Editor: Yang1002
Nhan Tích Ninh nằm mơ cũng chưa nghĩ đến, hắn chỉ đi ra đi vệ sinh, lại trùng hợp cầm một trản đèn tắt liền gặp phải hiện trường ăn dưa bùng nổ như vậy.
Nhưng mà hắn không phải người bát quái, ý thức được thân phận của hai người đang ở yêu đương vụng trộm, tóc gáy toàn thân hắn đều dựng thẳng lên, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời đi.
Cơ Du quả thật không có chính phi, nhưng Văn Nhân Diệu đã là Vương phi của Cơ Lương, bọn họ như vậy không chỉ là yêu đương vụng trộm, còn là đang loạn luân.
Việc này mà truyền ra, mạng nhỏ của hai người này khó có thể bảo toàn.
Nhan Tích Ninh phi thường ảo não, hận vận khí mình không tốt sao lại gặp phải chuyện như vậy.
Hiện giờ hắn tiến không được lùi không xong.
Nếu bị hai người này phát hiện, cũng không biết sẽ gặp phải phiền toái gì đây.
Vì thế hắn chỉ có thể lùi thân giảm cảm giác tồn tại của bản thân, hắn không chỉ phải chịu sự nóng như thiêu, còn phải chịu đựng muỗi đốt.
Lúc này hắn chỉ muốn ngửa mặt lên trời thở dài, vì sao lúc xuất môn không mang theo một lọ nước hoa? Hắn sắp bị muỗi chích đến chết.
Mấu chốt là ở trong hoàn cảnh khốc liệt như vậy, hắn còn phải chịu đựng một đôi uyên ương liều mạng đang khanh khanh ta ta.
Không thể không nói, hai vị này thật sự rất lớn mật, rõ ràng bên cạnh chính là Hiệt Phương Điện, tùy thời đều sẽ có người đến tịnh phòng, vậy mà hai bọn họ có thể nương bóng đêm che giấu hôn nhau say đắm như vậy.
Hai vị tình nhân lâu ngày không thấy mặt gặp lại có thể làm một ít chuyện gì, cho dù Nhan Tích Ninh chưa từng trải qua cũng có thể dự đoán được.
Hắn nằm mơ cũng chưa nghĩ đến có thể ở nghe lén một hồi xuân cung sống ở nơi này.
Hắn rụt cổ, hắn cảm giác mặt mình sắp nóng cháy đến lợi hại.
Văn Nhân Diệu một bên nức nở một bên nói đứt quãng: "Ta chịu không nổi, chịu không nổi.
Văn Quảng, ngươi dẫn ta rời đi đi, núi cao đất xa luôn luôn có chỗ cho chúng ta có thể dung thân, ta không muốn đối mặt với Nhị hoàng tử nữa.
Hắn là biến thái, là biến thái a!"
Tiếng thở dốc ồ ồ của Cơ Du truyền đến: "Diệu nhi, ngươi nhẫn nại thêm một chút, đợi một thời gian nữa, Cơ Lương liền không làm gì được chúng ta."
Văn Nhân Diệu buồn thanh hừ một tiếng, thân thể nàng run rẩy vài cái rồi yếu đuối tựa vào trong lồng ngực Cơ Du: "Văn Quảng, sau khi chuyện Ngũ Thạch Tán bại lộ, đêm ta không thể ngủ.
Ta rất sợ hắn tra được đến trên người ta, càng sợ liên lụy tới ngươi.
Ngươi dẫn ta đi đu......!Ta không muốn làm hoàng phi nữa, ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với ngươi."
Cơ Du hạ giọng, hắn hôn lên hai má Văn Nhân Diệu: "Diệu nhi, ngươi tin ta thêm một lần, Cơ Lương cùng Thái tử không tốt được bao lâu nữa."
Văn Nhân Diệu nức nở: "Bằng một mình ngươi, sao có thể đấu lại Thái tử và Nhị hoàng tử a.
