Editor: Yang1002
Chờ sau khi bọt trong nồi biến mất, nấm hương cũng hơi hơi co lại.
Lúc này dầu nấm liền được ngao xong, Nhan Tích Ninh dập bớt lửa, tuỳ tiện để cho dầu nấm trong nồi chậm rãi hạ nhiệt độ.
Trong lúc chờ nguội, Nhan Tích Ninh cũng không nhàn rỗi, hắn và Cơ Tùng đi bộ ra ngoài nhìn vườn rau của thôn trang.
Bốn phía trang viên đều có đất trồng rau, mỗi một khối đất đều trồng loại rau bất đồng.
Chung quanh dùng hàng rào làm bằng trúc vây lại, trên hàng rào có một ít cây dây leo.
Chờ Nhan Tích Ninh đến gần mới phát hiện, dây leo trên hàng rào là đậu Hà Lan.
Trên dây cây xanh đã kết được một đám đậu Hà Lan, có đậu đã nhuốm chút màu vàng, còn có vài cái còn chưa mọc mầm đậu.
Văn Chương Uyển cũng có đậu Hà Lan, nhưng Nhan Tích Ninh gieo trồng muộn, đậu Hà Lan bên ngoài đã kết ra hạt đậu tròn trịa no đủ, đậu ở Văn Chương Uyển chỉ mới vừa nở hoa.
Nhìn đến đậu Hà Lan, hắn đã nghĩ tới các loại món ngon được làm từ nó, bánh đậu Hà Lan, đậu Hà Lan xào, cơm đậu Hà Lan, bánh đúc đậu......!Mỗi một món đều không tồi.
Đậu Hà Lan trước mặt nhìn rất tươi mới, đang lúc hái ăn là ngon nhất.
Thấy Nhan Tích Ninh hai mắt toả sáng nhìn chằm chằm đậu Hà Lan, Cơ Tùng nở nụ cười: "Ngươi thích ăn loại đậu này sao?"
Nhan Tích Ninh bị nhìn thấu tâm tư cũng không chột dạ chút nào: "Hắc hắc, vị đậu Hà Lan rât không tồi, nhất là đậu Hà Lan non a, có thể dùng để nấu cơm đậu Hà Lan.
Bên trong bỏ thêm khoai tây cùng xá xíu, hương vị cực kì phong phú."
Cơ Tùng nghi vấn: "Xá xíu là thứ gì?"
Nhan Tích Ninh giải thích: "Xá xíu là một món ngon làm từ thịt, đem thịt cắm vào xiên nướng chín ở trên lửa, cho nên kêu là xá xíu."
Cơ Tùng hiểu ra: "Cũng chính là một loại thịt nướng đúng không?" Vị thịt nướng mà Nhan Tích Ninh làm rất không tồi, từ sau khi y nếm qua một lần thịt nướng ở Văn Chương Uyển liền nhớ mãi không quên.
Nhan Tích Ninh liên tục gật đầu: "Đúng, kỳ thật chính là một loại thịt nướng.
Trước kia thịt làm xá xíu đều là dùng phần xương sườn để làm, thịt nướng xong có vị rất non mềm, lại quết thêm một lớp tương, thơm ngon mềm nhẵn, mùi và vị đều rất tuyệt.
Bất quá số lượng xương sườn rất ít, muốn ăn xá xíu chính tông thì hơi khó.
Lúc này có thể dùng thịt ba chỉ bình thường để thay phần thịt sườn, hương vị cũng không kém nhiều lắm."
Cơ Tùng có chút đăm chiêu: "Nếu không......!giết một con heo để làm xá xíu mà ngươi nói?"
Nhan Tích Ninh dở khóc dở cười: "Vậy việc cần làm cũng quá nhiều a, hơn nữa cũng quá xa xỉ." Vì ăn một ngụm xá xíu mà giết cả con heo, là kiểu gia đình nào nuôi dưỡng ra được a?
