Editor: Yang1002
Phó Diễn Chi đặc biệt kích động, ông phái người đặt một án thư phía trước Nhan Tử Việt cùng Ô Chu: "Dung Vương phi thỉnh."
Nhan Tích Ninh đứng sau án thư không còn gì luyến tiếc, hắn ngó ngó giấy và bút mực trên bàn, lại nhìn nhìn Cơ Tùng cho hắn một ánh mắt tín nhiệm.
Nếu đằng trước có một cái lỗ, hắn sẽ lập tức chui vào.
Cơ Lương còn đang châm ngòi thổi gió: "Đệ muội, liền nhìn ngươi vậy."
Nhan Tích Ninh thầm nghĩ vén tay áo cho Cơ Lương một tên, để hắn nằm luôn.
Ngay cả khi toàn thân hắn không muốn, đứng ở vị trí này, còn phải thật sự nghiêm túc.
Thứ hắn đại diện không chỉ là vinh dự cá nhân, mà còn có thể diện của Sở Liêu.
Giờ khắc này, hắn chỉ có thể tiến không thể lui.
Hiện tại hắn chỉ hy vọng đề mục của Phó Diễn Chi không cần quá khó khăn, bằng không hắn thật sự không tính được.
Trong sự chờ mong của mọi người, Phó Diễn Chi hỏi một vấn đề bò ăn cỏ kinh điển.
Đề mục này là ông thấy được từ sách cổ của ngoại bang, ông đã nghiên cứu mất mấy ngày, tuy rằng tính ra đáp án, nhưng quá trình tính toán cực kỳ phức tạp.
Vấn đề này càng phức tạp hơn so với gà thỏ chung lồng ban nãy, nhất thời tiếng thảo luận trong điện liên tiếp vang lên, mỗi người đều đang trầm tư: một mảnh đồng cỏ đang sinh trưởng rốt cuộc có thể cho hai mươi lăm con bò ăn trong bao lâu?
Câu hỏi này đối với Nhan Tích Ninh mà nói không tính là quá khó khăn, dù sao đối với người hiện đại đã từng chịu đựng sự tàn phá của số học thì vẫn có thể tính ra.
Mà Nhan Tử Việt cùng Ô Chu phía sau hắn lại không giống vậy.
Từ khi Nhan Tích Ninh đứng ở trước mặt hắn, Nhan Tử Việt liền cảm thấy trên đỉnh đầu nhiều ra một mảnh mây đen.
Trong khoảng thời gian này bởi vì Nhan Tích Ninh, Nhan phủ đã bị đảo lộn.
Bởi vì vấn đề cửa hàng và thôn trang, mẫu thân bị phụ thân nhốt vào từ đường sao kinh Phật, đã nửa tháng không được ra từ đường.
Muội muội trong nhà vốn đã định gả cho người ta, ngày mười này nàng sẽ xuất giá, nhưng lại vì nguyên nhân "Mẫu thân không từ khắt khe với con vợ kế" mà bị từ hôn.
Đại muội muội ở nhà lấy lệ rửa mặt, tình cảnh trong nhà bi thảm, trong khoảng thời gian này chỉ cần hắn về nhà, đều có thể nghe được tiếng người nhà thở dài.
Tất cả mọi người nói Nhan phủ làm việc bất công, đồng dạng là con nối dõi trong nhà, đãi ngộ của đích tử và thứ tử lại cách biệt trên trời dưới đất.
Kỳ thật hắn thật sự rất oan uổng, người quản lý sổ sách trong nhà là mẫu thân của hắn, chính hắn cũng không rõ trong nhà mình có bao nhiêu cửa hàng.
Đồng liêu trêu đùa hắn, quan trên khinh thị hắn, hắn ở Lại bộ nửa bước cũng khó đi.
Lần này hắn chủ động đứng ra ứng chiến Ô Chu, chính là vì nghịch chuyển khốn cảnh trước mắt, hắn muốn nói cho mọi người biết, hắn vẫn là Nhan Tử Việt phong cảnh vô hạn kia.
