Editor: Yang1002
Trong mấy ngày kế tiếp, Nhan Tích Ninh thường xuyên có thể nhìn thấy Diệp Lâm Phong mân mê các loại thảo dược dưới mái hiên.
Có thảo dược có mùi thơm ngát, có cái có mùi hắc, sau khi trộn cùng một chỗ tạo thành một mùi thuốc Đông y gay mũi.
Hương vị này quanh quẩn ở Văn Chương Uyển không tán, không tới vài ngày Nhan Tích Ninh liền cảm thấy hắn như một con cá muối đã được ướp thấm, cả người đều là một mùi thuốc đắng.
Vị thuốc đông y làm cho hắn không có khẩu vị ăn uống gì, sau vài ngày đã hao gầy không ít.
Đoạn thời gian trước dưới cằm hắn còn có chút thịt, hai ngày này lấy tốc độ có thể thấy bằng mắt thường mà gầy xuống, quần áo cũng lớn hơn một vòng.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Cơ Tùng, Diệp Lâm Phong chẩn mạch cho Nhan Tích Ninh.
Bắt mạch xong chỉ nói tâm tư hắn quá nặng, cần thư hoãn tâm tình.
Lúc nói lời này, ông cố ý đối mắt với Cơ Tùng, ánh mắt ý vị thâm trường kia cứ nhìn Cơ Tùng đến khi y tức giận.
Nhan Tích Ninh cảm thấy Diệp Lâm Phong đang trợn mắt nói dối, chỉ do ông không chịu thừa nhận dược của mình khó ngửi, vậy đem trách nhiệm đẩy lại cho hắn.
Hắn có thể có tâm tư gì? Đơn giản là một ngày ba bữa ăn gì, cái này là suy nghĩ quá nặng?
Mắt thấy lại sắp tới thời gian làm cơm trưa, Nhan Tích Ninh lại tự hỏi ăn cái gì.
Trời nóng lên hắn cũng không muốn nấu cơm, thật sự không được thì giữa trưa nấu một nồi mì lạnh đối phó một chút đi?
Nghĩ đến đây Nhan Tích Ninh trộm ngắm Diệp Lâm Phong một chút, Diệp Lâm Phong đầu cũng không nâng: "Nhìn lão phu làm cái gì?"
Nhan Tích Ninh ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, Diệp Lâm Phong có cảm giác nhạy bén, còn lợi hại hơn cả camera theo dõi.
Có đôi khi ông rõ ràng đang đưa lưng về phía mình, lại có thể nhận ra mình đang nhìn ông.
Nhan Tích Ninh hoàn toàn bái phục: "Tiền bối ngài thật sự rất lợi hại, ta làm cái gì đều không thể gạt được ngài."
Diệp Lâm Phong lầm bầm hai tiếng: "Lão phu cũng không phải là đám nhãi con trong Vương phủ này, không khoe với ngươi, lão phu không cần ngẩng đầu cũng biết chung quanh phát sinh chuyện gì." Nói xong ông chỉ chỉ hướng Phẩm Mai Viên: "Nhạ, người trong phủ mang đồ tới cho ngươi."
Nhan Tích Ninh híp mắt nhìn về phía Phẩm Mai Viên, nhưng trừ bỏ cây ăn quả, hắn chưa nhìn đến cái gì.
Qua một lúc Tiểu Tùng quay về phía Phẩm Mai Viên sủa hai tiếng, không lâu sau thân ảnh Lãnh quản gia xuất hiện dưới tàng cây.
Nhan Tích Ninh:!!!
Diệp Lâm Phong thật sự là camera theo dõi, nhưng lại là camera toàn cảnh, quá lợi hại.
Lãnh quản gia đưa tới một nhánh cây sơn trà, nhánh cây lớn cỡ bàn tay lộ ra hai phiến lá màu xanh sẫm lông xù.
