Úc Khải:?
Trong nháy mắt, cậu và trợ lý cùng có một nghi vấn.
Mình đang xuyên không sao?
Quay đầu nhìn nhìn phía sau, không đúng, không phải, nơi này đúng là nhà cậu mà!
Lại nhìn lại, mỹ nam ngư có cái đuôi to màu xanh biển kia không phải ai khác, chính là Cảnh Vân Trăn! Người đàn ông này nằm trên giường trong tư thế nằm nghiêng của một phi tần cao quý, đuôi to quyến rũ hơi uốn lượn, tay phải chống sườn mặt, còn nháy nháy mắt với cậu.
Piu~~
Úc Khải giống như bị điện giật, cả người run lên.
Thật kỳ lạ lại nhìn một cái.
Quá kỳ lạ, lại nhìn một cái.
Thật kỳ lạ, lại nhìn một cái.....
Úc Khải nhìn nhìn, Cảnh Vân Trăn đột nhiên ngồi dậy, chăn nhỏ trên người người đàn ông chảy xuống, sau đó Úc Khải bị bắn trúng!
Cậu nhìn thấy nửa người trên trần trụi của Cảnh Vân Trăn
Không hổ là người đàn ông được giới truyền thông đánh giá là "mắc áo di động".
Dáng người này có thể so với người mẫu nam, vai rộng eo thon, cơ bụng sáu múi vừa phải, tuyến nhân ngư hoàn toàn ẩn vào đuôi cá, nhiều một phần khỏe khoắn, thiếu một phần gầy, mỗi một đường nét cơ bắp đều như được bậc thầy chế tác tỉ mỉ, hoàn hảo không chê vào đâu được.
Ngay cả mấy vết sẹo lưu lại thời tham gia quân ngũ, cũng có vẻ nam tính lạ thường.
Ngày thường đã quen nhìn Cảnh Vân Trăn với dáng vẻ tiểu đội quân danh dự nam đức, ngay cả lúc ngủ cũng bọc đến kín mít, đột nhiên "đối diện với dáng vẻ trần truồng", còn là một thân hình nam tính như vậy, thân hình đầy quyến rũ.
Úc Khải vẫn luôn tự xưng là thẳng nam sắt thép không tự chủ lăn lộn hầu kết, trong đầu đột nhiên nghĩ tới hai từ.
Cay quá!!!
Hơn nữa không tự giác mà đi qua.
Cậu vừa đi tới mép giường, đã bị người đàn ông vươn tay kéo lên trên giường.
"A!" Úc Tiểu Khải đứng không vững, trực tiếp bị hắn kéo vào trong lòng ngực, chạm vào cơ bụng của hắn, cảm giác.....cảm giác thật tuyệt nha~
Úc Khải:!!!
Úc Khải ngây ngẩn hết cả người, nhất thời quên mất phải đứng lên, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai kia, khuôn mặt bằng tốc độ mắt thường thấy được mà đỏ thành một quả táo.
Thật đáng yêu.
Tận đến khi người đàn ông nhẹ nhàng bật cười: "Đẹp không?"
Úc Khải mới tỉnh táo lại mình đây là đang phát ngốc cái lông gà gì!
Fuck, cậu cư nhiên thất thần nhìn da thịt của Cảnh Vân Trăn, cái quái gì vậy!
Úc Khải nhanh chóng rời khỏi người Cảnh Vân Trăn.
"Anh, sao anh ăn mặc như này?"
"Tôi nói rồi mà, phải làm người nhà của cậu, phải làm đồng loại của cậu."
Là người nhà, liền cùng nhau làm cá!
Úc Khải:???
Nhưng cũng không cần phải như thế này!!!
"Nào tới đây." Cảnh Vân Trăn lấy ra một túi to trên tủ đầu giường: "Đây là mua cho cậu."
Úc Khải:!
Fuck, Úc Tiểu Khải cảm thấy không ổn, tiếng chuông cảnh báo trong lòng vang lên, cậu xoay người muốn chạy, nhưng Cảnh Vân Trăn đã thuần thục kỹ xảo bắt cá, vươn tay ra liền tóm được cổ áo sau gáy của cậu, kéo người trở lại.
Úc Khải giãy giụa thất bại.
Trời mới biết vì sao hắn kéo cái đuôi dài như vậy mà vẫn có thể nhanh nhẹn như thế!
Úc Khải bị hắn ấn trở về giường, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Được rồi, dù sao Ultraman, mặt nạ siêu nhân, trang phục cá mặn cậu đều mặc qua rồi, cậu cũng muốn nhìn xem người đàn ông này còn có thể biến ra cái dạng gì cho cậu nữa.
Sau đó, Úc Khải liền nhìn thấy Cảnh Vân Trăn lấy ra từ trong túi một cái phao cá mặn, một lọ kem chống nắng, cùng với một cái quần tứ giác tối màu của nam?
