Sau khi đi ra từ phủ Thứ sử, Nhan Tích Ninh vốn định quay về Vương phủ, nhưng mới vừa đi tới cửa chỉ thấy Bạch Đào vươn dài cổ nhìn về con phố phía Tây.
Hắn cũng hiếu kì nhìn qua, chỉ thấy thật nhiều người điên cuồng chạy qua trên phố, miệng hô: "Chạy mau a! Sắp chém đầu!"
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "Chuyện gì vậy?" Giữa ban ngày ban mặt chẳng lẽ có người hành hung giữa đường?
Lúc này tướng sĩ Sí Linh quân bên cạnh giải thích: "Dân chúng muốn tới cửa chợ bán thức ăn xem chém đầu."
Cơ Tùng nhận người đồng thời cũng không quên việc thẩm vấn tham quan, một khi thẩm tra rõ ràng, vô luận nghi phạm có thân phận gì đều bị kéo đến cửa chợ chém đầu.
Hôm nay thẩm vấn Huyện lệnh Bình Xương Diêu Khánh Chính, hắn một tay che trời ở thành Bình Xương nhiều năm, dân chúng Bình Xương bị hắn làm khổ đã lâu.
Biết được hắn sắp bị chém, dân chúng kéo nhau đến xem, lúc này mới có đám người kích động chạy như điên.
Sinh ra ở thời đại hòa bình như Nhan Tích Ninh chưa từng thấy cảnh tượng chém đầu, lớn đến nhường này, chuyện đáng sợ nhất mà hắn từng trải qua chính là lúc gặp chuyện ở bãi săn hoàng gia cùng Cơ Tùng.
Mà khi đó thích khách bị Cơ Tùng một tên lấy mạng, hiện trường cũng không quá huyết tinh.
Trước mắt có cơ hội có thể chính mắt nhìn thấy cảnh chém đầu, Nhan Tích Ninh toát ra tâm hồn tò mò và tìm kiếm cái lạ.
Hắn và Bạch Đào liếc nhau, hai người đều thấy được nồng đậm sự chờ mong trong mắt đối phương: "Đi, chúng ta cũng đi nhìn xem."
Thành Bình Xương không có chợ cố định, mỗi buổi sáng dân chúng ngoài thành sẽ vác theo rau dưa và gia cầm, gia súc trong nhà vào ba con phố trong thành rao hàng.
Chỗ ba con phố giao nhau có một quảng trường nho nhỏ thường dùng để buôn bán gia súc, lúc này quảng trường chính là pháp trường chém đầu.
Lúc Nhan Tích Ninh đi vào phụ cận cửa chợ, gần quảng trường đã bị các tướng sĩ Sí Linh quân vây quanh.
Dân chúng bao quanh trong ngoài ba tầng ở gần quảng trường khiến nó chật như nêm cối, liếc mắt nhìn lại chỉ có thể nhìn thấy đầu người chen chúc.
Nhan Tích Ninh nắm Chân ngắn nhỏ, muốn chen vào thật sự rất khó khăn.
Hơn nữa thành ở Lương Châu được xây dựng kém hơn so với kinh thành, trước cửa phủ Thứ sử còn có đường trải đá phiến, tới nơi này dưới chân đã là đất vàng.
Dân chúng Lương Châu cũng không có ý thức bảo vệ vệ sinh công cộng, lúc bọn họ không tiện chỉ tìm một góc nhỏ liền giải quyết tại chỗ.
Gió nóng thổi qua các loại hương vị ập vào mặt, xông đến sắc mặt hắn cũng muốn xanh.
Bạch Đào có ý đồ bò lên Chân ngắn nhỏ, kết quả Chân ngắn nhỏ không vui phát ra tiếng phì phì trong mũi, cậu chỉ có thể ngượng ngùng bò từ trên lưng ngựa xuống: "Thiếu gia, cái gì cũng không nhìn tới nha......"
Đang lúc Nhan Tích Ninh có chút nhụt chí, khóe mắt phiêu đến một thân ảnh cao lớn đang đi tới chỗ hắn rất nhanh.
Quay đầu nhìn lại, là tướng lãnh Sí Linh quân Ổ Thành Khải.
Ổ Thành Khải hành lễ cười hỏi: "Vương phi, sao ngài lại đến đây?"
Nhan Tích Ninh xấu hổ cười hai tiếng: "Ta vốn nghĩ đến xem chém đầu, bất quá có thể không nhìn được."
Vóc dáng trung bình của dân chúng Lương Châu đều khá cao, bọn họ chắn trước mặt Nhan Tích Ninh giống như một bức tường người.