Trước phiến lá kết ba quả sơn trà có màu như ngọc lớn cỡ trứng chim.
Quả sơn trà được đựng trong cái giỏ được bện bằng trúc, khi đặt lên bàn, vỏ quả còn dính giọt sương trong suốt.
Lần đầu tiên Nhan Tích Ninh nhìn thấy sơn trà tốt như vậy.
Hắn vốn thích ăn sơn trà, lúc nhìn thấy quả sơn trà trong miệng sẽ không tự chủ được mà chảy nước miếng: "Sơn trà này là cống phẩm sao? Bộ dạng cũng rất đẹp, vừa nhìn đã thấy ngon."
Lãnh quản gia cười lên tiếng: "Đúng vậy.
Đây là sơn trà chín đầu tiên trong năm nay, Vương gia mệnh thuộc hạ đưa tới cho Vương phi."
Thân là thành viên hoàng thất có đôi khi cũng sẽ có một ít phúc lợi, cống phẩm mà các châu huyện đưa vào trong cung, Thánh Thượng xuất phát từ nguyên tắc mưa móc ban đều mà ít nhiều gì cũng sẽ thưởng cho vương công đại thần.
Là Hoàng tử được Bình Viễn Đế tín nhiệm nhất, Cơ Tùng có thể thường xuyên thu được cống phẩm.
Từ sau khi Cơ Tùng tới Văn Chương Uyển, các loại cống phẩm hiếm lạ sẽ luôn xuất hiện trên bàn Văn Chương Uyển.
Điều này làm cho Nhan Tích Ninh chưa từng nghĩ tới có thể ăn được cống phẩm trong truyền thuyết vui đến nở hoa, không thể không nói, hương vị của cống phẩm chính là tốt.
Nhan Tích Ninh cầm giỏ trúc yêu thích không buông tay: "Cám ơn."
Chờ sau khi Lãnh quản gia đi rồi, Diệp Lâm Phong nhướng mày bắt đầu nhắc đến: "Không phải lão phu nói ngươi, ngươi không biết ra vẻ gì hết, ngươi như vậy sao có thể quản được cả Vương phủ tốt đây? Xưng huynh gọi đệ với người hầu......!không phải làm loạn sao?"
Nhan Tích Ninh cười cười: "Ta cảm thấy ổn mà."
Thị vệ trong Dung Vương phủ không phải gia đinh bình thường, bọn họ đều là quân nhân từng lên chiến trường giết qua địch, bọn họ đáng giá được người khác tôn trọng.
Hơn nữa, Diệp Lâm Phong có tư cách gì nói bọn họ? Lúc ông mới xuất hiện trước mặt mình, không phải cũng là mặt đầy bùn đất sao?
Bất quá hắn không dám để cho Diệp Lâm Phong biết suy nghĩ của mình, Diệp Lâm Phong là thần y, có vốn liếng để ngạo thị quần hùng.
Hắn lại không giống vậy, tuy hắn trên danh nghĩa là Dung Vương phi, nhưng bản thân có bao nhiêu cân bao nhiêu lượng, trong lòng lại hiểu rành mạch.
Hắn cắt một quả sơn trà xuống từ nhánh đặt trước mặt Diệp Lâm Phong: "Tiền bối ăn sơn trà."
Diệp Lâm Phong tùy tay xé vỏ sơn trà, thịt quả trong suốt mọng nước tản ra một mùi hương ngọt ngào.
Diệp Lâm Phong thuận tay ném quả sơn trà vào trong miệng, nhai một lúc, ông nhả ra một ái hột lớn cỡ ba bốn đầu ngón tay màu rám nắng.
Nhìn thấy hột quả cơ hồ chiếm một nửa thể tích, Diệp Lâm Phong phát biểu cái nhìn của ông với cây sơn trà: "Ta vẫn luôn không rõ, ngoạn ý này có cái gì ngon, hột lớn như vậy."
