Editor: Yang1002
Lúc này Nghiêm Kha vén rèm lên bước đến: "Vương gia Vương phi, hầu cận đi theo đã được thu xếp xong rồi, có việc gì cần thuộc hạ hỗ trợ?"
Nhan Tích Ninh ngậm đậu lắc đầu: "Không có, ngươi hỏi Tùng Tùng có cần hỗ trợ hay không."
Đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, vì thế hắn lật lật bên trong ba lô lấy ra một gói lá sen lớn đưa cho Nghiêm Kha: "Đậu khô, dùng đậu hủ làm.
Chia cho các huynh đệ nếm thử chút coi hợp khẩu vị hay không."
Nghiêm Kha vui sướng hài lòng tiếp nhận gói lá sen, hắn bốc một khối đậu quăng vào miệng.
Nhai nhai một lúc hắn vội vàng không ngừng giơ ngón tay cái lên: "Ăn ngon.
Vừa thơm vừa dai, giống như đang ăn thịt, căn bản ăn không ra hương vị đậu hủ.
Vương phi tay nghề của ngài cũng thật tốt."
Nhan Tích Ninh ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Chủ yếu là ngày hôm qua luộc đậu luộc tốt lắm, ta dùng tảng đá đè ép nó một đêm, có điểm đè hơi quá...." Bởi vậy đậu ngũ vị của hắn hết sức dai, cũng so với đậu bình thường mỏng hơn một ít.
Nghiêm Kha lại bỏ vào miệng thêm một miếng, khen không dứt miệng: "Ăn ngon thật."
Nhan Tích Ninh lại nghĩ tới phiến cây hương thung kia, vì thế hắn hỏi thử Nghiêm Kha: "Đúng rồi Nghiêm thị vệ, chốc lát có thể điều một thị vệ đại ca cho ta hay không? Ta muốn đi hái chút rau dại."
Nghiêm Kha đáp ứng đầy miệng: "Không thành vấn đề."
Hai người Nhan Tích Ninh cùng Nghiêm Kha nói nói cười cười, đột nhiên hai người cảm giác lạnh sống lưng, cảm thấy như bị cái gì đáng sợ theo dõi.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy Cơ Tùng đang lẳng lặng ngồi ở sau án thư nhìn bọn họ chằm chằm.
Cơ Tùng tà tà tựa lưng vào ghế ngồi, tay phải ở trên tay vịn gõ chậm.
Đối với Nghiên Kha đã vô cùng quen thuộc Cơ Tùng nhất thời đầu đầy mồ hôi lạnh, không xong, Vương gia tức giận.
Nhan Tích Ninh nhỏ giọng hỏi Nghiêm Kha: "Vương gia nhà các ngươi có phải thường xuyên như vậy không?"
Nghiêm Kha càng nhỏ giọng hỏi lại: "Loại nào?"
Nhan Tích Ninh nho nhỏ thanh: "Âm tình bất định nói trở mặt liền trở mặt?"
Nghiêm Kha trái lo phải nghĩ: "Không a......"
Cơ Tùng gợn sóng không kinh: "Ta nghe được."
Nhan Tích Ninh:......!Nga rõ ràng.
Cũng may Nghiêm Kha biết rõ tính nết chủ tử nhà hắn, hắn bước nhanh đến trước án thư mở ra lá sen: "Vương gia thỉnh xem, đây là đậu khô Vương phi vì ngài tỉ mỉ nấu nướng, ngon miệng dẻo dai, so với ăn thịt còn ngon hơn!"
Cơ Tùng:......
Ánh mắt y chuyển động giữa Nghiêm Kha cùng Nhan Tích Ninh, nếu không phải biết rõ thái độ làm người của Nghiêm Kha, y nhất định nghĩ rằng bộ hạ vủa mình bị Nhan Tích Ninh thu mua.
Nếu y nhìn không lầm, từ lúc Nhan Tích Ninh lấy đậu khô đến bây giờ, căn bản không nhắc tới tên y đi?
Nghiêm Kha không hổ là phó tướng, một ánh mắt của chủ tướng, hắn có thể đoán được tâm ý y tám chín phần mười.
Nghiêm thị vệ chính nghĩa nói: "Bẩm chủ tử, ngài ăn thứ gì đều phải được đưa qua tay thuộc hạ.
Vương phi từ lần đầu tiên tặng đồ ăn cho chủ tử, thuộc hạ liền nói rõ ràng với hắn.
(Lươn Kha =)))))
Sắc mặt Cơ Tùng dịu đi trông thấy, nhưng một vấn đề khác lại đến: "Đây là nguyên nhân ta thu được một con cá chạch, một miếng hoành thánh còn có thịt kho tàu không được đầy đủ sao?" ( im im vậy thôi chứ người ta ghim người ta giận á)
Nghiêm Kha tươi cười đông cứng trên mặt, hắn như thế nào quên việc này? Sơ sót.