Ổ Thành Khải nhìn thoáng qua liền nở nụ cười: "Vương phi đi theo mạt tướng, mạt tướng có chỗ tuyệt nhất để xem." Nhan Tích Ninh nhìn theo hướng Ổ Thành Khải chỉ, chỉ thấy phía Đông Nam quảng trường có một toà tửu lâu hai tầng, cửa sổ ở tầng hai đối diện với hướng quảng trường.
Nhan Tích Ninh nhướng mày, xem, cái này kêu là gần quan được ban lộc a.
Vận khí của hắn cũng có chút tốt, không nghĩ tới có thể gặp được Ổ Thành Khải ở nơi này: "Ổ tướng quân sao lại ở chỗ này?"
Ổ Thành Khải đối với Nhan Tích Ninh rất tôn kính, hắn tự tay nắm lấy dây cương của Chân ngắn nhỏ mở đường cho Vương phi.
Hắn nhẹ giọng nói: "An toàn của đám tham quan là do ta phụ trách."
Nhan Tích Ninh khó hiểu: "Do ngươi phụ trách?" Hắn nhất thời có chút không rõ, chẳng lẽ Ổ Thành Khải nói sai rồi sao? Có phải hắn muốn nói phụ cận pháp trường là do hắn cùng các tướng sĩ dưới trướng phụ trách?
Ổ Thành Khải buộc Chân ngắn nhỏ ở cọc buộc ngựa, nhìn động tác hắn làm việc, Nhan Tích Ninh không hiểu sao có chút quen thuộc.
Nghĩ nghĩ một lúc hắn cười nói: "Nghe nói ngươi và Tề Trọng là anh em bà con?" Thân hình cùng chiều cao của Tề Trọng và Ổ Thành Khải không khác biệt lắm, dáng vẻ hai người làm việc quả thật rất giống.
Ổ Thành Khải cười nói: "Đúng vậy, Tề Trọng là bà con của ta.
Có phải bộ dạng chúng ta khá giống nhau không?"
Ổ Thành Khải rất biết nói chuyện, không trong chốc lát hắn liền cùng Nhan Tích Ninh thân thuộc.
Hắn dẫn Nhan Tích Ninh lên phòng trên lầu hai, quả nhiên từ cửa sổ nhìn xuống, cả quảng trường đều ở trong mắt Nhan Tích Ninh.
Tuy rằng đã sắp đến chạng vạng, thời tiết vẫn oi bức.
Dưới sự đề cử của tiểu nhị, Nhan Tích Ninh gọi cho bọn họ mỗi người một hồ hạnh nhân lộ.
Lương Châu sản xuất hạnh nhân và hạch đào, nơi này lấy hạnh nhân lộ làm chiêu bài cũng không hàm hồ chút nào, uống một ngụm vị hạnh nhân nồng đậm, so với hạnh nhân lộ trong kinh mùi hương càng đậm hơn.
Bạch Đào đang cầm hạnh nhân lộ uống đến không dừng được: "Uống ngon thật a thiếu gia a."
Mà lực chú ý của Ổ Thành Khải rõ ràng không ở trên hạnh nhân lộ, hắn bưng hạnh nhân lộ tựa vào cửa sổ, ánh mắt sắc bén thường thường đảo qua đám người phía dưới.
Đang lúc Nhan Tích Ninh muốn nói chuyện với hắn, Ổ Thành Khải thấp giọng nói: "Đến rồi."
Đám người xôn xao đứng lên, tiếng chửi bậy không dứt bên tai: "Cẩu quan! Cẩu quan! Đánh chết bọn họ!" Từng tiếng từng tiếng chửi truyền vào tai Nhan Tích Ninh, trong lúc nhất thời hai tai hắn cũng bị chấn động đến hơi run lên, hạnh nhân lộ trên bàn cũng nổi lên gợn sóng trong tiếng mắng.
Nhan Tích Ninh vội vàng đứng lên tiến đến cạnh cửa sổ, nhìn lại, chỉ thấy mười mấy tướng sĩ Sí Linh quân đang từ trên con đường hướng Tây Bắc đi tới.
Bên cạnh từng tướng sĩ đều có một người bị trói gô, nói vậy đây chính là nghi phạm phải hành quyết hôm nay.
Trên cổ nghi phạm mang theo gông xiềng nặng nề, hai chân bị khoá chắc bằng xích sắt, mỗi một bước đi tới xích sắt cũng bị lê ra tiếng.
Sức nặng của sợi xích làm cho bọn họ không thể đi nhanh, chỉ có thể chậm rãi đi tới phía trước.