Nhưng mà một vấn đề gà thỏ chung lồng, hắn đã bị Nhan Tích Ninh đè ép một đầu, trong nhất thời áp lực của Nhan Tử Việt rất lớn.
Nhìn bóng lưng Nhan Tích Ninh, Nhan Tử Việt cau mày.
Trước đây Nhan Tích Ninh ở trước mặt hắn có bao nhiêu hèn mọn, hiện giờ hắn lại có bao nhiêu phong quang.
Đám học sinh Quốc Tử Giám tán dương hắn có khí tiết có đại nghĩa, Dung Vương quý trọng hắn, hiện tại hắn lại đứng ở trước mặt chính mình.
Từ sau khi gả cho Dung Vương, Nhan Tích Ninh thuận gió thuận nước.
Rõ ràng hắn cái gì cũng chưa làm, nhưng lại cái gì cũng có.
Nhan Tử Việt cúi đầu nhìn giấy Tuyên Thành trống không, hàng vạn hàng ngàn suy nghĩ trong đầu hắn, các loại thanh âm ồn ào quanh quẩn ở bên tai, cho nên đến bây giờ hắn cũng chưa phân tích ra rốt cuộc bò ăn bao nhiêu cỏ.
Còn hơn Nhan Tử Việt đang trầm mặc, bên phía Ô Chu lại sinh động hơn.
Hắn gạch từng bút từng bút lên giấy, không bao lâu sau trên giấy nháp liền tràn ngập con số.
Nhưng mà càng tính hắn càng cảm thấy không thích hợp, vì thế hắn kéo giấy Tuyên Thành tính lại từ đầu.
Bên chân Ô Chu đã có vài cục giấy, trong miệng lẩm bẩm, ngón tay còn đang không ngừng bấm đốt.
Viết đến chỗ kích động, hắn còn có thể khoa chân múa tay vui sướng.
Người hiểu sẽ biết hắn đang thuật tính, không biết còn tưởng rằng hắn đang thỉnh thần.
So sánh ra, Nhan Tích Ninh là người tỉnh táo nhất trong đó.
Tuy rằng nét mặt buồn rầu, nhưng nhìn tốc độ viết của hắn, trước mắt tiến triển còn khá thuận lợi.
Đại bộ phận triều thần tính toán một lát liền bỏ cuộc, bò muốn ăn cỏ như thế nào liền ăn như thế đi, vì sao bọn họ vì lại muốn đi quản bò rốt cuộc ăn bao lâu, này không phải tìm ngược sao?
Vô luận ở triều đại nào, luôn luôn một nhóm người đối với thuật tính kính nhi viễn chi.
Cơ Tùng bưng chén rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt y ôn nhu lại kiên định nhìn về phía Nhan Tích Ninh.
Y có một loại cảm giác không hiểu được, là A Ninh có thể làm được đề này.
Nói đến cũng vô lý, bình thường A Ninh ở nhà ngay cả sổ sách cũng lười sờ, nhưng y lại có loại cảm giác này.
Lúc này Cơ Lương chọt chọt Cơ Tùng: "Tam Hoàng đệ, muốn đánh cược một ván hay không?"
Cơ Tùng ôn thanh nói: "Đánh cược gì?"
Cơ Lương hạ giọng tránh tầm nhìn của Bình Viễn Đế: "Cược ai thắng a.
Tám trăm lượng bạc, ta cá là Nhan Tử Việt thắng." Nói xong hắn chỉ chỉ phía sau, Cơ Tùng nhìn qua, chỉ thấy đám triều thần phía sau đã bắt đầu ghi tiền đánh cược.
Làm người Sở Liêu nhân, các triều thần khẳng định sẽ không cược người Liêu Hạ thắng, vậy chỉ có thể lựa chọn giữa Nhan Tử Việt và Nhan Tích Ninh.
Một bên là Nhan Tử Việt nổi danh khắp thiên hạ, một bên là Quốc Tử Giám học tra Nhan Tích Ninh, đại bộ phận người đều cảm thấy Nhan Tích Ninh đi lên là để góp đủ số.