Giống như bình thường......lại không quá bình thường?
"Đây là cái gì?"
Cảnh Vân Trăn: "Quần bơi, chúng ta đi bơi."
Úc Khải: "Bây giờ?"
"Đúng vậy, bể bơi trên mái nhà đã được bố trí xong."
"Hả?"
Cảnh Vân Trăn kéo cái khóa trên đuôi cá của mình ra, bên trong cư nhiên mặc quần bơi màu đen, tay trái hắn cầm lấy túi đồ kia, tay phải lôi kéo Úc Khải chạy lên tầng thượng.
Chỉ thấy bể bơi vốn đóng cửa trên mái đã được mở ra.
Bể bơi này cũng không lớn, nhưng lại rất đẹp, trong suốt thấy đáy, hơn nữa bốn bề đều là vách tường trong suốt vây quanh, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bên ngoài, giống như không có biên giới!
Trên mặt nước có một con thuyền nhỏ trong suốt trôi nổi lơ lửng, bên cạnh có một cái bàn nhỏ cũng nổi trên mặt nước, trên bàn bày đầy trái cây tươi mới và đồ uống.
"Oa!" Úc Tiểu Khải thực không tiền đồ phát ra tiếng kêu cảm thán.
Thoạt nhìn có vẻ rất thoải mái!
"Thế nào? Giống như cậu muốn chứ?" Cảnh Vân Trăn đắc ý vỗ vỗ bả vai tiểu cá mặn.
"Hả?"
Lúc trước trong buổi họp báo《 Bạch Châu Lục 》, phóng viên phỏng vấn đến Úc Khải, hỏi cậu sau khi quay xong muốn làm gì, lúc ấy Úc Khải thuận miệng nói một câu: "Muốn tìm một nơi ánh mặt trời sáng ngời để nằm trong nước ngâm mình, chắc chắn rất thoải mái."
Ước mơ của cá mặn, đương nhiên là nằm phơi nắng!
Không ngờ Cảnh Vân Trăn lại nghiêm túc ghi nhớ, không chỉ nhờ người chuẩn bị sẵn bể bơi trên mái mà còn chuẩn bị cả trang bị cho cậu nằm yên.
"Đi, đi thay quần bơi." Cảnh Vân Trăn lôi kéo Úc Khải đi tới bên cạnh thay quần bơi.
Sau đó đỡ Úc Khải nằm yên trên thuyền trong suốt, ăn dâu tây tươi ngon, uống nước đá mát lạnh, còn có một cái phao cá mặn nhỏ để ôm, vui sướng như thiên đường.
Cảnh Vân Trăn ngồi xổm bên bờ, nhẹ nhàng đẩy đẩy thuyền nhỏ cho cậu, đung đưa qua lại, rất thoải mái.
Nằm tới mức Úc Khải có chút mệt mỏi.
Cậu không thể ngồi dậy, ghé vào cạnh thuyền nhỏ: "Anh, có phải anh đang an ủi em đúng không? Cố ý mặc thành mỹ nhân ngư nói là đồng loại gì đó....."
Thật là ngốc!
Cảnh Vân Trăn hừ một tiếng: "Anh cậu.....ông đây cho dù là mỹ nhân ngư vậy cũng là mỹ nhân ngư đẹp trai nhất."
"Ha ha ha!" Úc Khải cười không khép được miệng.
Cảnh Vân Trăn thương hại xoa nhẹ đầu cậu: "Ai bảo cậu đáng thương như vậy, aiz, nhưng mà không sao, về sau tôi sẽ vĩnh viễn che chở cho cậu."
"Kỳ thực......em cũng không để ý những việc đó." Úc Khải thản nhiên nhún nhún vai, nhưng nhắc tới đề tài này, cậu đột nhiên có chút tò mò: "Anh, người nhà anh thế nào?"
Cảnh Vân Trăn hơi sửng sốt.
Úc Khải: "Là......Không tiện nói sao?"
"Không, không có gì không tiện, cậu muốn biết cái gì tôi đều có thể nói cho cậu."
Cảnh Vân Trăn hơi nghiêng người về phía trước, đột nhiên trở nên nghiêm túc, đứng đắn giới thiệu: "Tôi sinh ra và lớn lên ở Cửu Thành, ba mẹ tôi đều ở trong quân đội, ngoài tôi ra, tôi còn có hai anh trai và hai em gái, tôi đứng thứ ba.
Hai anh của tôi đều đã lập gia đình, hai em gái thì chưa, một đứa cũng vào quân đội, một đứa thì còn đang đi học."