Liễu gia cùng Vương gia gia lớn nghiệp đại, bọn họ khống chế mọi vị trí quan trọng trên triều đình, muốn tới khi nào thì mới có thể xuất đầu a? Ta thật sự không nghĩ như vậy, Văn Quảng, ta không muốn giống chuột trong cống ngầm nữa, ngay cả gặp ngươi một lần cũng phải lén lút.
Ngươi có nghĩ tới hay không, vạn nhất chúng ta có đứa nhỏ, đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ a?"
Thanh âm Cơ Du mang theo một ít tàn nhẫn: "Ta thừa nhận phía sau bọn họ có thế lực cường đại, nhưng chỉ cần là người thì sẽ có sơ hở.
Mệnh chỉ có một, cho dù thế lực phía sau bọn họ che cả trời, thiên hạ này vẫn mang họ Cơ.
Nếu Thái tử cùng Cơ Lương giống như Cơ Tùng vậy, thì cơ hội của chúng ta tới rồi."
Văn Nhân Diệu nghẹn ngào: "Thái tử và Cơ Lương ru rú trong nhà bên người có vô số hộ vệ, làm sao có thể giống với Dung Vương?"
Cơ Du âm trầm: "Sự thành tại người.
Cơ Tùng thân là chủ soái Sí Linh quân, không phải cũng phế hai chân sao?"
Nhan Tích Ninh vốn không muốn nghe chuyện riêng tư của bọn họ, mà khi hắn nghe được tên của Cơ Tùng, trong lòng cả kinh.
Xem ra không thể đánh giá các Hoàng tử qua bằng mắt, Cơ Du chất phác ngay thẳng, bản chất một chút cũng không thuần lương.
Lúc này bên ngoài cánh rừng truyền đến tiếng cười nói, tựa hồ có người đang đi tới.
Cơ Du không nỡ hôn đi hôn lại trên mặt Văn Nhân Diệu: "Diệu nhi, ngươi nhẫn nại thêm một thời gian nữa, ngươi tin ta."
Văn Nhân Diệu chỉnh lý lại y phục của mình, nàng khụt khịt: "Ta tin ngươi Văn Quảng, nhưng ta thật sự không chờ được lâu nữa."
Nói xong lời này, Văn Nhân Diệu xoay người đi vào trong bóng đêm, Cơ Du đứng dưới tàng cây một lúc lâu rồi rời đi từ một con đường khác.
Sau khi xác nhận hai người đều đi rồi, Nhan Tích Ninh mới mang theo một thân mồ hôi chui từ sau lùm cây ra, hắn nâng tay lên hung hăng đập bẹp con muỗi đang dính trên mặt mình hút máu.
Chờ khi hắn chỉnh đốn hết thảy rồi trở lại Hiệt Phương Điện, Cơ Tùng đã sắp ngồi không yên: "Sao lại đi lâu như vậy?"
Nhan Tích Ninh muốn nói lại thôi, sợ tai vách mạch rừng, hắn chỉ có thể cười nói: "Đèn lồng bị tắt ta đi lầm đường, thật vất vả tìm được tịnh phòng, còn bị muỗi cắn sưng người." Hắn chính là nói thật, mu bàn tay hắn trên cổ có vài vết sưng đỏ, gãi một chút vừa hồng vừa sưng lên đặc biệt rõ ràng.
Cơ Tùng đau lòng nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy? Phụ cận hẳn là có cấm quân cùng công công hầu hạ, sai bọn họ mang ngươi đi không phải là được rồi sao."
Nhan Tích Ninh gãi gãi đầu cười nói: "Không nghĩ nhiều như vậy, yên tâm đi, ta cũng đã trở lại." Mới vừa rồi lúc hắn đi ra ngoài, chỉ thấy được mấy thị vệ canh gác bên cạnh Hiệt Phương Điện, vừa nghe Cơ Tùng nói như vậy, hắn cảm thấy hẳn là có người dẫn dắt thị vệ rời đi.