Tuy rằng không có xá xíu, nhưng trong thôn trang không thiếu thịt, Nhan Tích Ninh suy nghĩ một lúc liền trưng cầu ý kiến của Cơ Tùng: "Giữa trưa chúng ta ăn cơm khoai tây hầm sườn heo được không? Lại xào thêm một món đậu Hà Lan?"
Đang lúc Cơ Tùng chuẩn bị gật đầu, bọn họ nghe được thanh âm của Cơ Đàn: "Tam tẩu —— Tam ca ——"
Hai người bốn mắt nhìn nhau rồi quay đầu lại, chỉ thấy có một chiếc xe ngựa xa hoa đang phóng nhanh đến trên đường núi, cơ thể Cơ Đàn ló ra ngoài xe ngựa.
Thấy hai người nhìn về phía cậu, Cơ Đàn liền vẫy tay liên tục: "Tam tẩu —— Tam ca —— Tiểu Thất tới tìm các ngươi chơi!"
Sắc mặt Cơ Tùng phức tạp: "Không nghĩ tới hắn thật sự đuổi tới."
Nhan Tích Ninh nghi hoặc nhìn về phía y, Cơ Tùng nói: "Ngày hôm qua lúc đem mơ giòn giao cho hắn, hắn nói hôm nay muốn tới tìm chúng ta chơi đùa.
Ta nói ta muốn tới thôn trang, muốn hắn phải được phụ hoàng đồng ý mới có thể tới đây, không nghĩ tới hắn thật sự chuồn ra được."
Nhan Tích Ninh thở dài: "Bình Viễn Đế thật sự quá thương Tiểu Thất."
Trong khi nói chuyện, xe ngựa càng ngày càng gần, Cơ Tùng híp mắt lại: "Ân?"
Nhan Tích Ninh lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?"
Trong mắt có cảnh giác nhàn nhạt: "Là xe ngựa phủ Nhị hoàng tử."
Quả nhiên sau khi Cơ Đàn từ trên xe ngựa nhảy xuống, Cơ Lương mặt xám mày tro cũng đi xuống theo sau.
Hôm nay Cơ Lương mặc một thân y phục màu minh vàng, đủ để chói mù mắt người khác, mới bước xuống xe hắn liền mở cây quạt ra chật vật phẩy phẩy: "Tam Hoàng đệ, đệ muội (*), hai người các ngươi chạy trốn khá xa a."
(*) đệ muội: em dâu
Dưới chân Cơ Đàn như sinh gió, cậu nhào qua một cái ôm lấy thắt lưng Nhan Tích Ninh: "Tam tẩu, ta rất nhớ ngươi nga, ngươi có nhớ Tiểu Thất không?"
Ân cần thăm hỏi nhau xong, âm thanh oán giận của Cơ Lương một tiếng tiếp một tiếng: "Tiểu Thất sáng sớm đã tới phủ đệ quấn quít lấy ta, nhất định bảo ta dẫn hắn đến thôn trang của ngươi.
Nếu ta không nghe theo, Vương phủ cũng sắp bị hắn phá hỏng.
Vi huynh thật sự không có cách, nhanh chóng đem phiền toái này giao cho hai người các ngươi."
Nhàn Quý phi mẫu thân của Cơ Đàn có quan hệ rất tốt với mẫu thân Cơ Lương Việt Quý phi, điều này làm cho Cơ Đàn thường xuyên gặp được Cơ Lương.
Phàm là Cơ Lương có thứ gì tốt, cuối cùng đều sẽ bị phân một nửa cho Cơ Đàn.
Trong tất cả Hoàng tử, Cơ Lương là người bị Cơ Đàn phá hoại đến thảm nhất.
Nhưng từ giờ sẽ không giống vậy nữa, Cơ Đàn đã tìm được đối tượng hãm hại mới, trong thời gian ngắn sẽ không đến dây dưa hắn.
