiều.
Vì thế tâm tình của Úc Khải cũng trở nên vui vẻ, cười cười với cậu ta, lễ phép đáp lại: "Không cần khách khí như vậy, mọi người cùng nhau cố gắng."
"Đúng rồi, Úc lão sư, tôi muốn hỏi một chút, đoạn diễn này, tôi là muốn......" Khổng Diệp Dập cầm kịch bản hỏi.
Cảnh Vân Trăn vốn đang cúi đầu xem kịch bản, dường như một cái radar kỳ diệu nào đó của hắn cảm ứng được tổ tiên mách bảo, đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, nhìn Úc Khải, nhìn chằm chằm hai người kia, chân mày cau lại.
"Tiểu Hà, đó là ai? Có chút quen mắt."
Cảnh Vân Trăn là tên mù mặt, đối với nghệ sĩ cần hợp tác hắn cơ bản gặp một lần là có thể nhớ kỹ, nhưng những người không quan trọng không cảm thấy hứng thú thì không nhớ được.
Nhưng những người mà được hắn quen mắt đều là người tương đối có thân phận.
Trợ lý nhìn thoáng qua: "Ừmmm......tôi không biết, hình như là một diễn viên mới."
Cảnh Vân Trăn: "Chậc chậc, cậu ta làm gì mà dựa gần vào Úc Khải như vậy? Còn nữa, vì sao Úc Khải lại cười xán lạn với cậu ta như vậy."
Trợ lý: "Có à? Không phải đối với ai Úc Khải cũng đều khách khách khí khí sao? Hơn nữa trước khi quay thảo luận kịch bản một chút cũng là bình thường mà?"
Cảnh Vân Trăn: "Vậy sao?"
Hắn lại cảm thấy nhìn thế nào cũng có chút không vừa mắt.
Nhưng cũng may bọn họ không nói quá nhiều, đạo diễn đã gọi đi quay.
Khổng Diệp Dập không xuất thân chính quy, cậu ta chỉ cảm thấy rất hứng thú với diễn xuất cho nên học qua một lớp huấn luyện, đây là lần đầu tiên cậu ta đóng phim, không có kinh nghiệm, hai lần đầu đều hiệu quả không tốt.
Nhưng tính tình Úc Khải tốt, cũng không tức giận, không chỉ nhẫn nại tiếp tục ghi hình lại với cậu ta, còn an ủi cậu ta.
"Không sao, cậu đừng khẩn trương, khẩn trương sẽ khiến toàn thân căng chặt, cơ trên mặt quá cứng, thoạt nhìn rất mất tự nhiên, cậu đừng nghĩ quá nhiều, coi như còn đang học tập đi."
Khổng Diệp Dập hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình: "Cảm ơn Úc lão sư, anh thật tốt.
Lúc trước tôi còn tưởng rằng những đại minh tinh nổi tiếng như các anh đều rất khó tính nữa."
Úc Khải: "Sao có thể chứ? Anh nghĩ nhiều rồi, tính tình mọi người đều rất tốt, đặc biệt là Cảnh ca, sau này anh đóng chung với Cảnh ca sẽ biết, anh ấy rất kiên nhẫn với người mới, anh không hiểu có thể hỏi anh ấy, anh ấy rất có kinh nghiệm."
Nhắc tới Cảnh Vân Trăn, Úc Khải không khỏi lộ ra nụ cười.
Nhưng ở khu nghỉ ngơi bên cạnh phim trường.
Trợ lý: "Cảnh ca, anh kiềm chế một chút, bình giữ nhiệt đều bị anh bóp hỏng rồi...."
Cảnh Vân Trăn buông bình giữ ấm, hừ lạnh một tiếng, gửi một tin nhắn cho Tô Minh Hiên.
"Tiểu cá mặn vẫn luôn tươi cười với một diễn viên! Có phải cậu ấy thích cậu ta hay không!"
Cơ bụng sắt thép lạnh lùng vô tình không có trái tim!
Tô Minh Hiên bát quái hỏi: "Có đẹp trai không?"
Cảnh Vân Trăn: "Không đẹp trai, không đẹp trai bằng một sợi tóc của tôi."
Tô Minh Hiên: "Vậy cậu vội cái gì? Ghen à?"
Cảnh Vân Trăn: "Tôi không vội, không ghen."
Cảnh Vân Trăn: "Tôi chỉ sợ tiểu cá mặn bị người lừa."
Sao hắn có thể ghen chứ, hắn chỉ không muốn nhìn thấy em trai bị lừa mà thôi.
Tô Minh Hiên: "Cậu ấy là một người trưởng thành, có thể bị lừa gì chứ? Cùng lắm thì nhìn vừa mắt, sau đó liền yêu đương."
Cảnh Vân Trăn: "......Cậu câm miệng đi."
Bên Úc Khải quay xong, đến lượt Cảnh Vân Trăn.
Khổng Diệp Dập khách khách khí khí mà chào hỏi: "Cảnh lão sư, chào ngài."
"Chào cậu" Cảnh Vân Trăn ngoài miệng nói chào, nhưng vẻ mặt lại thối hoắc.
Khổng Diệp Dập: "......"
Khoan đã, sao bảo rất dễ nói chuyện cơ mà?
Nhưng mặt thối thì mặt thối, thời điểm làm việc Cảnh Vân Trăn vẫn rất nghiêm túc, hai ba lần là xong.