Nhan Tích Ninh cẩn thận thu hồi hai quả còn lại: "Củ cải rau xanh đều có ưu điểm khác nhau, có chút người liền thích hương vị này." Sơn trà ngon sẽ có vị thanh ngọt mọng nước, không kém đào tiên chút nào.
Diệp Lâm Phong nhíu mày: "Sao ngươi không ăn?"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Chờ y trở về cùng nhau ăn." Hai quả không đủ ăn, mà thời điểm hắn đối mặt với sơn trà lại luôn không khống chế được chính mình.
Nếu hiện tại ăn một quả, chỉ sợ một quả khác cũng không có biện pháp giữ lại.
Tốt xấu cũng là bởi vì Cơ Tùng, hắn mới có thể có cống phẩm ăn, uống nước nhớ nguồn, phải để một trái lại cho Cơ Tùng.
Ánh mắt Diệp Lâm Phong phức tạp, ông nói thầm gì đó rồi lại tiếp tục vùi đầu đảo dược.
Cụ thể nói gì, Nhan Tích Ninh cũng không để ý, hắn xách giỏ trúc vào phòng bếp: "Tiền bối giữa trưa hôm nay chúng ta ăn mì lạnh được không? Ta làm mì lạnh thịt bò có được không?"
Diệp Lâm Phong lập tức phấn khởi: "Được."
Đoạn thời gian trước Công bộ thay đổi nhân viên khá lớn, Cơ Tùng hiện tại phải bận rộn một quãng thời gian.
Từ sau khi đầy đủ quan viên, Công bộ bắt đầu vận hành bình thường, hai ngày này y rốt cuộc cũng có thể tan tầm đúng giờ.
Cơ Tùng đang chuẩn bị lên xe ngựa quay về, lúc này nghe được phía sau truyền đến một hồi kêu gọi dồn dập: "Vương gia! Thỉnh Vương gia dừng bước!"
Cơ Tùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đồn điền Lang trung Vương Văn Việt đang gấp rút vượt qua cánh cửa chạy nhanh tới.
Cơ Tùng thay đổi hướng xe lăn, Vương Văn Việt vừa lúc chạy tới trước mặt y.
Sắc mặt Vương Văn Việt đỏ bừng thở phì phì như trâu, Cơ Tùng nghiêm mặt: "Không biết Đồn điền ty xảy ra chuyện gì?"
Vương Văn Việt liên tục xua tay, trên đầu chảy ra mồ hôi.
Hắn khẩn trương đến lắp bắp: "Không, không phải công sự.
Là, là hạ quan có việc tư muốn thỉnh cầu Vương gia trợ giúp."
Trong mắt Cơ Tùng có kinh ngạc chợt lóe qua: "Việc tư?"
Vương Văn Việt há miệng tay chân không biết đặt đâu, đối mặt với ánh mắt lạnh thấu xương của Cơ Tùng, trái tim hắn sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Từ sau ngày gặp được Nhan Tức Ninh trong viện của Công bộ, Vương Văn Việt biết được một chuyện bi thương—— người hắn thích đã thành gia lập thất, còn gả cho Tam Hoàng tử cao không thể với tới, trở thành Dung Vương phi khó có thể gặp lại.
Nếu là người thường, có thể đã sớm chặt đứt ý niệm tâm tư, nhưng hắn vô luận thế nào cũng không bỏ xuống được vướng bận đối với Tức Ninh.
Hắn hỏi thăm chuyện Dung Vương phi khắp kinh thành, biết được Tức Ninh từng thiếu chút gặp chuyện ở bãi săn ngoài kinh, hắn gấp đến độ vài ngày cũng chưa ngủ ngon.
Tuy rằng sự tình đã trôi qua rất lâu, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến người hắn để ý sẽ chết vì nguy hiểm không thể khống chế, hắn đã nghĩ vì Tức Ninh làm một việc, ít nhất để lúc Tức Ninh gặp được nguy hiểm cũng có năng lực có thể tự bảo vệ mịn.
