Editor: Yang1002
Trong rừng, cỏ dại dây leo bị rửa sạch lộ ra mấy tảng đá bày thành con đường nhỏ, theo đường nhỏ hướng về phía Đông đi mấy trăm thước có thể nhìn đến một mảnh phế tích.
Căn cứ chu vi phế tích, quy mô cùng vị trí, Nhan Tích Ninh cảm thấy được nó xác nhận một tòa hành cung quy mô không nhỏ.
Hành cung bị lửa lớn thiêu cháy, cây cột gỗ mộc mạc cháy khô cứng, đá xây màu xanh đen văng tung tóe khắp nơi, chúng nằm trên mặt đất trầm mặc nói ra quá khứ huy hoàng.
Lần đầu tiên nhìn đến phiến phế tích này, Nhan Tích Ninh biết lời nói trước kia của Nghiêm Kha hẳn là sự thật.
Nơi này từng là nơi ở của sủng phi, Bệ hạ từng dành cho nàng vinh quang tối cao đặc biệt.
Đáng tiếc sủng phi hồng nhan bạc mệnh táng thân biển lửa, liên lụy Phẩm Mai Viên cũng thành cấm địa.
Nhan Tích Ninh nhìn phế tích thổn thức hồi lâu, tuy rằng chưa thấy qua vị quý phi nương nương táng thân biển lửa này, nhưng niệm phần bọn họ là hàng xóm, Nhan Tích Ninh ở trước phế tích bày bát đũa, đốt hương nến để tế bái.
Nhưng sau giây phút hắn bắt đầu bày đồ cúng, Bạch Đào chết cũng không nguyện ý tới gần mảnh sân rộng lớn này.
Nhan Tích Ninh cũng không miễn cưỡng Bạch Đào, hắn tin tưởng qua một đoạn thời gian Phẩm Mai Viên được thu thập tốt, không cần hắn nói, Bạch Đào cũng sẽ tự mình lưu lại đây.
Dù sao trong Phẩm Mai Viên không hề ít cây ăn quả, thời điểm trái cây chín, hắn không tin Bạch Đào có thể ngồi yên được.
Xuyên qua khoảng sân hướng về mé Đông Nam đi tới, không bao lâu liền đi tới chỗ hắn phát hiện cây tề thái.
Ở chỗ này của Phẩm Mai Viên còn có mấy cây hoa mai còn sống, những cây mai đã tồn tại vài năm, cành khô trên cây rất tráng kiện.
Đầu mùa xuân, đúng lúc hoa mai trổ nhị.
Nụ hoa no đủ căng phồng điểm xuyến trên cành, nở ra tầng tầng lớp lớp cánh hoa, từ xa nhìn lại như một mảnh mây tía màu hồng phấn.
Dưới những bông hoa màu hồng nhạt chồng chất một đống lá rụng, trong lá rụng cất dấu tảng lớn tảng lớn cây tề thái, này đó là mục tiêu của Nhan Tích Ninh.
Cây tề thái là một loại thực vật có sức sống mạnh, chỉ cần có đất đai cùng nguồn nước, mặc kệ ở nơi nào chúng nó đều có thể ương ngạnh sinh trưởng.
Thông thường tề thái trải qua sương giá sẽ là màu rỉ sắt, chúng nó sẽ kề sát mặt đất duỗi phiến lá.
Mà tề thái dưới tàng cây mai cũng không giống nhau, chúng nó sinh trưởng ở dưới cỏ cây suy yếu, đám cỏ cây như là một tầng chăn bông dày thay chúng nó cản trở giá lạnh.
Khi cây tề thái nơi khác còn đang trải qua gió lạnh khảo nghiệm, chúng nó lại vô ưu vô lự sinh trưởng dưới cây cỏ khác.
Bởi vậy tể thái ở đây nhan sắc xanh biếc, thân thể thon dài, tươi mới vô cùng.
Nhan Tích Ninh buông giỏ trúc ngồi xổm dưới tàng cây, hắn giơ lưỡi liềm thu gặt đám tinh linh xanh biếc.
Cây tể thái rất sạch sẽ, cơ hồ không có lá vàng, chỉ cần giũ đi lá cây cùng cây cỏ trên phiến lá sẽ không cần để ý thêm.
Không trong chốc lát hắn liền đào một giỏ lớn cây tể thái, chờ hắn xách rổ đứng lên, lại một lần nữa thấy đình bát giác trên mặt hồ.
Đình đài cách rừng mai rất gần, phong cách cổ xưa trang nghiêm, như một vị lão gia dày dặn phong sương.
Lần đầu tiên nhìn đến đình nghỉ chân giữa hồ này, Nhan Tích Ninh cảm thấy vị trí của nó có chút kỳ quái.
Đình các bình thường ở bên cạnh núi hoặc bờ sông, đình này lại xuất hiện ở giữa hồ.
Bất quá suy nghĩ cẩn thận liền hiểu được, đình giữa hồ bình thường dùng để ngắm cảnh thưởng thức.
Đình này còn cách Phẩm Mai Viên gần như vậy, nghĩ đến lúc Phẩm Mai Viên ở thời kì phồn thịnh, đứng trong đình là có thể thưởng thức cảnh đẹp mai viên.
