Editor: Yang1002
Cơ Đàn sau khi rơi xuống nước liền giãy giụa muốn ngoi lên mặt nước, nhưng mà dòng nước ở thác nhỏ tuy rằng không phải chảy rất xiết, cũng đủ đem một đứa nhỏ dìm ở đáy nước không thể nhúc nhích.
Cơ Đàn ở trong nước vùng vẫy vài cái liền kiệt sức, theo một đập của sóng nước, thân hình cậu không thể khống chế được chìm xuống phía dưới.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cơ Tùng chỉ cảm thấy một bóng râm đánh úp lại đầu y.
Quay đầu lại, một kiện ngoại bào quen thuộc bao phủ lên đầu y.
Hơi thở của Nhan Tích Ninh đập vào mặt, Cơ Tùng theo bản năng tiếp được cái áo choàng này.
Khi y mới vừa đem ngoại bào từ đầu lấy xuống, chỉ thấy Nhan Tích Ninh bay qua lan can của hành lang gấp khúc.
Nhan Tích Ninh một thân nội sam màu trắng, ánh mắt kiên định nhìn về hướng Cơ Đàn đang chìm xuống.
Cơ Tùng vừa định gọi hắn lại, chỉ thấy thân hình Nhan Tích Ninh giống như cá chui vào trong nước.
Tiếng phá nước truyền đến, hắn giãn ra thân người rất nhanh bơi về phía thác nước.
Tim Cơ Tùng nhấc lên tới cổ họng, trong ánh mắt u ám của y có ngọn lửa ẩn nhẫn đang thiêu đốt.
Phụ cận hành lang có thị vệ canh gác, tuy rằng bọn họ cách khá xa, nhưng chạy tới cũng không mất bao lâu.
Nhan Tích Ninh cởi thật ra lại nhanh, nhảy cũng mau, nhưng đã cùng y thương lượng sao?
Lúc này nhóm Quý phi nương nương trên núi kêu khóc om sòm chạy vội xuống dưới: "Thất Hoàng tử ——" "Đàn nhi ——" thị vệ hậu cung cùng người hầu thất kinh: "Cứu người a ——"
Dòng chảy của thác nước hướng xuống dưới, càng tới gần càng cảm giác được lực cản của nước.
Lúc này trên mặt nước chỉ có vài cánh hoa trắng trôi nổi, đã nhìn không tới thân ảnh của Cơ Đàn, Nhan Tích Ninh hít sâu một hơi rồi nín thở lặn xuống.
Cơ Tùng gắt gao nắm chặt quần áo của Nhan Tích Ninh, bất tri bất giác trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng Bình Viễn Đế: "Trong nước chính là ai? Nhất định phải cứu được Hoàng nhi của trẫm!"
Nhóm phi tử thất lonh hai mặt nhìn nhau, lúc các nàng xuống dưới chỉ thấy trong nước có người đang nghĩ cách cứu Thất Hoàng tử, nhưng là ai nghĩ cách cứu lại không ai thấy rõ.
Lúc này chợt nghe Cơ Tùng mở miệng, thanh âm y mang theo run rẩy mơ hồ: "Là A Ninh, đang cứu Thất Hoàng đệ chính là Dung Vương phi Nhan Tích Ninh."
Dưới nước một mảnh khó nhìn, lặn xuống hơn hai thước, hai tai đã nghe không được thanh âm trên mặt nước.
Hắn có thể cảm giác được áp lực rất lớn của dòng chảy từ thác nước dòng ép xuống, lúc này hắn liền thấy buồn bực, rõ ràng chỉ là một cái hồ nước nhỏ, vì sao dưới nước lại sâu rộng đến như vậy?
Trước khi xuống nước, thân thể hắn còn rất nóng, nhưng dòng nước chảy qua rất nhanh mang đi nhiệt độ cơ thể của hắn.
Da đầu Nhan Tích Ninh run lên từng trận, ngay tại lúc hắn muốn ngoi lên để thở, hắn đột nhiên nhìn thấy dưới nước xuất hiện một đoàn thân ảnh nhỏ gầy.
Đúng vậy, là Cơ Đàn.
Cơ Đàn đã uống được cả một bụng nước, lúc này không còn sức chống cự, hai tay cậu vô lực duỗi về phía trước.
Người đang trong trạng thái ngợp nước sẽ bộc phát ra sức lức kinh người, xuất phát từ lo lắng an toàn Nhan Tích Ninh bơi tới phía sau Cơ Đàn.
Hắn quắp lấy sau cổ Cơ Đàn một phen, dưới chân càng phát lực mang theo Cơ Đàn bơi lên hướng mặt nước.
Cơ Đàn tuy là một đứa nhỏ, nhưng nhấc ở trong tay cũng nặng trịch.
Hơn nữa Nhan Tích Ninh vừa nãy chưa kịp lấy hơi, hắn còn chưa nổi lên mặt nước liền cảm thấy phổi đau đến mức khó chịu.
Ngay khi hắn sắp trụ không được, rốt cuộc cũng ngoi lên mặt nước.
Vừa lên mặt nước, phổi sắp bị nghẹn nổ cuối cùng cũng có thể há to mồm hô hấp.
