Miến khoai lang trong suốt thả vào nồi canh vịt sôi sùng sục nấu một lát đã chín, thủ sẵn một cái bát lớn trên tay, vớt miến đã được nấu chín lên, rưới một muỗng canh vịt lên, lại rải một tầng lòng vịt và huyết vịt thật dày lên trên miến, thêm một ít rau thơm, một bát miến huyết vịt nóng hôi hổi đã hoàn thành.
Không bao lâu sau trước mặt Cơ Tùng và Vương Văn Việt liền xuất hiện hai bát miến thơm ngon, Nhan Tích Ninh xoa xoa tay nhìn bọn họ đầy mong chờ: "Mau nếm thử hương vị, thử xem có ngon không."
Cơ Tùng ngửi mùi vị thoang thoảng: "Nhất định ăn rất ngon." Nói xong y bưng bát lên húp một ngụm canh, nước canh có màu trắng sữa do hầm ba con vịt mà ra, vị lại nhẹ nhàng khoan khoái dị thường.
Vị thịt thuần tuý nổ tung trong khoang miệng, ngon đến mức lông mày cũng muốn bay lên.
Ăn canh xong, Cơ Tùng trả lời một câu khẳng định: "Thật tươi." Khi Cơ Tùng còn nhỏ cũng sẽ trộm chuồn ra ngoài hoàng cung, có đôi khi đói bụng liền ăn một chén miến huyết vịt ngay tại ven đường.
Canh vịt mà A Ninh hầm giống như đúc mùi vị canh vịt năm đó khi còn bé, là mỹ vị trong trí nhớ.
Nếm thử nước dùng, Cơ Tùng gắp một đũa miến khoai lang.
Miến khoai lang ở Lương Châu không có màu sắc trong suốt như miến ở kinh thành, nhưng ăn vào miệng lại có thể cảm nhận được vị trơn nhẵn dai dai đặc trưng.
Canh vịt trao cho miến một sức sống khác, mồm to ăn một chén mén, cái bụng đói đến kêu vang cũng dễ chịu hơn.
Đương nhiên, thứ không thể thiếu bên trong một bát miến huyết vịt đó là lòng và huyết vịt thơm ngon, lòng vịt được nấu nướng qua mỗi một bộ phận đều có mùi và vị của chính mình, mề vịt giòn giòn, tin vịt dày cộm, gan vịt béo béo bột bột, ruột vịt giòn mà lại dai.
Nhan Tích Ninh rất biết xử lý lòng vịt, lòng vịt trong bát một chút mùi hôi cũng không có, chỉ nếm được vị ngon.
Trong đó ngon nhất chắc chắn phải là huyết vịt, Nhan Tích Ninh đã sớm ngâm huyết đã luộc qua vào trong nước canh.
Lúc này gắp một khối huyết vịt hút nhẹ một cái, khối huyết trơn mềm liền vỡ ra.
Lỗ trống xen kẽ bên trong thấm đẫm canh vịt, nháy mắt khối huyết vỡ ra, canh vịt thơm nồng từ bên trong tứa ra, so với đậu hủ còn mềm mại hơn.
Miến huyết vịt trong kinh sẽ bỏ thêm đậu ngâm, còn có thêm mấy cọng rau xanh tô điểm.
Nhưng mà Vương Văn Việt tới vừa đúng lúc, đậu đỏ mà Nhan Tích Ninh chuẩn bị còn chưa kịp vào nồi, bởi vậy trong miến huyết vịt mà bọn họ ăn không có đậu ngâm cũng không có rau xanh.
Tuy rằng không có hai loại đồ ăn kèm này, nhưng hai người vẫn cặm cụi ăn.
Nhất là Vương Văn Việt, hắn là người lớn lên ở kinh thành, hương vị miến huyết vịt đã khắc vào trong xương cốt.
Rời nhà lâu như vậy đột nhiên ăn được hương vị quê nhà, Tiểu Vương bù đầu ngay cả canh cũng đều húp sạch.
Nhan Tích Ninh nhẹ giọng nói: "Văn Việt, trong nồi còn rất nhiều, ta nấu thêm một bát cho ngươi?"
Vương Văn Việt tự hỏi một lát liền giơ hai tay đang cầm bát cho Nhan Tích Ninh: "Phiền toái." Dừng một chút hắn còn nghiêm túc khích lệ: "Không nghĩ tới miến huyết vịt ngươi làm lại ngon như vậy."
Nhan Tích Ninh vui vẻ nhận lấy bát: "Chủ yếu là do vịt mà Sở Vương đưa tới rất tốt, làm thế nào cũng ngon.
Ngày mai ta còn muốn làm vịt ủ muối, làm xong sẽ cho ngươi một phần."