"Tôi hiện tại đang là diễn viên, một năm thu nhập 9 con số, có bảy căn hộ, năm chiếc xe, một căn ở Giang Thành, một căn ở Bắc Thành, hai căn ở Cửu Thành, ba cái còn lại ở nước ngoài, những thứ này chủ yếu là để thuận tiện cho công việc mới mua, nếu cậu chê ít tôi có thể mua thêm mấy căn, muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu."
Úc Khải:?
Khoan đã, cái giọng điệu giống như đi xem mắt này là làm sao!
Úc Khải ngắt lời hắn: "Anh, trên mạng nói anh trước kia từng tham gia quân ngũ là thật hay giả?"
Tuy đã nghe Đường Hân Nhiên nói qua, nhưng cậu vẫn khá tò mò, Cảnh Vân Trăn vì sao lại tham gia quân ngũ rồi vì sao lại trở về làm diễn viên?
"Trên mạng nói tôi trước kia từng tham gia quân ngũ là thật, nhưng có thể coi như ba tôi ép." Cảnh Vân Trăn tiếp tục chèo thuyền cho Úc Khải, bĩu môi nói: "Ông nội của tôi, ba tôi và một chú nữa, bọn họ đều là quân nhân, ông ấy cảm thấy người nhà chúng tôi đều phải làm quân nhân, kỳ thực bản thân tôi cũng không ác cảm với việc tham gia quân ngũ này, chỉ đơn giản là không muốn bị ba tôi không chế."
"Hồi học cấp 3 tôi được Triệu đạo diễn nhìn trúng, đóng bộ phim đầu tiên, đó là lần đầu tiên tôi trải nghiệm loại cảm giác này, tôi có thể là một kẻ ăn mày đáng thương, có thể là một tay đua xe thứ thiệt, có thể là ông chủ lớn trong giới kinh doanh, cũng có thể là sát thủ lãnh khốc vô tình."
"Có thể trải nghiệm nhiều cuộc sống khác nhau, các khả năng trong cuộc sống dường như được tối đa hóa cùng một lúc và mở rộng vô hạn, loại cảm giác này vừa kích thích vừa tự do."
Ý thức con người dường như không còn bị giới hạn trong cơ thể, vượt qua thời gian và không gian, linh hồn đạt được tự do, có thể tận tình hòa mình vào vai diễn, linh hồn và nhân vật dung hợp, sáng tạo ra một nhân vật sống động.
Người khác đóng phim là vì tiền, vì danh tiếng, còn Cảnh Vân Trăn đóng phim chỉ đơn giản là vì yêu thích, hắn theo đuổi loại khoái cảm này.
"Từ đó về sau, tôi hoàn toàn đảo ngược bản thân, bắt đầu đối nghịch với ba tôi, cãi nhau đánh nhau đập phá đồ đạc, ông không cho tôi đóng phim, tôi nhất quyết phải đi, vì thế ông ấy cắt đứt nguồn kinh tế của tôi, không cho tôi về nhà, còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ, nháo đến gà bay chó sủa.
Sau đó anh trai tôi mẹ tôi ông nội tôi thay nhau khuyên bảo, cho nên tôi thi vào trường quân đội, bọn họ chấp nhận chờ tôi xuất ngũ sẽ mặc kệ tôi."
Với tính cách của Cảnh Vân Trăn, tuy hắn rất phản nghịch, thường xuyên cà lơ phất phơ như một tên ngốc, nhưng khi đối với chính sự vẫn rất nghiêm túc và có trách nhiệm.
Cho nên mặc dù ngay từ đầu không tình nguyện, nhưng ở trong bộ đội mấy năm cũng nghiêm túc thực hiện chức trách của một người quân nhân, không chỉ biểu hiện ưu tú được lên tới bộ đội đặc chủng, còn hoàn thành vô số nhiệm vụ thậm chí đạt được huân chương Hắc Long.
Huân chương Hắc Long ở nước Thiên Long tương đương với sự tồn tại công trạng hạng nhất.
Vốn dĩ Cảnh Vân Trăn có thể có tiền đồ rất tốt, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn xuất ngũ, trở lại giới giải trí, làm việc mà mình yêu thích.
"Vậy ba anh còn quản anh không?"
"Ông ấy muốn quản cũng không quản được, dù sao hiện tại ông ấy không đánh lại tôi."
Úc Khải: "Phốc, anh còn đánh cả ba anh nữa à?"
Cảnh Vân Trăn kêu lên: "Sao có thể, tôi đánh ông ấy? Ông ấy không đánh chết tôi đã coi là nương tay rồi.
Trước kia ông ấy đánh tôi tới mức không bò dậy nổi suốt một tháng! Hai anh trai của tôi đều sợ ông ấy."
Cố tình Cảnh Vân Trăn là loại cứng đầu, càng đánh càng hăng, càng đánh càng phản nghịch, quyết không chịu thua.
Cho nên hai cha con chỉ cần gặp mặt sẽ lại cãi nhau.
