Cảnh Vân Trăn:!
Cảnh Vân Trăn đầy hưng phấn: "Cuối cùng anh cũng có danh phận?"
Cuối cùng cũng có danh phận là cái quỷ gì?
Nói giống như cậu là một tên đàn ông cặn bã tam thê tứ thiếp vậy?
Úc Tiểu Khải không vui!
Cậu đang chuẩn bị giận lẫy, lại bị Cảnh Vân Trăn ôm lấy.
Người đàn ông kéo cái chăn, phủ lên hai người.
Cảm giác được tay đối phương đang đặt trên eo mình, Úc Khải có chút mẫn cảm mà cứng đờ.
Tiếp theo Cảnh Vân Trăn cúi thấp xuống, thật sự rất gần, hơi thở ấm áp phun bên tai cậu, thầm thì.
"Nếu là bạn trai? Vậy chúng ta có nên làm chút chuyện thú vị để chúc mừng không nhỉ?"
Hệ thống: 【!!! 】
Hệ thống: Hú, sắp bắt đầu rồi sao?!
Cuối cùng cũng đi tới phân đoạn này sao? Nó có nên che chắn một chút che chắn một chút che chắn một chút không nhỉ?
Chết tiệt! Vì sao hệ thống chủ lại thiết lập che chắn cho nó chứ! Nó cũng muốn nhìn! Hệ thống không xứng có được vui sướng của người trưởng thành hay sao?
Nhưng mà giây tiếp theo, trong ổ trăn tối om đột nhiên sáng lên.
Là Úc Khải mở đèn trên điện thoại.
Úc Khải: "Ví dụ như bật đèn?"
Cảnh Vân Trăn: "! ! ?"
Tiểu bảo bối, em làm zì zậy!
Hắn sững người, thấy Úc Khải đỏ mặt đầu cũng không dám ngẩng nhanh chóng click mở trò chơi, cánh môi hơi cong lên.
Được rồi.
Dù sao tương lai còn dài.
Vì thế Cảnh Vân Trăn cũng lấy ra di động: "Tiểu cá mặn, hôm nay chúng mình không đánh địa chủ, em xem, đây là một trò chơi anh mới tìm được gần đây, rất thích hợp cho tình lữ cùng nhau chơi, anh tên là Chính Nhi Bát Cảnh.
"
Úc Khải suy tư một lát, hỏi: "Vậy em là! ! "
"Hào Ngôn Tráng Úc?"
Cảnh Vân Trăn nhân cơ hội hôn một cái lên mặt Úc Khải, khen ngợi: "Thật xứng đôi!"
Xứng đôi nhất thế giới!
Hệ thống đã chuẩn bị che hai mắt buông bàn tay vốn không tồn tại xuống: 【! ! 】
Tiếng mẹ đẻ cạn lời!
Hai cái tên sa điêu này, chín nẫu!!!
*
Hai ngày trước khi chương trình ghi hình.
Úc Khải mang mặt nạ đi tới hiện trường thu《 Máy tính mạnh nhất 》, trước khi đi vào cậu còn cố ý mang theo gương mặt này đi lại lung tung trên đường cái hai vòng, xác định không có ai nhận ra cậu.
"Ai da, hoan nghênh hoan nghênh!" Đạo diễn nhiệt tình chào đón Úc Khải, sau đó lại nhấn mạnh một lần những quy tắc đã nói với Đường Hân Nhiên qua điện thoại với cậu một lần nữa.
Tuy nói rất khách khí, nhưng ngụ ý chính là "Tôi cứ nói mất lòng trước được lòng sau, cậu đến lúc đó đừng gây khó dễ.
"
Dù sao Úc Khải thoạt nhìn thật sự rất giống một tiểu thiếu gia cao quý tự phụ được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay.
Úc Khải lại lần nữa tỏ vẻ: "Đạo diễn, tôi hiểu rồi.
"
Sau đó Úc Tiểu Khải yên lặng "ghim" trong lòng.
Lần sau phải để anh giai nghiên cứu khoa học làm cho cậu một khuôn mặt mãnh nam, là kiểu vừa nhìn liền rất trâu bò, xem ai còn dám trông mặt mà bắt hình dong!
Mãnh nam cá mặn thiên hạ vô địch.
jpg
"Vậy được, vậy tôi mang cậu đi khảo hạch? Toàn bộ quá trình khảo hạch cũng được quay chụp ghi hình, nếu thông qua, sẽ cắt một phần cho vào chương trình.
"
Tuy nhiên đạo diễn vẫn cảm thấy tỷ lệ cậu vượt qua không cao.
Ông ta nói xong liền dẫn Úc Khải đi tới một căn phòng rộng rãi sáng ngời.
So với cách thức thi đấu hoa mỹ trong các chương trình thông thường, cách thức khảo hạch rất đơn giản, đầu tiên 5 câu hỏi được chọn ngẫu nhiên trên máy tính và in ra.
Sau đó làm bài.