Vương Văn Việt cảm kích: "Cám ơn." Không có một người kinh thành nào có thể cự tuyệt vịt ủ muối, có thể ở chỗ cách xa ngàn dặm ăn được mùi vị quê hương, đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Lúc đối mặt với Cơ Tùng, Vương Văn Việt luôn luôn có chút câu nệ.
Để dịu đi cảm xúc của Vương Văn Việt, Cơ Tùng suy nghĩ ra đề tài: "Văn Việt mới đến Lương Châu, đã thích ứng chưa?"
Khí hậu Lương Châu hoàn toàn bất đồng với khí hậu đô thành, lúc trước khi y đến Sí Linh quân còn trộm chảy nước mũi, càng đừng nói đến công tử quen chiều chuộng trong kinh thành.
Vương Văn Việt và Nhan Tích Ninh giống nhau đều là lần đầu tiên rời đi cố thổ, Nhan Tích Ninh tốt xấu gì còn có bọn Cơ Tùng trông nom, mà Vương Văn Việt gần đây đều phải tập trung xử lý công vụ ở Lương Châu, nghĩ đến hẳn sẽ không thích ứng mấy.
Vương Văn Việt quẫn bách nói: "Tạ ơn Vương gia quan tâm.
Ngay từ đầu quả thật không thích ứng lắm, nhưng hạ quan cảm thấy qua mấy ngày nữa là có thể tốt lên rồi."
Từ đệ tử mà đại gia tộc tỉ mỉ bồi dưỡng biến thành quan phụ mẫu chuyện gì cũng phải tự lực, nói hết thảy đều tốt chính là gạt người.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này hắn cực kỳ khó chịu, mấy ngày vừa tới Lương Châu hắn còn ngã bệnh.
Cơ Tùng trấn an hắn: "Mới đến luôn sẽ có chút không thích ứng, nếu gặp được phiền toái không cần một mình chống đỡ, có chuyện gì nói cho ta và A Ninh biết."
Vương Văn Việt chắp tay cảm kích: "Đa tạ Vương gia." Bỏ qua quan hệ giữa Tức Ninh cùng Dung Vương, Dung Vương thật sự là một quan trên rất tốt.
Trong lúc chờ đợi, Cơ Tùng tùy ý hỏi: "Nếu ta nhớ không lầm, Văn Việt và A Ninh cùng tuổi? Năm nay đều hai mươi ba rồi đi? Nam nhi Sở Liêu sau khi lập quan đã có thể đón dâu, sao đến bây giờ Văn Việt vẫn còn độc thân?"
Vương Văn Việt nghe vậy trong lòng đau xót: "Hạ quan......!từng có người trong lòng, một lòng vẫn nghĩ sau khi lập quan sẽ tới cửa đính hôn, nhưng đã xảy ra một chút việc, hạ quan và hắn thất lạc.
Chờ đến lúc gặp lại, hắn đã lập gia đình."
Cơ Tùng thổn thức: "Hoá ra là vậy." Dừng một chút y an ủi nói: "Không cần khổ sở, cô nương tốt vẫn còn nhiều, duyên phận tới liền sẽ gặp được người thích hợp.
Tựa như ta và A Ninh, chính là nhân duyên trời định.
Tin rằng ngươi nhất định cũng sẽ gặp được ý trung nhân."
Vương Văn Việt tựa như ăn phải mật đắng, nhìn thấy ánh mắt chân thành của Cơ Tùng, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần.
Nhưng mà hắn không thể biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể chắp tay với Cơ Tùng: "Tạ ơn Vương gia quan tâm."
Lúc này Nhan Tích Ninh bưng một bát miến huyết vịt đi tới: "Văn Việt miến của ngươi xong rồi." Bát thứ hai và bát thứ nhất không có gì khác nhau, nếu ở kinh thành muốn thêm một chén nữa, chỉ có canh vịt và miến.
Không đợi Vương Văn Việt nói lời cảm tạ, Nhan Tích Ninh liền phát hiện miến trong bát Cơ Tùng cũng sắp hết.
Hắn vươn tay với Cơ Tùng: "Dung Xuyên đưa bát của ngưoi cho ta, ta múc thêm một ít cho ngươi."
Cơ Tùng cười đưa bát qua: "Ngươi đừng chỉ nhìn chúng ta ăn, ngươi cũng mau ăn, chờ ngươi ăn xong rồi ta và ngươi cùng nhau múc thẻm." Bát miến của Nhan Tích Ninh chỉ mới ăn được mấy miếng, lòng vịt bên trên cũng chưa động.
Nhìn thấy tình cảm giữa Tức Ninh và Vương gia tốt như vậy, Vương Văn Việt biến bi phẫn thành thức ăn vùi đầu vào trong bát.