Mấy ngày trước, đám nghi phạm này đều là quan viên quần áo ngăn nắp hoa lệ, bọn họ cao cao tại thượng không để ý đến sự sống chết của dân chúng.
Nhưng mà giờ phút này đầu bọn họ rối bù, khuôn mặt sầu khổ, so với trước đây chính là hai người khác nhau.
Tới giờ phút này, Nhan Tích Ninh rốt cục hiểu được câu "phụ trách an toàn của đám tham quan" trong lời Ổ Thành Khải là gì.
Từ khoảnh khắc nhóm nghi phạm xuất hiện trên đường phố, dân chúng phẫn nộ đều lấy ra những thứ sớm đã chuẩn bị tốt ném tới nhóm người này: "Cẩu quan! Táng tận thiên lương! Không được chết tử tế!"
Nhất thời rau héo và trứng thối bay loạn, đương nhiên, rau héo và trứng thối nện trên người không tạo thành thương tổn quá lớn, thứ các tướng sĩ phải phòng bị chính là tảng đá và dao nhỏ trộn lẫn trong đó.
Dung Vương hạ lệnh đàn tham quan này phải chém đầu, Ổ Thành Khải không thể để cho bọn họ chết ở giữa đường.
Trong tiếng hô của các tướng sĩ Sí Linh quân, nghi phạm từng bước từng bước đi về phía hướng pháp trường.
Một đoạn đường ngắn ngửi, đàn phạm nhân đã bị ném đến mình đầy thương tích.
Bọn họ từng chỉ biết gây ra đau xót cho dân chúng Lương Châu, hiện giờ rốt cuộc cũng phải gánh hậu quả xấu.
Nhan Tích Ninh bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế......" Nếu không có Sí Linh quân duy trì trật tự, trong nháy mắt nhóm tham quan xuất hiện đã bị dân chúng đánh chết đi?
Ổ Thành Khải nhìn thấy mặt đám nghi phạm như tro tàn ánh mắt lộ ra sự sảng khoái: "Kỳ thật theo mạt tướng, nhóm người này nên bị thiên đao vạn quả, một đao chém chết thật sự rất tiện nghi vho bọn họ."
Nhưng mà quốc có quốc pháp, Ổ Thành Khải không thể làm việc theo suy nghĩ của mình.
Mắt thấy đội ngũ nghi phạm từ trước mặt mình đi qua, Nhan Tích Ninh đếm đếm liền sửng sốt: "A? Không phải nói chém đầu Huyện lệnh Bình Xương ư? Sao có nhiều người như vậy?" Mới vừa rồi hắn đếm một chút, vậy mà phạm nhân phải chém đầu hôm nay có tới mười tám người.
Trong bọn họ có già có trẻ, thậm chí còn có hai nữ nhân.
Ổ Thành Khải giải thích: "Huyện lệnh Bình Xương Diêu Khánh Chính chính là tên đi tuốt đằng trước kia, nhìn hắn như bây giờ có phải cảm thấy thật đáng thương không?"
Lúc này Diêu Khánh Chính đã từ trước mặt Nhan Tích Ninh đi qua, Nhan Tích Ninh chỉ có thể nhìn thấy thân hình khom khom của hắn cùng mái tóc hoa râm.
Hắn đi đường rất chậm, tay chân bị xích sắt cứa rách, mỗi một bước thân thể đều phải run rẩy vài cái.
Thứ đặt trên cổ không phải gông xiềng, mà là bùa đòi mạng.
Ổ Thành Khải cười lạnh một tiếng: "Lão già này thật sự thối nát, mấy năm nay hắn ở thành Bình Xương tác oai tác oái.
Dưới sự bảo hộ của hắn, tộc nhân của hắn chiếm đoạt nhà dân cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân.
Vương phi ngài nhất định không thể tưởng tượng được, chỉ là một Huyện lệnh vậy mà có thể tham ô bạc triều đình chia cho dân chúng để cứu giúp nạn thiên tai.
Diêu gia mấy năm nay chiếm lấy nửa giang sơn thành Bình Xương, tài sản kê biên ra chừng hơn ba trăm vạn lượng bạc trắng."
Nhan Tích Ninh hít một ngụm khí lạnh: "Cừ thật......" Cái khác không nói, bảo bối tiền bạc mà Bình Viễn Đế ban thưởng cho Cơ Tùng, quy ra thành bạc cũng chỉ có tám trăm vạn lượng, nhưng gia sản của một Huyện lệnh lại gần bằng một nửa gia sản của một Vương gia.