Cơ Đàn làm mặt quỷ với Cơ Lương, cậu xoay người dán lên người Nhan Tích Ninh: "Tam tẩu, mơ giòn ngươi làm cho Tiểu Thất ăn rất ngon, Tiểu Thất đã sắp ăn hết rồi.
Tiểu Thất cho ngươi mang theo một ít điểm tâm do mẫu phi tự tay làm, điểm tâm mà mẫu phi làm là ngon nhất."
Nói xong liền có người hầu từ trên xe ngựa Nhị hoàng tử đem hai cái thực hạp thật to xuống, người hầu Vương phủ nhanh chân tiến lên tiếp nhận chúng.
Nhan Tích Ninh cảm kích nói: "Cám ơn Tiểu Thất, cũng thay ta cám ơn Nhàn Quý phi nương nương."
Cơ Đàn nhu thuận cười: "Tam tẩu thích là tốt rồi."
Nhìn thấy Cơ Đàn ở bên người Nhan Tích Ninh liền ngoan ngoãn như biến thành một người khác, giọng Cơ Lương chua xót lại chứa chút cảm khái: "Cái này kêu là vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao? Tiểu Thất ở chỗ ta thuận tay lấy đi nhiều thứ tốt, thứ ta đánh mất qua tay hắn liền trở thành lễ vật.
Ai ~"
Cơ Đàn không chút để ý nỗi oán hận của Cơ Lương, cậu làm nũng với Nhan Tích Ninh: "Thôn trang của Tam ca thật lớn nga, đây là lần đầu tiên Tiểu Thất được đến.
Tam tẩu ngươi đi dạo thôn trang với ta được không? "
Nhan Tích Ninh nhìn nhìn Cơ Tùng, Cơ Tùng chậm rãi gật đầu với hắn.
Sau đó hắn cười nói: "Được, vừa lúc ta chuẩn bị giữa trưa làm cơm khoai tây hầm sườn heo, Tiểu Thất và ta cùng đi hái đậu Hà Lan đi?"
Cơ Đàn cười như nở hoa: "Được nha ~"
Cơ Lương cười dài nhìn về phía Cơ Tùng: "Hai bọn họ có tâm tình hái hoa nấu cơm, vi huynh cũng không có phần tâm tình nhàn nhã này.
Tam Hoàng đệ bồi ta trò chuyện?"
Cơ Tùng gật gật đầu: "Được."
Nói xong y quay đầu nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "A Ninh, ta bồi hoàng huynh trò chuyện.
Nếu cần ta hỗ trợ, gọi ta một tiếng là được."
Nhan Tích Ninh lên tiếng: "Dung Xuyên bồi hoàng huynh thật tốt a."
Cơ Lương cảm thán nói: "Ai, cảm tình của Tam Hoàng đệ và em dâu thật tốt, vi huynh thật hâm mộ a."
Thấy hai người Cơ Lương và Cơ Tùng đi tán gẫu chính sự, Nhan Tích Ninh cười dắt tay Cơ Đàn: "Đi, chúng ta đi hái đậu Hà Lan."
Đậu Hà Lan tươi được bọc bởi một lớp vỏ ngoài chắc nịt, mở tầng vỏ ngoài này ra, có thể nhìn thấy năm sáu hạt đậu mượt mà màu xanh đậm lấp lánh bên trong nằm song song nhau.
Đậu Hà Lan tản ra mùi thơm ngát đặc trưng, ăn sống có chút ngòn ngọt.
Nhan Tích Ninh và Cơ Đàn hái trong chốc lát, đã thu được nửa rổ đậu Hà Lan.
Hai người tìm ra hai băng ghế nhỏ ngồi dưới mái hiên chăm chỉ lột đậu, tính tình Cơ Đàn hoạt bát, thường xuyên nói vài câu trên trời dưới đất, chọc Nhan Tích Ninh cười ha ha.
Nghe được tiếng cười truyền đến từ bên ngoài phòng, Cơ Lương liền thay đổi vẻ cợt nhả vừa rồi, hắn thở dài một hơi nặng nề: "Vi huynh thật ngưỡng mộ Tam Hoàng đệ a."
