Editor: Yang1002
Tuy rằng hương vị của tùng nhung làm cho hắn tạm thời có chút thất vọng, bất quá không quan hệ, nghe nói tùng nhung dùng mỡ bò rán qua mới có thể kích phát đầy đủ vị ngon.
Buổi tối hắn chuẩn bị làm một món tùng nhung áp chảo, hy vọng không cô phụ vị ngon của tùng nhung đi.
Lúc này Nghiêm Kha vớt túi phúc đã bỏ vào từ trước trong nồi lẩu cay lên: "Vương phi, thứ này có thể ăn chưa?"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Có thể." Nói xong hắn từ trong canh gà vớt ra một cái túi phúc đặt vào trong chén Cơ Tùng: "Đến, nếm thử túi phúc tự tay ngươi làm nào."
Tuy rằng chính mắt thấy cách làm túi phúc, hơn nữa cũng biết nguyên liệu bên trong, nhưng chờ Cơ Tùng tự mình thưởng thức túi phúc, y vẫn rất kinh ngạc: "Đây là túi phúc?"
Bánh tổ trong túi phúc bị hầm nhừ đến không nhìn ra hình dạng ban đầu, bánh tổ mềm mại hoà quyện với các loại nguyên liệu khác trong tàu hủ ky, cắn một ngụm nước canh ngập tràn bánh tổ cũng có kéo dài ra thành sợi.
Trong túi phúc có đậu đỏ có thịt bằm còn có tôm viên, mùi vị phong phú thơm ngon.
Mỗi một chiếc túi phúc trong nồi đều có phân lượng bất đồng, túi phúc hút no nước canh, mỗi một ngụm đều rất thỏa mãn.
Cơ Tùng ý do vị tẫn: "Ăn rất ngon."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Nếu thích thì sau này lại làm là được."
Nhan Tích Ninh chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, cuối cùng đều bị bọn thị vệ ăn sạch.
Đây là một bữa lẩu thành công, tất cả mọi người đều rất vừa lòng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt một ngày cũng sắp hết.
Buổi tối bọn họ ở lại mã tràng, tới nửa đêm Nhan Tích Ninh đang ngủ đột nhiên nghe được tiếng mưa rơi tí tách tí tách.
Hắn mơ mơ màng màng trở mình: "Trời mưa......"
Cơ Tùng ôm Nhan Tích Ninh, y thuận miệng nói: "Đúng vậy, tiến vào mùa mưa dầm."
Hàng năm tầm giữa tháng sáu đến đầu tháng bảy, gần đô thành sẽ có mưa rơi liên miên không ngừng.
Trong mùa mưa dài đến nửa tháng, mực nước tăng vọt, mọi nơi mọc rêu, dân chúng liền gọi khoảng thời gian này là mùa mưa dầm.
Cơ Tùng nói xong lời này đột nhiên tỉnh: "Mùa mưa dầm?!"
Trước đây y hỏi Diệp Lâm Phong, khi nào mới có thể trị liệu hai chân, Diệp Lâm Phong nói đợi mưa tạnh.
Lúc ấy Cơ Tùng không rõ, hiện tại xem ra, Diệp Lâm Phong rất có thể là đang chờ mùa mưa dầm qua.
Nghĩ tới khả năng này, tim Cơ Tùng đập như trống vỗ, y cưỡng chế cảm xúc trong lòng.
Y không dám cho bản thân hy vọng quá lớn, hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều, vẫn nên thuận theo tự nhiên đi.
Mưa lộp độp một ngày một đêm, thế mưa như không muốn ngừng, ngược lại còn càng rơi càng lớn.
Tới ngày thứ ba, bầu trời tựa như rách ra một lỗ, mưa tầm tả như trút nước.
Không đến nửa ngày, chỗ trũng ở mã tràng liền đọng nước.