Cơ Tùng cười cười, y nói chắc chắn: "Một ngàn lượng bạc, ta cá là A Ninh thắng."
Cơ Lương nhướng: "Hảo a~" hắn uốn éo đầu nói nhỏ: "Dung Vương cược Vương phi thắng, ghi một ngàn lượng bạc."
Để cho quan viên đăng ký ghi xong, Cơ Lương vỗ bả vai Cơ Tùng: "Không có việc gì Tam Hoàng đệ, một ngàn lượng bạc mà thôi, coi như uống hoa tửu tiêu tiền, không cần để ở trong lòng."
Sau đó Cơ Lương tiện hề hề tiến đến bên người Cơ Nam thì thầm, xem ra là muốn kéo Cơ Nam cùng nhau gia nhập ván cược.
(Tính ra huynh đệ nhà này còn tốt chán)
Phó Diễn Chi di chuyển qua lại giữa ba người, nhìn thấy tờ giấy trước mặt Nhan Tử Việt chỉ viết vài con số, lão Thái phó hờn giận nhíu mày.
Nhưng nơi này cũng không phải lớp của ông, không tiện nói thêm gì.
Chờ khi ông đi đến bên cạnh Nhan Tích Ninh, mặt mày Phó Diễn Chi nhăn lại càng sâu hơn.
Ông có thể cảm giác được Nhan Tích Ninh đang viết gì đó rất tinh diệu, nhưng......!ông xem không rõ, hơn nữa chữ viết của Nhan Tích Ninh cũng quá xấu đi, liếc một cái đều cay mắt.(????????)
Thời gian trôi qua từng chút, tiếng nghị luận của đám triều thần càng lúc càng lớn.
Ô Chu tựa hồ đã tìm được cách giải, hắn hú lên quái dị: "Ta đã biết! Nhất định là như vậy mới đúng!"
Tim đám quan viên Sở Liêu nhấc tới yết hầu, chẳng lẽ ván tỷ thí đầu tiên giữa Sở Liêu và Liêu Hạ, bọn họ phải thua sao?
Nhưng mà Ô Chu viết nửa tờ giấy Tuyên Thành xong lại xé giấy Tuyên Thành: "Không đúng, không đúng......"
Lúc này Nhan Tích Ninh thở phào nhẹ nhõm, hắn buông bút trong tay xuống đem giấy viết đưa cho Phó Diễn Chi: "Thái phó ngươi xem, đáp án của ta có đúng không? Có thể để hai mươi lăm con bò ăn năm ngày rưỡi."
Đề mục này giống với vấn đề vừa múc nước vào vừa tát nước ra trong một cái ao, xem như một loại đề hắn hận nhất.
Hai mắt Phó Diễn Chi sáng ngời: "Đúng rồi!"
Tuy rằng xem không hiểu cách Nhan Tích Ninh giải đề, nhưng ông có thể nhìn thấy hàng ngang cuối cùng kia là năm chấm năm.
Con số này cùng với đáp án ông thấy được trong sách cổ thuật tính giống nhau như đúc.
Trong điện xuất hiện một phút lặng im, lập tức tiếng hoan hô vang vọng đại điện: "Thắng thắng, Dung Vương phi giải ra!" "Thật lợi hại!"
Khoé môi Cơ Tùng giơ lên, ánh sáng trong mắt càng sáng hơn.
Y thâm tình nhìn về phía Nhan Tích Ninh, lúc này y rõ ràng nhìn thấy trên người A Ninh đang toả sáng.
Cơ Lương lại một lần nữa chọt chọt Cơ Tùng, hắn buồn bực nói: "Có phải ngươi đã sớm biết đệ muội rất giỏi thuật tính? Ngươi cũng không nói với ca ca như ta một tiếng, ngươi hại ta tổn thất tám trăm lượng bạc."
Cơ Tùng cười nói: "Ta cũng là hôm nay mới biết được."
Vẻ mặt Cơ Lương đau khổ: "Đệ muội thâm tàng bất lộ a."