Vì thế hắn tìm tòi mấy ngày làm ra một bộ âm tiễn tinh xảo.
Đồ vật đã làm xong, nhưng làm sao đưa cho Tức Ninh lại thành vấn đề lớn nhất.
Ngay từ đầu Vương Văn Việt chỉ nghĩ mua chuộc người của Vương phủ mang đồ vào, nhưng sau khi thử một lần hắn chấn động: Dung Vương phủ có thể nói là tường đồng vách sắt.
Đừng nói mang đồ vật vào phủ, đối mặt với một số tiền lớn, người hầu trong Vương phủ cũng bất vi sở động.
Vì thế Vương Văn Việt lại đem chủ ý đánh tới trên người thị vệ Dung Vương phủ, nhưng hắn còn chưa kịp nói rõ ý đồ, một ánh mắt của Nghiêm Kha lia tới, hắn liền sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.
Sau này hắn mới nghe được, đám thị vệ này đều là tướng lãnh Sí Linh quân, lúc ấy đi theo Dung Vương trở về kinh thành.
Nhờ bọn họ đưa đồ, vậy không phải đâm đầu vào họng súng sao?
Ám tiễn đã làm xong mấy ngày, mỗi ngày Vương Văn Việt đều chịu đủ dày vò.
Cuối cùng hắn bất chấp tất cả, quyết định trực tiếp tìm Dung Vương.
Tuy Tức Ninh là Vương phi của Cơ Tùng, nhưng luật pháp Sở Liêu cũng không cấm đồng học ngày xưa tặng lễ vật đi? Cho dù là hậu phi trong cung cũng có thể nhận thư nhà.
Nhưng khi nhìn thấy Cơ Tùng, tay chân hắn run lên, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói được.
Vương Văn Việt hối hận, nếu để cho Vương gia biết tâm ý của mình đối với Tức Ninh, hắn còn đường sống sao?
Nhìn thấy bộ dáng Vương Văn Việt trắng bệch cả mặt, Cơ Tùng ý thức được là mình dọa đến Vương Văn Việt.
Y ôn thanh nói: "Vương Lang trung, ngươi cần bổn vương giúp ngươi làm việc tư gì?"
Hai tai Vương Văn Việt nổ vang, giọng Cơ Tùng tựa hồ từ nơi rất xa truyền đến, nghe vào tai có chút mơ hồ.
Giữa lúc hoảng hốt Vương Văn Việt lấy ra một hộp gỗ tinh xảo từ trong tay áo: "Vương gia, hạ quan và Dung Vương phi Tức Ninh từng là đồng học, chúng ta......!chúng ta là bằng hữu cực kỳ cực kỳ thân, ta, ta có đồ vật muốn đưa cho hắn......"
Cơ Tùng hơi gật đầu, ngày A Ninh đến Công bộ đưa cơm, Nghiêm Kha đã đem việc Vương Văn Việt là đồng học của A Ninh nói cho y.
Nghiêm Kha nhanh chân tiến lên nhận lấy hộp gỗ, mở hộp xong hắn biến sắc: "Chủ tử người xem!"
Chỉ thấy trong hộp chứa một bộ ám tiễn tinh xảo.
Trên ám tiễn cắm mười mũi tên sắt dài tầm ba tấc, mũi tên sắc bén loé hàn quang.
Thân là người tập võ Cơ Tùng liếc mắt một cái liền nhìn ra uy lực của bộ ám tiễn này, lập tức ánh mắt y nguy hiểm nhìn thẳng vào Vương Văn Việt: "Vương Lang trung, để bổn vương nhắc nhở ngươi, đây là ám tiễn có thể lấy mạng người."
Vương Văn Việt có rắp tâm gì? Sao lại cho A Ninh một thứ nguy hiểm gì đó như vậy?