Nếu là đình nghỉ chân đơn thuần, Nhan Tích Ninh cũng không nhìn chằm chằm nó lâu như vậy.
Chủ yếu là trong nước dưới đình đài mơ hồ lộ ra một mảnh màu sắc, giống như có một khối vải bông lớn trầm ở đáy nước.
Hắn híp mắt nhìn hồi lâu, vẫn là không thể nhìn ra nguyên cớ.
Quên đi, không cần khó xử chính mình, vẫn là trở về làm hoành thánh đi.
Giãn một chút thân thể, hắn dẫn theo giỏ trúc quay về Văn Chương Uyển, đương nhiên trên đường còn thuận tay đem tề thái rửa sạch một lần ở bến thuyền.
Chờ hắn mang rổ trở lại trù phòng, canh gà được đun trong nồi đã bắt đầu tỏa hương.
Bạch Đào từ sau bếp bước nhanh tới: "Huynh trưởng, chuyện tình ngươi công đạo ta đều làm tốt rồi! Ngươi xem xem ta làm đúng hay không?!"
Bạch Đào là đứa nhỏ ngoan, mặc dù có chút nhát gan yêu khóc, nhưng chỉ cần là việc Nhan Tích Ninh công đạo, cậu sẽ hết sức tận tâm.
Liền tỷ như vừa rồi, Nhan Tích Ninh giao cho cậu ngao canh gà, băm thịt, cậu nửa bước không rời phòng bếp.
Nhan Tích Ninh cười mở nắp nồi, hơi nước màu trắng bay từ phía bệ bếp.
Chờ hơi nước tản ra, hắn thấy rõ tình trạng canh gà bên trong.
Chỉ thấy mặt trên nước canh sôi sùng sục là một tầng váng dầu nhợt nhạt, hành cùng gừng miếng theo nước canh chìm nổi, từng miếng thịt gà trăng trắng như ẩn như hiện trong nồi.
Đây là một nồi canh gà chưa hầm xong, trong canh trừ bỏ hành gừng gia vị gì cũng chưa thêm.
Nhưng chờ hắn đem hoành thánh làm xong, nồi canh gà này sẽ hầm đủ thời gian!
Trên bàn cạnh bếp bày một đốnh thịt băm màu hồng nhạt, đây là thịt ba chỉ mà buổi sáng Lãnh quản gia đưa tới.
Ở dưới đao pháp của Bạch Đào, chúng nó đã bị thay đổi hình dáng.
Bạch Đào đôi mắt trông mong nhìn Nhan Tích Ninh, trong nháy mắt Nhan Tích Ninh giống như thấy được một đại cẩu đang cầu chủ nhân khen ngợi.
Nhan Tích Ninh tự hào dựng lên ngón cái: "Làm tốt lắm! So với ta dự đoán còn tốt hơn! Bạch Đào thật là lợi hại!"
Bạch Đào chiếm được sự thoả mãn lớn, hắc hắc cười: "Đây là việc ta nên làm.
Đúng rồi huynh trưởng, kế tiếp muốn làm cái gì?"
Nhan Tích Ninh nghĩ nghĩ: "Đun nước sôi." Tể thái cần trụng qua thái vụn mới có thể quấy cùng một chỗ với thịt bằm.
Bạch Đào tuân lệnh: "Hảo a!" Nói xong cậu nhấc nắp nồi, thuần thục thêm vào nửa nồi nước.
Có Bạch Đào giúp hắn bằm thịt, Nhan Tích Ninh bớt đi rất nhiều phiền toái.
Thừa dịp nồi đang nấu nước, hắn lấy ra chậu chuyên dùng để nhào bột, tiếp theo múc vào trong bồn ba bát bột mì.
Chén bát trong nhà hắn khá lớn, ba bát bột mì vững chắc rót vào bồn, chồng chất gần nửa bồn.
Đem bồn đặt trên bàn, hắn hướng trên bột mì đập bốn quả trứng lại nêm thêm một muỗng mới.
Sau đó lấy một đôi đũa, cẩn thận đem bột mì trong bồn quấy đều.
Trong bồn rất nhanh xuất hiện khối bột lớn, lòng đỏ trứng bị khuấy vỡ, khiến bột nhuộm thành màu vàng.
Nhan Tích Ninh múc một muỗng nước ấm từ trong nồi chậm rãi rót vào trong bồn, bột mì gặp được nước ấm rất nhanh liền kết thành cục.
Hắn tay mắt lanh lẹ quấy đều bột mì, trong chốc lát giữa bồn xuất hiện một tầng bột nhỏ vụn.
Lúc này hắn rốt cục buông đũa, rửa sạch hai tay, đem tay bỏ vào trong bồn bắt đầu nhào bột.
Bột mì rời rạc ở trong tay hắn chậm rãi tập trung lại, đây là một cái quá trình rất giải stress, nhìn bột mì tán loạn biến thành một cục bột tròn trịa, cảm giác thành tựu tự nhiên nảy sinh.
Đương nhiên trong bồn cũng sẽ có một chút bột mì không khuất phục quản giáo, mặc kệ Nhan Tích Ninh cố gắng như thế nào, chúng nó thủy chung tự do ở ngoài khối bột.
Gặp loại tình huống này, Nhan Tích Ninh cũng không tức giận.
Hắn gọi Bạch Đào: "Bạch Đào,