"Đây, cậu nhìn xem, chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này đều là chỗ ông ấy đánh trước kia." Cảnh Vân Trăn mang theo vài phần ủy khuất chỉ tới chỉ lui trên ngực mình.
Úc Khải thật đúng là thấy được vài vết sẹo, mày lập tức nhíu lại: "Ba anh sao lại vậy? Dù thế nào cũng không thể đánh anh bị thương như vậy chứ."
Cậu không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ vết thương của Cảnh Vân Trăn.
Thấy trong mắt tiểu cá mặn tràn đầy thương xót, Cảnh Vân Trăn không khỏi mỉm cười.
Kế hoạch thành công!
Nhưng nụ cười này của hắn khiến Úc Khải tỉnh táo lại, đột nhiên nhận ra mình đang làm gì, lập tức ngượng ngùng thu tay lại: "Xin lỗi......"
Cảnh Vân Trăn lại bỗng nhiên đè tay cậu lại, kéo lên trên, cuối cùng nhẹ nhàng dán lên ngực mình, nhìn cậu cười.
"Không cần xin lỗi."
"Về sau chỉ cho cậu sờ."
Úc Khải:!!!!!
Fuck fuck fuck fuck fuck!
Anh đang nói gì vậy? Đây là lời mà anh trai có thể nói với em trai sao?!
Anh thay đổi rồi, anh không còn là tiểu vệ sĩ nam đức kia nữa!!!
Giờ phút này, trong đầu Úc Khải chỉ còn lại màn hình đầy bình luận, cậu đột nhiên rút tay về, thuyền nhỏ lắc lư kịch liệt, thiếu chút nữa ngã vào bể bơi, vẫn là Cảnh Vân Trăn đỡ cậu.
"Em em em....không bơi nữa!!"
Úc Khải cuống quít bò lên, nhanh như chớp chạy về phòng, toàn bộ chui vào ổ chăn, vùi đầu vào bên trong, chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đang vang lên thịch thịch thịch đầy hoảng hốt.
"Này! Sao cmn ta lại cảm thấy anh ấy đang tán tỉnh ta!?"
Tiểu hệ thống: 【Không phải cảm giác, anh ta đang tán tỉnh cậu.】
Úc Khải: "Sao có thể! Cảnh Vân Trăn không phải thẳng nam sao?"
Tiểu hệ thống: 【Ai nói anh ta là thẳng nam?】
Úc Khải: "Không phải nam chính Úc Tinh Thần cũng không cưa đổ được anh ấy sao?"
Lúc trước xuất phát từ tò mò, cậu có đọc một đoạn Úc Tinh Thần tán tỉnh Cảnh Vân Trăn trong cốt truyện, có thể nói là sách giáo khoa kim chỉ nam tán tỉnh một người đàn ông, nhưng Cảnh Vân Trăn không hề quan tâm, vẻ mặt lạnh nhạt, thậm chí thấy y liền nhíu mày, giống như trốn tránh ruồi bọ.
Bị phê phán là một thẳng nam sắt thép kỳ thị đồng tính luyến ái.
Nhưng mà hiện tại, vị thẳng nam sắt thép từ trên núi Không Động xuống này lại đang hư hư thực thực tán tỉnh cậu?
Này hợp lý sao? Này khoa học sao? Này bình thường sao?
Úc Khải: "Không không không, tuyệt đối không thể nào, chắc chắn là mình nghĩ nhiều....."
Qua hồi lâu Úc Khải mới bình tĩnh trở lại, đè lại trái tim nhỏ bé đang đập loạn xạ của mình.
Nhưng chờ tới buổi tối, người đàn ông vừa nhìn đã nhận ra ngay kia lại giống như buổi chiều chưa xảy ra chuyện gì, mời cậu đi ăn một bữa lẩu vui vẻ.
Sau đó ngày hôm sau liền chạy đi thông cáo.
Úc Khải thì liên tục nằm liệt trong nhà nghỉ ngơi.
Một bên miên man suy nghĩ một bên chờ kho hàng phần thưởng thăng cấp.
Lần này cư nhiên buổi chiều đã thăng cấp xong.
Úc Khải: "Không phải 72 giờ sao?"
Tiểu hệ thống:【Hầy, lần này tăng tốc mà!】
Cứ luôn nói nó mạng 2G, đường đường một hệ thống cao cấp như nó không cần mặt mũi sao?!
Úc Khải: "Nói đi, thăng cấp những thứ gì?"
Hệ thống mở ra kho hàng phần thưởng.
Ngoài những thứ vốn có kia lại nhiều thêm ba thứ.
Phân biệt là.
"Người máy trợ lý", "Camera phi hành mini 360 độ" cùng với "Thiết bị báo động an toàn cá nhân".
"Người máy?" Trong đầu Úc Khải lập tức hiện ra,