Vương Văn Việt khẩn trương tới cực điểm xong ngược lại tỉnh táo hơn, hắn phù một tiếng quỳ trên mặt đất: "Hồi bẩm Vương gia, hạ quan nghe nói Vương phi từng bị kẻ xấu thương tổn.
Bộ ám tiễn này là hạ quan định chế cho Vương phi, cho dù Vương phi không hiểu quyền cước, cũng có thể tự bảo vệ bản thân trước tình thế nguy hiểm!"
Ánh mắt Cơ Tùng tối sầm lại, y nghĩ tới bộ dạng Nhan Tích Ninh phi thân về phía đạo tặc, lại nhớ tới vết xanh tím quanh thân hắn.
Giống như lời của Vương Văn Việt, ám tiễn thích hợp phòng thân, nhất là với người không có vỗ như Nhan Tích Ninh vậy.
Tuy nói dạo gần đây bọn Nghiêm Kha đang dạy Nhan Tích Ninh tập võ, nhưng có thể có một binh khi bảo mệnh trong tay, quả thật có thể bảo mệnh trong lúc nguy cấp.
Cơ Tùng hạ mi mắt, y lấy ám tiễn từ trong hộp gỗ ra.
Ám tiễn tinh xảo, sau khi đeo lên tay áo dài vừa lúc có thể che lại, không nhìn ra thứ gì.
Cơ Tùng đem ám tiễn giấu vào tay áo đeo lên trên cánh tay, sau đó nâng tay lên nhắm về phía vách tường bên cạnh ấn vào chốt mở của ám tiễn.
Hàn quang chợt lóe, mũi tên nhỏ ghim sâu vào vách tường.
Nếu nhắm vào kẻ khác, mũi tên hoàn toàn có thể xuyên thấu thân thể kẻ địch.
Ánh mắt Cơ Tùng rét lạnh: "Binh khí tốt!"
Dừng một lúc y cởi ám tiễn tốt: "Ta thay A Ninh cảm tạ ý tốt của Vương Lang trung."
Không yên trong mắt Vương Văn Việt biến thành vui sướng, hắn vui vẻ dập đầu: "Cám ơn Vương gia! Cám ơn Vương gia!" Ám tiễn của hắn rốt cuộc cũng có thể đưa đi, hy vọng Tức Ninh có nó bảo hộ, về sau sẽ không bao giờ bị người khác thương tổn nữa.
Vuốt ve hộp gỗ trên đầu gối, trong lòng Cơ Tùng luôn có chút không quá thoải mái, nhưng không nói ra được là có vấn đề gì.
Tự hỏi một lát, y gõ tay vịn: "Nghiêm Kha."
Nghiêm Kha lưu loát chui vào trong xe ngựa: "Chủ tử, ngài gọi ta?"
Cơ Tùng chần chờ nói: "Nếu là ngươi gặp lại bằng hữu ngày xưa hỉ cực mà khóc, rồi tặng binh khí bảo mệnh cho hắn không?"
Nghiêm Kha thành thật nói: "Hỉ cực mà khóc thì không đến mức, nhưng thuộc hạ sẽ sau lúc hàn huyên tìm thời gian hẹn hắn ra uống rượu tâm tình.
Nếu bằng hữu cũ gặp được nguy hiểm, trên người thuộc hạ vừa lúc có thứ gì có thể cứu hắn, thuộc hạ nhất định sẽ cho hắn.
Chủ tử cảm thấy việc Vương Lang trung tặng đồ cho Vương phi không ổn sao?"
Ánh mắt Cơ Tùng u ám: "Uống rượu tâm tình......!Hắn hẳn không có điều kiện này.
Nhưng thật ra không có gì không ổn......"
Nếu Nhan Tích Ninh không gả cho y, Vương Văn Việt có thể vui vẻ tận tình mời hắn đi gặp mặt, nhưng sau