Ngày thưòng hắn chỉ có thể ăn một chén cơm hôm nay lại húp sạch ba bát miến huyết vịt, no đến tận lúc đứng lên bụng cũng đau.
Cuối cùng Tiểu Vương ăn đến căng bụng đỡ vách tường đi về, lúc đi Nhan Tích Ninh còn để hắn ôm một quả dưa mật thật to đi.
Vương Văn Việt tay trái cầm sách, tay phải ôm dưa mật, từ Dung Vương phủ đi ra ngơ cả người.
Nghe nói Vương phi làm miến huyết vịt, bọn Nghiêm Kha rất nhanh liền lần theo hương vị đến trong viện.
Một nồi miến huyết vịt nhanh chóng bị bọn thị vệ ăn sạch, liền ngay cả xương vịt đã bị hầm đến rục thịt cũng bị bọn thị vệ gặm sạch.
Như thế bớt đi rất nhiều phiền toái cho Nhan Tích Ninh, canh vịt để qua đêm rất dễ bị biến vị, trước đó hắn còn đang tự hỏi có nên dùng một thùng băng để bảo quản canh vịt không.
Hiện tại tốt rồi, không cần phải lo lắng canh vịt biến vị.
Ăn uống no đủ rồi, Nhan Tích Ninh thu thập quần áo chuẩn bị tắm một cái.
Tuy nói thời tiết bắt đầu mát mẻ, nhưng tới giữa trưa vẫn có chút nóng, hơn nữa hôm nay làm canh vịt, hắn cảm giác từ đầu tóc đến lòng bàn chân mình đều là hương vị canh vịt.
Nếu không tắm một cái thật tốt, chỉ sợ buổi tối hôm nay trong mộng đều là mùi canh vịt.
Phòng tắm của Vương phủ mới ở ngay tại phía sau phòng ngủ của hai người, quan viên Lương Châu vì lấy lòng Cơ Tùng, bọn họ đã tiêu một bút tiền lớn vào phòng tắm, một gian phòng tắm cũng phải trang hoàng đến tráng lệ.
Gần Lương Châu có vài nước nhỏ, đứng trên đường cái Lương Châu thường xuyên có thể thấy được người mặc trang phục nước khác.
Dân phong ngoại bang bưu hãn, nhất là quân áo nữ tử lại lớn mật.
Trước đây quan viên Lương Châu mặt ngoài nghiêm trang, nhưng ở một ít nơi lại có thể bại lộ bản tính của bọn họ.
Mượn gian phòng này mà nói, trước khi Nhan Tích Ninh dọn vào, trên bốn vách tường của gian phòng này đều treo kín tranh vẽ tràn trề tình cảm.
Đợi bọn thị vệ đỏ mặt tháo những bức tranh này xuống thanh tẩy phòng tắm, lúc này bọn Nhan Tích Ninh mới có thể an tâm bước vào phòng tắm.
Tuy rằng đã gỡ hết tranh vẽ, nhưng trong phòng tắm vẫn lưu lại một chút dấu vết, trong đó rõ ràng nhất chính là tấm bình phong chắn giữa chỗ tắm và cửa.
Tấm bình phong này được chế tác tỉ mỉ, bên trên khảm ngọc trai và trang sức hoa mỹ phi phàm.
Một bộ bình phong sở hữu tám mặt, mỗi một mặt đều có một vị mỹ nhân chỉnh tề lay động lòng người.
Nhan Tích Ninh ngay từ đầu cũng muốn dời bức bình phong này ra ngoài, nhưng bức thủ công mỹ nghệ này mà bị hủy cũng rất đáng tiếc, nếu là ở hiện đại, đây chắc chắn là bảo vật vô giá.
Vì thế hắn liền để lại bức bình phong này, chỉ là mỗi lần tắm rửa, luôn cảm thấy bị mỹ nhân nhìn ngắm đặc biệt hổ thẹn.
Vì thế trong khoảng thời gian này lúc tắm rửa, hắn đều đưa lưng về phía bình phong.
Lúc này Nhan Tích Ninh thoải mái ngâm mình trong thùng, đầu gác lên bên cạnh thùng tắm.
Nước có độ ấm vừa đủ, ngâm ở trong nước, hắn cảm giác thân thể chính mình nhẹ nhàng trôi nổi.
Lúc này hắn nghe được ngoài bình phong truyền đến tiếng bước chân, Nhan Tích Ninh tưởng là Bạch Đào.
Bạch Đào sẽ đi vào lúc hắn đang tắm để đưa quần áo, dưa và trái cây cho hắn, có đôi khi còn thuận tiện giúp hắn chà chà lưng.