Nghĩ đến đây hắn tùy ý hỏi: "Đúng rồi Dung Xuyên, cấm quân hẳn là cũng có thống lĩnh đi?"
Cơ Tùng hơi hơi gật đầu: "Thống lĩnh cấm quân Lâm Sấm." Nói xong y nhìn chung quanh một vòng rồi chỉ cho Nhan Tích Ninh nhìn nhìn: "Người đang nói chuyện với Ngũ hoàng đệ chính là hắn."
Nhan Tích Ninh liếc mắt một cái, chỉ thấy bên cạnh Cơ Du có một nam nhân khôi ngô thân mặc áo giáp, người nọ đang ghé vào bên người Cơ Du nói gì đó.
Không biết có phải do cảm giác được ánh mắt của Nhan Tích Ninh, Cơ Du và Nhan Tích Ninh bốn mắt nhìn nhau.
Vì che giấu sự xấu hổ của mình, Nhan Tích Ninh cười gật gật đầu với Cơ Du: "Quan hệ của Lâm Sấm cùng Ngũ hoàng đệ không tồi a."
Cơ Tùng tùy ý nói: "Lâm Sấm cương trực không nghiêng, hắn và từng hoàng tử đều có quan hệ nhàn nhạt."
Nhan Tích Ninh không muốn nói chuyện, cũng cho Cơ Tùng một ánh mắt bất đắc dĩ.
Trong triều đình có rất nhiều đại thần đều cảm thấy sứ thần Liêu Hạ sẽ ở trong lần yến hội này làm chút gì đó chiếm ánh mắt người khác, nhưng mà Đốn Ba vẫn ngồi tại chỗ uống rượu giải sầu.
Hắn thường thường nâng mi mắt lên hung tợn nhìn về phía Cơ Tùng, nhưng Cơ Tùng ngay cả liếc cũng chưa liếc hắn một cái.
Mà Nhan Tích Ninh từ khi đánh vỡ gian tình giữa Cơ Du và Nhị hoàng phi trở về liền thấy không có tâm tình ăn thứ gì hay xem biểu diễn, hắn rầu rĩ nhìn chằm chằm chén rượu trên bàn ngẩn người.
Việc này của Cơ Du càng nghĩ lại, hắn càng dựng thẳng tóc gáy.
Giống như Cơ Tùng nói vậy, các Hoàng tử có thể sống sót trong hoàng cung cũng không đơn giản.
Ai có thể nghĩ đến Cơ Du không có cảm giác tồn tại nhất có thể không rên một tiếng liền đội nón xanh cho Cơ Lương?
Nghĩ đến đây Nhan Tích Ninh nhịn không được nhìn về phía Cơ Lương xuân phong đắc ý, hôm nay Cơ Lương dâng lên một hộc trân châu, hắn đang giơ chén rượu cộng ẩm với triều thần.
Nhìn đến bộ dáng không hề phát hiện gì của hắn, Nhan Tích Ninh nhịn không được thổn thức: "Đáng thương......"
Một Hoàng tử tốt như vậy, cỏ trên đầu lại xanh đến độ có thể phi ngựa.
Đang lúc Nhan Tích Ninh miên man suy nghĩ, hắn đột nhiên cảm giác có người túm túm hắn.
Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Cơ Đàn ỷ vào dáng người thấp bé của mình, cậu trộm chen từ vị trí bên cạnh tới bên người Nhan Tích Ninh: "Tam tẩu ~"
Nhan Tích Ninh vui vẻ: "Tiểu Thất!"
Cơ Đàn có chút ủy khuất: "Mới vừa rồi lúc Tiểu Thất đọc thơ, Tam tẩu không ở."
Nhan Tích Ninh thật có lỗi nói: "Thực xin lỗi a Tiểu Thất, người có ba gấp, Tam tẩu đi tịnh phòng."