Thở hổn hển mấy hơi, hắn từ sau lưng ôm lấy Cơ Đàn, để đầu Cơ Đàn tựa vào trên vai, làm cho mặt cậu lộ trên mặt nước.
Trên hành lang chật ních người, tiếng ồn ào không dứt bên tai.
Nhưng trên bờ càng tranh cãi ầm ĩ, Nhan Tích Ninh càng bình tĩnh.
Hắn cẩn thận nhìn chung quanh tìm chỗ có thể lên bờ, Cơ Đàn đang chìm xuống, nội sam của cậu hút đầy nước, nếu không lên bờ khí lực của hắn cũng muốn dùng hết.
Đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện một cây gậy trúc, Nhan Tích Ninh không nói hai lời liền cầm lấy gậy trúc này.
Lúc này bọn thị vệ rốt cuộc cũng bơi tới bên người hắn, Nhan Tích Ninh cự tuyệt bọn họ trợ giúp: "Mau dẫn đứa nhỏ lên bờ." Cơ Đàn đã mất đi ý thức, nếu cứu trị chậm trễ, có thể sẽ lưu lại di chứng.
Cũng may bọn thị vệ phân rõ nặng nhẹ, bọn họ cuối cùng từ trên người hắn đem Cơ Đàn tha đi.
Thân thể Nhan Tích Ninh vừa nhẹ đi, cả người đều khoan khoái một ít.
Ánh mắt hắn men theo gậy trúc nâng lên, hắn thật ra muốn nhìn là vị người hảo tâm nào giúp đỡ......
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đầu khác của gậy trúc đang ở trong tay Cơ Tùng.
Sắc mặt Cơ Tùng nghiêm túc, nhìn là thấy bộ dạng tâm tình không tốt lắm.
Ý cười vừa mới dâng lên của Nhan Tích Ninh lại nghẹn trở về, không xong, Cơ Tùng giống như sinh khí.
Bến thuyền phụ cận nháo thành một mảnh, mẹ đẻ của Cơ Đàn - Nhàn Quý phi kêu trời gọi đất khóc đến muốn ngất đi, phi tần hậu cung hoa dung thất sắc, các ngự y xách theo hòm thuốc vội vàng chạy tới......
Mà Nhan Tích Ninh lại túng túng dắt gậy trúc từ phía bên cạnh bến thuyền ít người hơn để lên bờ, hắn ướt đẫm toàn thân, y bào còn đang nhỏ nước tí tách tí tách xuống mặt đất.
Cả người tóc tai bù xù cứ như vậy đứng ở trước mặt Cơ Tùng.
Cơ Tùng ngưng thần nhìn Nhan Tích Ninh từ trên xuống dưới, tình tự trong mắt thay đổi liên tục.
Y hít sâu một hơi bình tĩnh hỏi: "Bị thương sao?"
Nhan Tích Ninh cười lắc đầu, xem ra Cơ Tùng tức giận cũng không phải rất nghiêm trọng.
Nhan Tích Ninh chỉ cần một chút ánh mặt trời liền sáng lạn ngốc hồ hồ nở nụ cười: "Không bị thương."
Cơ Tùng tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng khi nhìn đến bộ dạng ướt sũng của Nhan Tích Ninh, y đem ngoại bào và giày đưa cho hắn: "Mặc vào trước, đừng cảm lạnh."
Nhan Tích Ninh cũng không từ chối, hắn tiếp nhận y bào đang chuẩn bị đem nội sam ướt sũng cởi ra.
Nhưng ngón tay mới vừa đụng tới đai lưng, chợt nghe thấy tiếng Cơ Tùng cắn răng truyền đến: "Nơi này có nhiều phi tần như vậy, ngươi xác định ngươi phải ở nơi này cởi quần áo?"
Nhan Tích Ninh:......
Đúng nga, thiếu chút nữa lại dính tội thất nghi trước ngự tiền.
Bất quá rất nhanh đã có người chú ý tới bọn họ, Nhàn Quý phi khóc đến hoa dung thất sắc.
Nàng bổ nhào lại đây vừa khóc vừa cười cầm tay Nhan Tích Ninh, còn kém quỳ xuống trước hắn: "Cám ơn, cám ơn."
Nhan Tích Ninh lúc này mới chú ý tới, các ngự y đã cứu được Cơ Đàn.
Trái tim bị xách lên của hắn cũng để lại chỗ cũ: "Quý phi nương nương không cần khách khí, Thất Hoàng tử không có việc gì là tốt rồi."
Trong Ngự Hoa Viên có cái Túy Hoa Hiên, ngày thường chỉ có Hoàng Hậu cùng Hoàng Đế nghỉ tạm, nhưng mà hôm nay Túy Hoa Hiên vì phu phu Dung Vương mà rộng mở.
Cửa sổ của Túy Hoa Hiên mở ra, đối diện là Ngự Hoa Viên náo nhiệt.
Gió xuân mang theo hương hoa nồng đậm nhập thất, huân đến người khác buồn ngủ.
Cơ Tùng đang tựa vào bên cửa sổ ngắm hoa, nghe phía sau bình phong truyền đến tiếng nước, tai của y hơi hơi nóng lên.
Lúc này chỉ cần hơi hơi ghé mắt, có thể thấy được Nhan Tích Ninh ở sau bình phong tắm rửa.
Trên bình phong Hơi hơi trong suốt thêu từng