Lại nói tiếp lần chà lưng trước chính là ở kinh thành, một đường phong trần mệt mỏi, Nhan Tích Ninh cảm giác trên người tích lại không ít bụi.
Vì thế hắn gọi: "Bạch Đào, giúp ta chà lưng."
Không trong chốc lát hắn liền cảm giác được Bạch Đào đi tới phía sau hắn, vì thế hắn nâng nửa người trên dậy vén tóc lộ ra phía sau lưng.
"Bạch Đào" tiếp nhận khăn tắm, khăn tắm ẩm ướt nhẹ nhàng dừng trên đầu vai bản thân.
Tóc gáy toàn thân Nhan Tích Ninh dựng thẳng lên: người này không phải Bạch Đào!
Bạch Đào biết rõ phía sau lưng hắn có chỗ nào không với tới, tuyệt đối sẽ không vừa đến liền chà xát bả vai mình! Huống hồ lực tay của Bạch Đào lớn, mỗi lần kỳ lưng đều có thể cọ một tầng da của mình, mà người sau lưng hắn lại nhẹ nhàng không có lực đạo mấy.
Thân thể Nhan Tích Ninh đột nhiên cứng ngắc, giữa lúc sấm chớp ánh lửa lông tóc toàn thân đều dựng thẳng lên.
Đúng lúc này hắn ngửi được mùi huân hương trên người Cơ Tùng,thân thể buộc chặt dần dần thả lỏng, hắn kinh ngạc quay đầu: "Tùng Tùng?"
Người cầm khăn trong tay không phải Cơ Tùng thì là ai?! Cơ Tùng một tay chống lên cạnh thùnh, một tay cầm khăn tắm.
Bởi vì chà lưng cho Nhan Tích Ninh, thân thể y hơi nghiêng về phía trước.
Đây không phải thứ quan trọng, điều quan trọng nhất là, Cơ Tùng lúc này là đứng.
Cơ Tùng đứng lên! Không cần quải trượng, cũng không đỡ tường, y đi từng bước một tới phòng tắm.
Cơ Tùng có thể đi đường! Ý thức được điểm ấy, ánh sáng trong mắt Nhan Tích Ninh càng ngày càng sáng, khóe môi không tự chủ mà cong lên: "Ngươi đứng lên! Ngươi có thể đi đường!"
*
Cơ Tùng mặt mày ôn nhu nhìn ngắm Vương phi nhà mình, trong làn nước trong suốt, nửa người trên của Nhan Tích Ninh lộ ra là không thể nghi ngờ.
Hàng năm trà trộn ở trong quân đội, Cơ Tùng từng thấy rất nhiều thân hình của người cùng giới, nhưng mà không có thân thể ai có thể giống với thân thể của A Ninh, làm cho y động lòng không thôi.
Y rất thích A Ninh, thích tóc đen xoã tung của hắn, thích làn da oánh nhuận của hắn, thích đường cong cơ thể của hắn.
Nhìn đến ánh sáng vui sướng trong mắt A Ninh, lòng Cơ Tùng ấm áp: "Ân, thử đi được vài bước."
Hai chân dù sao cũng đã từng bị thương, muốn khôi phục đến trạng thái trước kia là rất khó khăn.
Nhưng mà chỉ có chính y hiểu được, vì bỏ lại xe lăn y đã phải trả giá bằng bao nhiêu cố gắng.
Chẳng sợ khi đi đường cơ thể lắc lư không vững, y cũng mừng rỡ như điên.
Niềm vui sướng khi có thể tự mình đi lại, y thầm nghĩ muốn chia sẻ với A Ninh.
Từng trải qua suy sụp rồi, Cơ Tùng càng có thể phân biệt được người đối đãi y thiệt tình.
Nhan Tích Ninh cực kỳ vui vẻ, hắn quay mặt về hướng Cơ Tùng hai tay thăm dò sờ sờ chân y.
Cơ thể dưới quần áo ấm áp, thuận theo chính mình chạm đến, cơ thể hơi hơi co rút lại.
Hắn cảm nhận được sức sống và lực đạo trong lòng bàn tay, nhất thời hắn sờ rồi lại sờ: "Thật tốt quá, có thể đứng lên."
Ánh mắt Cơ Tùng từ phía sau lưng A Ninh trượt xuống, nước ấm không vượt quá ngực A Ninh, y chỉ có thể nhìn thấy phong cảnh dưới nước một cách mơ hồ.
Cổ họng y lăn lộn hai cái: "Trước mắt chỉ có thể cho ngươi cùng bọn Nghiêm Kha biết, bên ngoài ta còn chưa thể rời xe lăn."
Một ngày y không đứng lên, là có thể an ổn thêm một ngày.
Nhan Tích Ninh hiểu