Tuy tổng cộng chỉ có 5 câu hỏi, nhưng việc tính toán lại vô cùng khó khăn, đừng nói là người thường, cho dù là một sinh viên trường đại học danh tiếc cũng không nhất định có thể giải được, huống chi còn hạn chế thời gian.
Úc Khải nhìn mấy câu hỏi kia, đột nhiên có chút xuất thần, cậu lại nhớ về những chuyện ở kiếp trước.
Cha mẹ ruột của Úc Khải, một người là giáo sư khoa toán của trường đại học, một người là viện sĩ viện khoa học.
Mà năm cậu 2 tuổi đã được nhận định là thiên tài đã gặp là không bao giờ quên, là thần đồng.
Cha mẹ cậu bắt đầu giáo dục cậu từ khi còn nhỏ xíu.
2 tuổi đã biết hơn 3.
000 chữ Hán.
3 tuổi có thể đọc thuộc hơn 400 số Pi.
4 tuổi thông thạo hơn 2.
000 từ đơn.
5 tuổi nhảy lớp tiến vào lớp thiên tài của một trường cấp 2 trọng điểm.
Vốn dĩ, dựa theo nhân sinh của cậu, hẳn là 12 tuổi thi đại học, 16 tuổi tốt nghiệp, học tiến sĩ rồi sau đó cũng tiến vào viện khoa học, đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Cho đến khi vụ tai nạn đó xảy ra.
Một nhà ba người nhân dịp nghỉ lễ lái xe du lịch tự túc, kết quả gặp mưa to, đường núi lầy lội, bánh xe bị trượt, rơi xuống vách núi.
Chỉ còn một mình cậu sống sót trong vụ tai nạn kia.
Sau đó, Úc Khải tạm nghỉ học hơn 2 năm, khi cậu đi học lại, dường như đột nhiên mất đi năng lực "thần đồng", cậu vừa nhìn thấy câu hỏi đầu óc đã đau đớn, trước mắt luôn xuất hiện hình ảnh cha mẹ dạy cậu học, sau đó là hình ảnh bọn họ chết thảm.
Cậu không thể không quay lại tiểu học, tình huống như vậy kéo dài tới tận 3 năm sau mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, sau đó được cô nhận nuôi, đi cùng một nhà bọn họ ra nước ngoài, hoàn toàn thay đổi hoàn cảnh, dần dần tốt lên.
Mãi cho đến khi học đại học cậu mới thoát khỏi bóng ma, hoàn toàn khôi phục trở lại.
Thân học ở một trường đại học hàng đâu, để theo kịp tốc độ và cũng để ngày sau tìm được một công việc nhẹ nhàng lương tương đối cao, cậu đã phải nỗ lực gấp bội.
Mà những tri thức này, ngoài ngoại ngữ lịch sử địa lý, phần lớn đều thông dụng ở hành tinh Bình Minh.
Cho nên nói, giáo viên nói không hề sai chút nào!
Học giỏi toán lý hóa, có xuyên qua cũng không sợ!
Úc Khải phát ngốc một hồi mới thu lại suy nghĩ đang đi vào cõi thần tiên của mình, cầm lấy bút bắt đầu làm bài.
Cậu làm cực kỳ nghiêm túc đến mức phớt lờ cả nhiếp ảnh gia đi tới đi lui xung quanh cậu, càng không nhận ra không biết từ lúc nào, ở cửa sổ bên cạnh đã có thêm vài cái đầu đang nhìn trộm.
Có người bẻ mặt kinh diễm, nhỏ giọng kinh hô: "Oa, kia là người mới tới à? Cậu ấy đẹp trai quá!"
"Fuck, người anh em này, cậu ta thật sự không đi nhầm chỗ chứ? Cậu ta phải đi sang khu vực tuyển người mẫu bên cạnh mới đúng?"
Những người này đều là tuyển thủ tham gia vòng bán kết, nghe nói có hàng mới, mấy người nhàn rỗi không có việc gì đều chạy tới vây xem người mới.
"Wow! Thật sự quá đẹp trai! Tớ đi gọi các cô ấy tới xem!"
Nữ sinh kia nói xong xoay người đi gọi mấy nữ sinh khác tới đây, cùng nhau vây xem trai đẹp.
"Đệt, cậu ta thật sự quá đẹp trai!"
"Học trường nào vậy? Có lai lịch gì?"
"Tận đáy lòng mà hi vọng cậu ấy thông qua bài kiểm trai, khà khà ~"
Nghe thấy mấy cô gái đều hưng phấn như vậy, bên cạnh có mấy nam sinh lộ ra vẻ mặt rất không phục.
Cái gì chứ, cũng chỉ đẹp trai một chút mà thôi, có gì đâu? Rõ ràng bọn họ cũng không kém!
Ở đây đều là mấy thanh niên mới 20 tuổi đầu, bản thân lại rất có tài năng, tự nhiên tâm cao khí ngạo không phục ai.