Cơ Tùng bất động thanh sắc: "Hoàng huynh có ý gì?"
Cơ Lương mở quạt: "Bị bắt cưới một người mình không thích làm Vương phi, bọn họ cảm thấy trong lòng ngươi nhất định sẽ oán tức, chờ ngươi khôi phục sẽ đem này phần oán khí này phát ra ngoài.
Vậy mà không nghĩ đến ngươi và đệ muội vợ chồng hoà hợp, khiến bao nhiêu người phải thất vọng đây."
Khoé môi Cơ Tùng gợi lên ý cười nhàn nhạt: "A Ninh là nột người rất tốt, hắn đáng giá để người khác đối đãi thật tình."
Cơ Lương lên tiếng: "Đúng vậy, Vương phi mà bao nhiêu người chọn lựa tinh tế, trong lòng chỉ có ích lợi được mất không có chân tình ngay thẳng.
Ta không bằng ngươi a......"
Cơ Tùng kinh ngạc nhíu mi, Cơ Lương tự biết bản thân nói lỡ, hắn khoát tay: "Là vi huynh lỡ lời, Tam Hoàng đệ đừng để trong lòng."
Ban đầu Cơ Tùng không muốn nhiều lời làm gì, nhưng sau khi nghẹn một trận y vẫn mở miệng: "Bên cạnh hoàng huynh cũng không phải là không có người thiệt tình, nhưng ngươi đã bỏ ra chân tình, cũng cần phải nhận lại chân tình."
Ánh mắt Cơ Lương ảm đạm, hồi lâu sau hắn lộ vẻ cười khổ: "Cũng phải.
Vi huynh sao còn chân tình có thể cho người khác, cho nên không trách người khác có lệ với ta."
Sau một lát, Cơ Lương nghiêm mặt nhìn về phía Cơ Tùng: "Vi huynh hôm nay đến cũng là muốn hỏi ngươi một chuyện."
Cơ Tùng ngồi thẳng lưng lại: "Thỉnh hoàng huynh giảng."
Cơ Lương nói: "Lại bộ dâng sổ con, sẽ chọn giữa Vương Giáp Đệ cùng Tôn Hoài Anh nhậm chức Công bộ Thượng thư.
Vi huynh muốn hỏi ngươi, hai người này ngươi cảm thấy ai thích hợp với vị trí Công bộ Thượng thư hơn?"
Cơ Tùng yên lặng ánh mắt bất đắc dĩ: "Hoàng huynh, điều nhiệm quan viên là do Lại bộ phụ trách, ta chỉ là Công bộ Thị lang."
Cơ Lương cười lắc đầu: "Vi huynh nói thẳng vậy, Vương Giáp Đệ là môn sinh của Thái tử, nếu hắn vào Công bộ, ngươi có biết hậu quả.
Hiện giờ ngươi là Công bộ Thị lang, phụ hoàng tín nhiệm ngươi, nếu là ngươi mở miệng, phụ hoàng khẳng định sẽ ưu tiên cân nhắc tới ý kiến của ngươi."
Cơ Tùng có chút đăm chiêu, Cơ Lương dùng chiết phiến điểm nhẹ lên ngực y: "Tuy nói ngươi vẫn là chủ soái Sí Linh quân, nhưng hiện giờ quyền hành trong quân đều ở trên tay Tả tướng Bàng Văn Uyên.
Một mạch Bàng gia đều là vây cánh của Thái tử, nếu hắn ngồi lên được bảo toạ, trước tiên sẽ giết ta, sau đó là thu hổ phù ở chỗ ngươi.
Tam Hoàng đệ, đến lúc đó mưu tính mấy năm nay của ngươi đều thành áo cưới cho người khác."
Nhắc tới Sí Linh quân, trong mắt Cơ Tùng chợt loé lên thống khổ rồi biến mất: "Ta hiểu."