Phải biết rằng Lương Châu là phiến đất cằn cỗi sỏi đá, thuế một năm thu được từ dân chúng là bao nhiêu? Một Huyện lệnh liền dám tham nhiều như vậy, huống chi các quan trên còn lớn hơn cả Huyện lệnh?
Hắn có chút nghiến răng: "Một đao chém chết hắn quả thật là tiện nghi cho hắn."
Ổ Thành Khải còn chưa hết giận, hắn chỉ về nam nhân trẻ tuổi phía sau Diêu Khánh Chính cắn răng nói: "Nhìn thấy người phía sau Diêu Khánh Chính không? Đó là đứa con cả của hắn.
Hắn chính là tên súc sinh, ăn chơi đàng điếm không chuyện ác nào không làm, mấy năm nay cô nương bị hắn tai họa qua nhiều vô số kể."
Các tướng sĩ Sí Linh quân hơn phân nửa là hán tử độc thân, trên đường gặp được cô nương, bọn họ ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.
Mà các cô nương tốt ở Lương Châu lại bị người khác chà đạp như thế, nghĩ đến điểm này Ổ Thành Khải hận không thể chọc hắn mấy đao.
Lửa giận trong lòng Nhan Tích Ninh càng lớn hơn: "Đáng chết!" Nhà ai mà không có thê nữ, ai có thể dễ dàng tha thứ người trong nhà mình bị súc sinh đạp hư? Nhan Tích Ninh cả giận nói: "Người như thế nên diệt cửu tộc!"
Nói đến chuyện diệt cửu tộc, Nhan Tích Ninh chỉ chỉ hai nữ nhân trung niên trong đội ngũ: "Tại sao bên trong còn có hai nữ quyến, đây là chuyện gì?" Sở Liêu rất ít khi có nữ giới bị chém đầu trước mặt mọi người, bình thường sau khi người đứng đầu một nhà bị phạt tội, nữ quyến sẽ bị lưu đày hoặc sung làm quan kĩ.
Trừ phi tình tiết đặc biệt ác liệt, mới có thể dụng cực hình.
Không nói này thì tốt, vừa nói tới việc này Ổ Thành Khải lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Các nàng là người môi giới, lợi dụng thân phận dụ dỗ nữ tử đàng hoàng cho nam nhân Diêu gia chà đạp.
Trong quá trình thẩm vấn phát hiện các nàng từng lừa bán trẻ em, nguyên bản hai người này phải chịu lưu đày, nhưng Vương gia nói người lừa bán phụ nữ và trẻ em như thế không thể tha tội."
Máu Nhan Tích Ninh vọt tới đầu, tay hắn run nhè nhẹ: "Bọn buôn người tội không thể xá!"
Vô luận ở thời đại nào, đứa nhỏ đều là bảo bối của cha mẹ.
Nếu trong một gia đình đứa con bị người khác bắt cóc, đả kích với cả gia đình có tính chất huỷ diệt.
Nhan Tích Ninh hận đến nghiến răng: "Ngươi nói đúng, một đao chém chết quả thật rất tiện nghi cho bọn họ."
Những người này nên lăng trì, lóc thịt ra cho chó ăn.
Đáy mắt Ổ Thành Khải như có ánh sáng kỳ dị lay động: "Bất quá đối với hạng người sợ chết như bọn họ mà nói, con đường đi tới pháp trường này không dễ đi."
Trong lúc nói chuyện, nghi phạm đã chậm rãi tới bên cạnh quảng trường.
Nhìn đến đao loé hàn quang trong tay các đao phủ, có chút người không thể khống chế thân thể xụi lơ xuống, có mấy người thậm chí tiểu ra quần làm trò hề.
Các tướng sĩ Sí Linh quân xách đám người này như xách gà đặt ở giữa sân, dân chúng bên cạnh quảng trường phát ra tiếng hò hét đầy căm phẫn: "Giết bọn họ! Giết bọn họ!"
Tiếng reo hò vang thấu trời đất, lồng ngực mỗi người như đều cùng một cảm xúc, bọn họ phải khiến cho đám người đàn áp hương dân không chuyện ác nào không làm trả đại giới bằng máu.
Các tướng sĩ tháo gông xiềng trên cổ phạm nhân xuống, các phạm nhân như mất đi tất cả sức lực.
Bọn họ có người gào khóc, có người xụi lơ, có người vừa lật mí lên đã muốn hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy trò hề của bọn họ, trong lòng dân chúng vây xem đều vô cùng vui sướng.
Đao phủ sớm đã quen loại trường hợp này, bọn họ có công cụ chuyên môn đối phó với người xụi lơ