Đặc biệt là Đàm Hưng Đằng, gã cao 1m80, da trắng, ngũ quan thanh tú, là một trong những tuyển thủ có nhân khí cao nhất trong《 Máy tính mạnh nhất 》.
Hiện tại thấy có người đẹp trai hơn tới, trực tiếp trên mắt viết đầy bất mãn, lẩm bẩm nói thầm: "Xí, một tên tiểu bạch kiểm mà thôi, còn đeo hoa tai, ẻo lả, tôi thấy á, cậu ta không giống như người có thể thông qua kiểm tra, đám dại trai các cậu.
"
Nữ sinh tỏ vẻ: "Sao nào, người ta đẹp trai còn không cho người khác khen à? Tôi thấy cậu là ghen tị với người ta đẹp trai hơn mình thì có!"
"Đúng vậy, cậu có biết nói chuyện không đấy? Chúng tôi thích trai đẹp thì liên quan gì tới cậu?"
EQ thật thấp!
"Ha ha, chỉ đùa một chút thôi mà!" Đàm Hưng Đằng ngoài miệng nói mình chỉ đùa một chút, nhưng trong lòng lại chửi thầm.
Dại trai! Nông cạn!
Bởi vì lúc trước Úc Khải có phát ngốc một lát, cho nên tốc độ làm bài hơi chậm.
Mắt thấy thời gian sắp hết, cậu còn đang viết.
Đàm Hưng Đằng đắc ý hừ một tiếng: "Thấy chưa, tôi đã nói cậu ta không được mà, các cậu còn không tin.
"
Kết quả vừa dứt lời.
Úc Khải bên trong đã đứng lên giao bài.
Thấy dáng vẻ bình tĩnh thong dong của cậu, hiển nhiên rất là tự tin.
Quả nhiên, giáo sư tiếp nhận bài thi của cậu kiểm tra một chút, sau đó liền vươn tay với cậu: "Rất tuyệt, đúng hết, X, hoan nghênh cậu gia nhập.
"
"Cảm ơn giáo sư.
" Úc Khải nắm lấy tay ông.
"A a a a a!"
"Cậu thông qua! Tuyệt, giỏi, quá tuyệt!"
"Nice~"
Mấy nữ sinh đều thực hưng phấn, thấy Úc Khải đi ra, sôi nổi tiến lên chào hỏi với cậu.
"Chào cậu! Bạn học mới!"
"Chào các cậu.
" Úc Khải nhìn như vô tình lôi kéo cổ áo, trên thực tế là điều chỉnh dây chuyền trên cổ mình một chút.
Nhìn bề ngoài thì giống như một dây chuyền màu đen bình thường, nhưng thực tế đây cũng là công nghệ đen hệ thống cho, một chiếc "thẻ biến âm" gắn trên cổ là có thể giúp người ta thay đổi giọng nói.
Vốn dĩ giọng nói của Úc Khải khá ôn hòa mềm nhẹ, sau khi dùng, giọng nói hoàn toàn thay đổi.
Có điều, nơi ra đời của hệ thống là một thế giới cao cấp tùy hứng, tùy tiện lấy một công nghệ cao như xuyên qua thời không chỉ để quay chụp ra những bức ảnh đẹp.
Thực hiển nhiên cái thẻ biến âm này cũng không chỉ có thể thay đổi giọng nói, mà còn có thể trở nên rất êm tai.
Cho nên Úc Khải vừa mở miệng, lại càng được hoan nghênh hơn.
Đàm Hưng Đằng nhìn thấy lại càng khó chịu: "X? Biệt danh kiểu gì vậy? Bày đặt ngầu lòi!"
Không ít người tham gia chương trình này đều dùng nick name và biệt danh, Úc Tiểu Khải tùy tay chọn chữ X.
"Đẹp trai đúng là khác biệt.
" Bạn của Đàm Hưng Đằng khoanh tay liên tục lắc đầu, giọng nói hâm mộ vang lên: "Lão Đàm tôi thấy cậu sắp bị thất sủng rồi.
"
Đàm Hưng Đằng dùng tay hất tóc mái, khinh thường nói: "Một dám dại trai mà thôi, Lộ Lộ của tôi mới không nông cạn giống mấy cô ấy đâu.
"
Nhưng mà vừa dứt lời, Lâm Lộ Du liền tới đây.
Lâm Lộ Du là nữ sinh xinh đẹp nhất trong chương trình, mặt trái xoan, mắt to, da trắng chân dài, hơn nữa tính tình dịu dàng phóng khoáng, nói chuyện nhỏ nhẹ, khiến người cảm thấy vô cùng thoải mái, được gọi là nữ thần của chương trình.
Đặc biệt là Đàm Hưng Đằng, gã cho rằng chỉ có người như Lâm Lộ Du mới xứng với gã, vẫn luôn theo đuổi cô.
"Lộ Lộ! ! " Cậu ta đi qua, mặt đầy tươi cười, nhưng Lâm Lộ Du chỉ cười cười với gã, rồi đi thẳng tới chỗ Úc Khải.
"Bạn học mới, chào cậu ~ tôi tên