Cơ Đàn còn chăm chú nhìn vào vết muỗi đốt trên mặt Nhan Tích Ninh: "Tam tẩu ngươi xác định là đi tịnh phòng mà không phải đi đút muỗi sao?"
Nhan Tích Ninh:......
Cũng may Cơ Đàn dễ lừa, Nhan Tích Ninh đáp ứng cậu lần sau cậu tới Dung Vương phủ sẽ làm bánh kẹp thịt cho cậu ăn, cậu liền vui vẻ lên.
Đang lúc Nhan Tích Ninh và Cơ Đàn tán gẫu đến vui vẻ, Thanh Hà nữ quan đi đến trước mặt Cơ Tùng và Nhan Tích Ninh hành lễ: "Vương gia, Vương phi, Thái hậu cho mời."
Cơ Tùng và Nhan Tích Ninh liếc nhau, chỉ nghe Cơ Đàn bên cạnh cười hì hì: "Nhất định là Hoàng tổ mẫu có thứ tốt phải thưởng cho Tam ca Tam tẩu." Bọn Cơ Tùng dâng một con rùa trắng điềm lành, lễ vật này quả thực tặng vào tâm khảm Thái hậu.
Dựa vào kinh nghiệm của Cơ Đàn, cậu kết luận Thái hậu gọi hai người đi nhất định là lĩnh thưởng.
Trên thực tế Cơ Đàn đoán dược tám chín phần, sau khi hai người tiến lên hành lễ, Thái hậu gật nhẹ đầu: "Dung Vương cùng Vương phi hao tâm, lễ vậy sinh thần các ngươi dâng lên, ai gia rất thích.
Thanh Hà, ban thưởng cho Dung Vương cùng Vương phi một bình rượu ngon."
Cơ Tùng cùng Nhan Tích Ninh tạ ơn, lúc này chỉ thấy Thanh Hà nữ quan mang theo một cung nữ từ một bên đi tới.
Trong tay cung nữ đang cầm một cái khay bên trên đặt một bầu rượu được khảm vàng bạc, còn có hai chén rượu nhỏ cùng bộ.
Thanh Hà cầm lấy bầu rượu rót vào hơn phân nửa chén, hương rượu nồng đậm nhập mũi, không cần uống cũng biết đây là một bình rượu ngon.
Phần rượu mát lạnh hơi hơi lay động trong chén, quanh chén rượu xuất hiện một tầng váng rượu nhợt nhạt.
Đang lúc hai người Cơ Tùng chuẩn bị dùng tay nâng chén rượu, bọn họ rõ ràng nghe thấy Thanh Hà đè thấp thanh âm nói hai chữ: "Đừng uống." Thanh âm lướt qua trong giây lát, nhẹ như tiếng muỗi đập cánh.
Cơ Tùng hạ mắt nhìn rượu trong chén, trong hậu cung thủ đoạn hại người nhiều vô kể, y cũng từng nghe thấy qua.
Y biết Thái hậu không thích y, bởi vậy y không thể không phòng.
Bất quá rượu đã rót, nếu công nhiên không uống, chỉ sợ Thái hậu sẽ không bỏ qua, lại có thời cơ nổi giận.
Lúc này Cơ Tùng ngửa đầu uống cạn chén rượu, động tác của y rất nhanh, sau khi uống xong y hành lễ với Thái hậu: "Rượu ngon, đa tạ Hoàng tổ mẫu ban thưởng rượu.
Tổ mẫu, A Ninh không uống được rượu, ngửi được mùi rượu toàn thân liền nổi bệnh sởi, chén rượu này của hắn có thể cho tôn nhi uống thay hay không?"
Mọi người nhìn về hướng Nhan Tích Ninh, quả nhiên trên mặt và cổ Nhan Tích Ninh có một tảng hồng ngân lớn, nhìn thấy quả thật giống bệnh sởi.