Nhưng tận đến khi quay xong, hắn mới bỗng nhiên nghĩ tới.
"Cậu là cháu trai của ông Khổng à?"
Ông Khổng cũng là một ông chủ lớn trong lĩnh vựng đầu tư, trước kia từng gặp trong một bữa tiệc.
Khổng Diệp Dập cười cười, cũng không giả vờ là người mới khiêm tốn gì đó: "Đúng vậy, Cảnh ca, tôi còn cho rằng anh không nhận ra tôi chứ."
Cảnh Vân Trăn: "Không phải, cậu lăn lộn giới giải trí làm gì? Nhà cậu phá sản?"
Khổng Diệp Dập nói toẹt ra: "Tôi không phải lăn lộn giới giải trí, tôi là tới để theo đuổi thần tượng."
Cảnh Vân Trăn: "Cậu theo đuổi ai?"
Khổng Diệp Dập: "Úc Khải."
Lúc trước lúc cậu ta rảnh rỗi tới nhàm chán, lướt trên mạng thấy một bức ảnh của Úc Khải, ngây ngẩn cả người.
Còn đặc biệt đi xem 《10 ngày của người giàu 》, càng xem càng thích, nhưng lúc ấy còn ở nước ngoài, gần đây mới trở về.
Cậu ta cảm thấy Úc Khải sẽ không thích tổng tài bá đạo ngang tàng, cho nên liền lấy một thân phận diễn viên quần chúng nhỏ bé không có tiếng tăm gì lẻn vào đoàn phim, vốn dĩ chỉ muốn tiếp xúc thử một chút, nhìn xem Úc Khải ngoài đời có giống như trong chương trình hay không.
Kết quả đạo diễn đột nhiên chỉ định cho cậu ta một nhân vật, còn là vai diễn phối hợp với Úc Khải.
Đây còn không phải cơ hội cho cậu ta sao?
Hơn nữa trải qua một buổi sáng ở chung, cậu ta nhận ra Úc Khải quả thật còn tốt hơn so với tưởng tượng của cậu ta.
Không chỉ đẹp, tính cách dịu dàng lễ phép, nói chuyện cũng nhẹ nhàng.
Hình mẫu lý tưởng!
Cảnh Vân Trăn:!
Cảnh Vân Trăn: "Không được, cậu không thể theo đuổi cậu ấy."
Hắn biết ngay mà, người này có mưu đồ đen tối với em trai hắn!
Khổng Diệp Dập: "Vì sao chứ?"
Cảnh Vân Trăn: "Vì tôi là anh trai của cậu ấy."
Đang nói, nam nữ chính đi tới, bọn họ chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, vì thế bất đắc dĩ tạm dừng đối thoại.
Chờ quay xong, Cảnh Vân Trăn nhanh chóng đi tìm Úc Khải, lại phát hiện cái thằng nhóc Khổng Diệp Dập kia lại quấn lấy cậu.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Úc Khải đang dùng thìa xúc kem dâu tay trong tay: "A? Anh, anh quay xong rồi à? Khổng Diệp Dập mời em ăn kem dâu tây, anh muốn nếm thử không?"
Á à, biết Úc Khải thích ăn dâu tây? Còn rất có chuẩn bị nha!
Cảnh Vân Trăn nhìn về phía Khổng Diệp Dập, thời điểm đối diện, trong mắt hai người đàn ông dường như lóe ra tia lửa.
Khổng Diệp Dập: Đắc ý.jpg
Cảnh Vân Trăn: Cậu có tin một câu của tôi là có thể khiến Úc Khải đi theo tôi không?
Khổng Diệp Dập: Không tin.
Cậu ta nghiên cứu về sở thích của Úc Khải từ lâu, còn chuẩn bị đồ ăn mà cậu thích nữa.
Cảnh Vân Trăn kiêu ngạo hếch cằm lên, chậm rãi mở miệng.
Giống như đọc diễn cảm "Avada lấy mạng" niệm ra ba chữ.
Cảnh Vân Trăn: "Ăn dưa không?" (Bí: Dưa này là buôn chuyện bát quái ấy)
Úc Khải ngay lập tức buông cái thìa, hai mắt sáng lên nhìn qua: "Có!"
Kem dâu tây ăn muộn một chút cũng được, nhưng dưa, không thể muộn.
"Đi, chỗ tôi có một chút tin tức từ tiền tuyến, trở về ăn." Cảnh Vân Trăn thành công bắt cóc Úc Khải.
Để lại Khổng Diệp Dập mặt đầy dấu chấm hỏi.
Khổng Diệp Dập:???
Cảnh Vân Trăn bắt Úc Khải tới phòng hóa trang, vừa bổ trang vừa buôn dưa lê với cậu về tiền căn hậu quả Lưu Châu ngoại tình.
"Hiện tại trên mạng không phải nói chồng của Lưu Châu ra mặt tố cậu ta ngoại tình sao, còn đăng rất nhiều lịch sử trò chuyện mờ ám và sao kê chuyển khoản? Tôi vừa hỏi bạn bè trong giới, rất có thể đều là giả, tôi cũng tin tưởng Lưu Châu, chắc chắn cậu ta không phải loại người như vậy."
Úc Khải: "Vậy sao Lưu Châu không làm sáng tỏ? Từ tối qua đến giờ anh ta còn