Nhan Tích Ninh khóe miệng trừu trừu, nguyên lai đồ ăn lúc trước hắn làm cho bọn Nghiêm Kha, bọn họ cũng đưa qua cho Cơ Tùng.
Nghĩ kỹ lại quả thật là do hắn suy nghĩ không chu toàn, các thị vệ đại ca vì Cơ Tùng mạng cũng có thể không cần, bọn họ ăn được thứ tốt, làm sao có thể quên chủ soái của bọn họ đâu?
Đang lúc Nhan Tích Ninh tự hỏi giúp Nghiêm Kha giải vây như thế thế nào, Cơ Tùng ngắt một khối đậu khô nhỏ nhét vào miệng: "Doanh địa nhiều người mắt tạp, bảo các huynh đệ cảnh giác chút."
Nghiêm Kha nghiêm mặt hành lễ: "Vâng!"
Lúc hắn xoay người, Cơ Tùng chỉ chỉ gói lá sen trên bàn: "Đem này mang đi."
Nghiêm Kha nhếch môi lộ ra cả hàm răng, hắn vội không ngừng nghỉ đem lá sen bao lại đứng lên: "Được, tạ ơn chủ tử."
Trước khi ra ngoài hắn đối với Nhan Tích Ninh lộ ra một cái tươi cười sang sảng, Nhan Tích Ninh thấy hốc mắt nóng lên: Chớ đi a......!Không cần lưu hắn một mình đối mặt với Cơ Tùng a......
Ở Văn Chương Uyển, hắn còn có thể làm chút việc phân tán lực chú ý của mình, nhưng trong lều trại có thể làm cái gì? Hắn không muốn cùng Cơ Tùng mắt to trừng mắt nhỏ a.
Lúc này hắn nghe được thanh âm Cơ Tùng: "Chốc nữa ta cùng ngươi đi hái hương thung."
Nhan Tích Ninh kinh ngạc nhìn về phía Cơ Tùng: "A?" Hắn vừa mới bị ảo thanh sao? Cơ Tùng đang cùng hắn nói chuyện sao?
Cơ Tùng ánh mắt ảm đạm: "Năm rồi còn có thể đi vào núi săn một ít con mồi, về sau không được.
Có lẽ xuân săn sau này, chỉ có thể hái rau dại."
Nhan Tích Ninh há hốc mồm, hắn không biết nên an ủi Cơ Tùng như thế nào.
Nếu là hắn mất đi hai chân, đã sớm nản lòng thoái chí.
Người thường còn như thế, càng đừng nói Cơ Tùng.
Cơ Tùng là chiến thần Sở Liêu, mất đi hai chân cùng muốn mạng của y có gì khác nhau.
Nhan Tích Ninh tự hỏi một lúc lại ở trong ba lô sờ soạng một trận, hắn lấy ra một bao giấy dầu bao đưa cho Cơ Tùng: "Cho."
Cơ Tùng nghi hoặc giương mắt: "Đây là cái gì?"
Nhan Tích Ninh đem bao giấy dầu đặt ở trên bàn đẩy về phía trước: "Bánh sachima, là một loại đồ ngọt."
(*) bánh sachima: bánh ngọt Trung Quốc được làm từ bột mì được đánh trứng, sau đó chiên giòn phủ xiro.
Cơ Tùng không rõ Nhan Tích Ninh vì cái gì đột nhiên cho y một bao đồ ngọt, đang lúc y muốn cự tuyệt, lại nghe được tiếng Nhan Tích Ninh truyền đến: "Lúc tâm tình không tốt, ăn đồ ngọt có thể làm cho tâm tình tốt lên.
Lần này ra cửa ta làm điểm tâm ngọt cũng không phải rất nhiều, bánh sachima là ngọt nhất.
Bất quá ngươi yên tâm, không phải loại ngọt đến tận họng này, ngươi nếm thử sẽ biết."
Cơ Tùng hạ mi mắt nhìn bao giấy dầu trước mặt tản ra vị mật đường ngọt, cục tức trong lòng bất tri bất giác tiêu tán đi rất nhiều.
Y đem giấy dầu đẩy về hướng Nhan Tích Ninh: "Ta không thích đồ ngọt."
Nhan Tích Ninh hơi hơi nhíu mày, không thích đồ ngọt? Lần đầu tiên gặp mặt là ai một mình ăn cả chén chè đậu đỏ trần bì lớn?
Cơ Tùng nói là làm, ở lều trại nghỉ ngơi một