Nghe được tiếng hoan hô trong điện, Ô Chu rốt cuộc cũng buông tha cho việc tra tấn bản thân.
Hắn nhanh chân tiến lên trước nhìn nhìn tờ giấy trong tay Phó Diễn Chi, phát hiện nhìn không hiểu được, hắn hành lễ với Nhan Tích Ninh: "Vương phi, không biết này đề giải thích như thế nào?"
Đốn Ba âm u nhìn về phía Ô Chu, không tính ra đề mục còn chưa tính, Ô Chu vậy mà lại cầu đối thủ của mình giải thích? Thật sự dọa người.
Nhưng mà Ô Chu cũng không cảm thấy điều này có gì dọa người, làm học giả nên khiêm tốn.
Đừng nói thỉnh giáo đối thủ, chỉ cần có thể khiến cho hắn tiến thêm một bước, cho dù bảo hắn hầu hạ Nhan Tích Ninh, hắn cũng vui vẻ đồng ý.
Nhan Tích Ninh cũng không có tư thái người thắng cao cao tại thượng, hắn lấy một cái bút ở viết từng bước từng bước lên giấy phân tích cho Ô Chu nghe.
Thanh âm hắn nhu hòa, giải thích rõ ràng mạch lạc.
Bất tri bất giác, bên người hắn vây quanh một vòng triều thần ham học hỏi.
Tuy rằng chữ viết của Nhan Tích Ninh......có hình thù kỳ quái, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng bọn họ nghe giảng.
Giải thích đến cuối cùng, không chỉ Ô Chu hiểu ra, triều thần bên cạnh Nhan Tích Ninh cũng nghe hiểu được.
Ô Chu hành một cái đại lễ với Nhan Tích Ninh thua đến tâm phục khẩu phục nói: "Dung Vương phi mới chân chính là người tinh thông thuật tính, Ô Chu hổ thẹn."
Nhan Tích Ninh vừa định khiêm tốn vài câu, chợt nghe thấy bên người truyền đến giọng nói của Bình Viễn Đế: "Tốt, thuật toán này giải đến tuyệt.
Hoàng hậu ngươi xem, bước tính Dung Vương phi viết, cực kỳ rõ ràng!"
Nguyên lai Bình Viễn Đế thừa dịp lúc Nhan Tích Ninh giải đề đã đi xuống vương tọa, ông vui vẻ a, không nghĩ tới trong vương thất Sở Liêu lại có người thắng Ô Chu Liêu Hạ.
Mới vừa nãy có người nói cho ông biết, Ô Chu không chỉ là cao thủ thuật toán của Liêu Hạ, hắn ở các nước khác quanh Sở Liêu đều rất có danh tiếng.
Ván đầu tiên Đốn Ba đã cho Ô Chu lên đài, chính là muốn dùng Ô Chu chèn ép lòng dạ của học sinh và triều thần Sở Liêu.
Sở Liêu trọng văn, nếu thuật tính bại bởi Liêu Hạ, vậy trên mặt khẳng định không có ánh sáng a.
Biết được tin tức này, Bình Viễn Đế phi thường lo lắng.
Nhất là khi ông quan sát thấy Nhan Tử Việt cơ hồ không nhúc nhích, phần lo lắng kia hóa thành một cỗ tức giận vô danh.
Ông đã muốn phái hai người ứng chiến Ô Chu, cục này mà thua, gương mặt già nua này của ông không có chỗ để.
Nhưng mà hiện tại lo lắng của ông hóa thành vui mừng, không nghĩ tới Nhan Tích Ninh thật sự có thể giải ra.
Chẳng những giải đề, còn hào phóng giảng giải cho người Liêu Hạ.
Tấm lòng cùng khí độ này, thực sự tăng thể diện cho Bình Viễn Đế a.
Hoàng hậu khoe lúm đồng tiền như hoa, kỳ thật nàng không hiểu được những thứ Nhan Tích Ninh viết.
Nhưng điều này đại biểu Sở Liêu lẫn Nhan Tích Ninh đều thắng, đây là chuyện tốt trời ban.