Cơ Lương rất vừa lòng: "Tam Hoàng đệ có thể hiểu, vi huynh an tâm."
Cơ Tùng hạ mi mắt che khuất trào phúng nơi đáy mắt, không nghĩ tới y chỉ muốn ở Công bộ làm một vài việc thực tế, vẫn có người không chịu buông tha y.
Đây cũng không kỳ quái, bọn họ đều cảm thấy bản thân đã bị phế, không có biện pháp đi tranh giành chỗ ngồi kia.
Nhưng chỉ cần mình còn sống, sẽ luôn muốn làm một ít việc làm cho thanh âm kêu gào trong ngực bình ổn một chút.
Cơ Tùng ngoan ngoãn nghe theo: "Tạ ơn hoàng huynh chỉ điểm."
Cơ Lương cười đến nheo mắt lại: "Nguyên bản muốn tặng mấy mĩ cơ vào quý phủ, nhưng tình cảm của ngươi và đệ muội tốt như vậy.
Hoàng huynh thật không thể làm việc này, như vầy, hoàng huynh tặng ngươi một tin tức đi."
Cơ Tùng nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy Cơ Lương cười nói: "Người của ta chặn được thư tín của Mạc Lặc truyền cho Thái tử, nói thủ lĩnh Liêu Hạ - Hách Nhĩ Ba không lâu nữa sẽ phái hắn đến Sở Liêu nghị hòa.
Tam Hoàng đệ, ngươi thù phế chân của ngươi, rốt cuộc cũng phải tìm cơ hội trả lại."
Hai tay Cơ Tùng nắm chặt, thân hình run nhè nhẹ.
Liêu Hạ là địch nhân lớn nhất của Sở Liêu, Mạc Lặc dẫn dắt quân đội dây dưa lâu dài với Sí Linh quân ở biên cương.
Ngày đó gặp chuyện không may, y ở Thạch Tử Hà gặp được một đám địch nhân phục kích y, đầu lĩnh chính là thân binh bên người Mạc Lặc.
Từ sau khi gặp chuyện, y vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Tiêu Linh, hỏi ra hung thủ sau màn muốn hãm hại y rốt cuộc là ai.
Nhưng y chỉ tìm được Thương Phong, vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Linh.
Nhưng hôm nay Mạc Lặc muốn tới Sở Liêu, y còn cơ hội có thể cạy tên hung thủ đằng sau ra từ miệng Mạc Lặc.
Căn cứ tin tức mà Cơ Lương nói, Mạc Lặc cùng Thái tử Cơ Nam có quan hệ chặt chẽ, vậy mà còn gửi thư lui tới.
Tuy rằng Cơ Tùng sẽ không vì vài câu qua loa của Cơ Lương liền nhận định Thái tử là hung thủ mưu hại y, nhưng ít nhất ngoài Tiêu Linh ra, y vừa có được nhiều thêm một manh mối.
Cơ Tùng cắn răng nói từng chữ: "Tạ ơn hoàng huynh cho hay."
Cơ Lương nhu hoà trên mặt tràn đầy ý cười dịu dàng: "Huynh đệ nhà mình, nói cám ơn lại thấy xa lạ."
Ngoài cửa truyền đến tiếng kinh hô của Cơ Đàn: "Nhị ca Tam ca, mì dầu nấm tẩu tử làm thơm quá a!"
Dầu nấm trong nồi đã nguội bớt, Nhan Tích Ninh bỏ thêm một ít muối nhuyễn vào, đem muối quấy tan rồi, hắn rót dầu nấm vào bình.
Biết được Cơ Đàn chưa ăn sáng, hắn luộc một ít mì sợi lại múc một muỗng dầu nấm lên trên.
Cơ Đàn ôm bát mì ăn đến ngon miệng, vừa ăn, còn vừa khoe mì của cậu ra.
Cậu vui vẻ ôm bát mì chạy vào phòng