Vì thế Thái hậu cười gật gật đầu: "Dung Xuyên cùng Vương phi kiêm điệp tình thâm, chuẩn."
Thái hậu vừa dứt tiếng, Cơ Tùng lấy chén rượu từ trong tay Nhan Tích Ninh, cho Nhan Tích Ninh một ánh mắt trấn an rồi một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Nhan Tích Ninh có chút mộng, lúc Thanh Hà đột nhiên nhắc nhở bọn họ, hắn còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại.
Hiện tại nhìn thấy Cơ Tùng muốn uống chén rượu trong tay mình, làm sao hắn còn có thể không rõ? Cơ Tùng nhận định rượu có vấn đề, đã không phải lần đầu tiên y chắn tai vì mình.
Tim Nhan Tích Ninh nhấc tới cuống họng, hắn đã não bổ ra bộ dạng Cơ Tùng thất khiếu đổ máu.
Thái hậu sẽ không độc như vậy đi? Dám trước mắt cả triều văn võ giết tôn nhi của nàng bằng thuốc độc? Bất quá nếu nàng thật sự động sát tâm, chết cũng chỉ là mấy người chịu tội thay thôi.
Cơ Tùng liên tục uống cạn hai chén rượu, trên mặt y đỏ ửng.
Thái hậu mỉm cười vỗ vỗ tay: "Ban thưởng cho Dung Vương cùng Vương phi hai đôi như ý một hồ đông châu."
Cơ Tùng và Nhan Tích Ninh tạ ơn, lúc này Bình Viễn Đế mỉm cười hỏi: "Bệnh sởi trên người Tích Ninh có thể có trở ngại không? Muốn truyền ngự y không?"
Nhịp tim của Nhan Tích Ninh tăng nhanh, hắn nhìn thoáng qua Cơ Tùng, Cơ Tùng khẽ lắc đầu với hắn.
Buổi tối hôm nay bọn họ gặp được rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng, thật sự không muốn gây trở ngại thêm.
Vì thế Nhan Tích Ninh cười nói: "Tạ ơn phụ hoàng quan tâm, nhi thần vô sự, chỉ cần không dính rượu, bệnh sởi rất nhanh sẽ tiêu đi."
Một hồi trở về chỗ ngồi, Nhan Tích Ninh liền vội vàng hỏi Cơ Tùng: "Ngươi thế nào rồi?"
Cơ Tùng lấy ra hai chiếc khăn từ trong tay áo, y hạ giọng: "Không có việc gì, có thể nhổ ra." Nói xong y hơi nghiêng người về phía Nhan Tích Ninh, Nhan Tích Ninh dùng tay áo che khuất đầu Cơ Tùng.
Hai bọn họ dựa vào thật sự gần, người không biết tình hình thấy trận này sẽ nghĩ rằng hai người đang lặng lẽ nói gì đó.
Thân thể Cơ Tùng chấn động hai cái, lúc ngẩng đầu lên lại, sắc mặt y đã như thường.
Khăn tay dính rượu bị y gấp lại nhét vào trong tay áo: "Trở về để cho cữu phụ tra một chút sẽ biết."
Nhan Tích Ninh có chút kỳ quái: "Có phải ngươi nhận thức Thanh Hà nữ quan hay không?" Hắn cảm thấy Cơ Tùng nhất định có quan hệ gì với Thanh Hà, bằng không Thanh Hà nói đừng uống, Cơ Tùng liền quyết đoán như thế?
Cơ Tùng hàm hồ: "Đừng, trước kia từng hợp tác." Ở đây nhiều người mắt tạp, không tiện nói nhiều với Nhan Tích Ninh.
Chuyện tới hiện giờ trận yến hội này đã khiến cho cả người Nhan Tích Ninh không khoẻ, ngốc ở nơi này nhiều thêm một khắc, hắn đều cảm thấy có vô