Hoàng hậu nhắc nhở nói: "Không nghĩ tới Sở Liêu lại có Dung Vương phi nhân tài kiệt xuất nhưu vậy, bệ hạ cần phải trọng thưởng cho Dung Vương phi của chúng ta a."
Bình Viễn Đế vui tươi hớn hở: "Phải thưởng! Trọng thưởng! Dung Vương phi có gì muốn thưởng không?"
Nhan Tích Ninh chột dạ không thôi: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương, Sở Liêu anh tài vô số, Tích Ninh chỉ là một hạt cát bình thường nhất trong đó thôi, thật sự không đáng được trọng thưởng."
Hắn chỉ ỷ vào việc mình học thêm nhiều mất tiết toán thôi, nếu hắn thật sự là người Sở Liêu, hôm nay khẳng định thua đến không còn mặt mũi gặp người.
Hơn nữa, nguyên chủ chính là một vị học tra ở Quốc Tử Giám thôi, thực sự không thể tính là nhân tài kiệt xuất gì.
Bình Viễn Đế cười đến càng sáng lạn hơn: "Hảo, hảo, hảo!" Liên tiếp nói ba từ hảo, có thể thấy hiện giờ tâm tình Bình Viễn Đế khoái trá biết bao nhiêu.
Dương công công vui mừng: "Ván thứ nhất của Sở Liêu và Liêu Hạ, Sở Liêu thắng!"
Trong tiếng chúc mừng của quần thần, Nhan Tích Ninh ngượng ngùng quay về chỗ ngồi của mình.
Ngồi xuống ổn định thân thể, hắn liền thở mạnh mấy hơi: "Khẩn trương chết ta."
Cơ Tùng cười đưa một chén hạnh nhân lộ qua: "Ngươi rất tuyệt." Đề mục kia y cũng không thể giải ra, A Ninh có thể tính ra trước mọi người, đã chứng minh được thực lực của hắn rồi.
Nhan Tích Ninh một hơi uống hơn nửa bát hạnh nhân lộ, lúc này Cơ Tùng vui sướng nói: "Mới vừa rồi lúc ngươi giải đề, ta thay ngươi thắng được một ít bạc."
Nhan Tích Ninh:???
Cơ Tùng đầy mặt mỉm cười chỉ chỉ Cơ Lương: "Nhị hoàng huynh mở đánh cược.
Hoàng huynh, kết quả đã công bố, nói vậy hoàng huynh sẽ không thiếu ngân lượng của đệ đệ đi?"
Cơ Lương u oán không thôi: "Đệ muội a, phu phu các ngươi liên thủ hãm hại ta a."
Náo nhiệt là người khác, Nhan Tử Việt chỉ cảm thấy người mình nặng nề tới không nhấc nổi đầu.
Hắn xám xịt về lại vị trí của mình, trong đầu những thanh âm lung tung lại lớn hơn nữa.
Lúc này có người vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Tử Việt, ngươi đệ đệ cư nhiên là cao thủ, lợi hại a."
Ánh mắt Nhan Tử Việt ảm đạm, hắn mím môi một câu đều không nói nổi.
Hắn cảm giác, mây đen trên đỉnh đầu càng dày đặc thêm.
Đốn Ba âm trầm liếc Nhan Tích Ninh một cái, không nghĩ tới ván đầu tiên do hắn tỉ mỉ chuẩn bị lại bị một người không có danh tiếng vỡ phá.
Bất quá không quan hệ, kế tiếp còn hai ván, hắn nắm chắc phần thắng.
Ván thứ hai so chính là võ nghệ, Đốn Ba phái ra một người vạm vỡ ra trận.
Hán tử thân cao chừng hai thước, đầy người là cơ bắp cứng ngắn, một cánh tay liền so với chân của nhiều người ở đây còn thô hơn.
Đốn Ba tươi cười đầy mặt: "Vị này chính là dũng sĩ Ba Đồ của Liêu Hạ ta, không biết Sở Liêu có vị dũng sĩ nào