Nhìn thế mưa lớn như vậy, Cơ Tùng quyết định bất chấp màn mưa quay về Vương phủ.
Nhan Tích Ninh nhìn mưa trắng xoá ngoài cửa sổ xe có chút lo lắng: "Mưa thật lớn a......"
Cơ Tùng lên tiếng: "Đúng vậy, mùa mưa dầm vừa mới bắt đầu đã hạ một trận mưa lớn như vậy, chỉ sợ châu huyện chung quanh sẽ ngập.
Một lát ngươi về Vương phủ trước, ta đi Công bộ thương nghị cùng bọn họ một chút."
Trong lòng y thấp thoáng chút bất an, lượng mưa của mùa mưa năm nay quá nhiều, nếu loại tình huống này tiếp tục kéo dài chắc hẳn phòng ốc cũ trong thành sẽ bị ngấm mưa đến sụp đổ, châu huyện xung quanh chắc chắn xuất hiện tình trạng ngập úng.
Cơ Tùng làm Công bộ Thị lang, thời điểm này phải đi xem một cái mới an tâm.
Làm người hiện đại, trong hai mươi năm đời trước của Nhan Tích Ninh chưa từng trải qua thiên tai.
Chỗ hắn ở tuy rằng mạng lưới sông ngòi chằng chịt, nhưng từ khi hắn có trí nhớ chưa từng gặp tình huống lũ lụt.
Nhưng hắn từng ở trong sách và trên TV nhìn thấy thảm trạng của dân chúng khi lũ lụt tới, phòng ốc bị phá hủy, ngũ cốc bị nhấn chìm.
Sở Liêu không thể so với hiện đại, nơi này không có công trình thuỷ lợi và tình huống giao thông tốt, một khi phát sinh tai hoạ, tỷ lệ thương vong của dân chúng chắc chắn nhiều đến vô kể.
Trong nhất thời tâm tình của Nhan Tích Ninh có chút trầm trọng: "Nếu......!ta nói là nếu thật sự có thủy tai, ta có thể giúp đỡ cái gì không?"
Cơ Tùng ngây ngẩn cả người, y gặp qua rất nhiều kẻ thượng vị xem mạng người là chuyện vặt.
Y biết Vương phi của mình thiện tâm, nhưng tới lúc này, y chỉ hy vọng A Ninh có thể ngoan ngoãn ở trong Vương phủ.
Vì thế y nâng tay lên nhu nhu mái tóc của Nhan Tích Ninh tóc: "Ngươi ngoan ngoãn ngốc ở nhà, trong khoảng thời gian này thời tiết rất ác liệt, ngươi không cần chạy loạn."
Xe ngựa vừa mới dừng trước cửa nha môn Công bộ, quan viên Công bộ liền vội vàng chạy tới nghênh đón Cơ Tùng: "Thị lang ngài cuối cùng cũng trở lại, lần này lượng mưa lớn đến kinh người, lượng nua của nửa ngày hôm nay còn nhiều hơn so với cả mùa mưa dầm năm rồi!"
Cơ Tùng cũng chưa kịp quay đầu đã bị mọi người đẩy mạnh vào Công bộ, Nhan Tích Ninh nhìn thấy mọi người bước đi vội vã, trong lòng càng thêm trầm trọng.
Chờ hắn trở lại Văn Chương Uyển, hắn phát hiện nước trong hồ Lãm Nguyệt dâng lên một mảng lớn, đám cẩm lí đều sắp bơi lên bờ.
Mưa to hạ xuống trên mặt nước nổi lên một tầng hơi nước, Nhan Tích Ninh ngẩng đầu nhìn không trung, bầy trời mây đen chồng chất, xem ra trong thời gian ngắn thế mưa sẽ không giảm bớt.
Mưa to vẫn rơi cả ngày, thẳng đến khi Cơ Tùng trở về, mưa vẫn không có xu thế sẽ ngừng.
Quần áo Cơ Tùng ướt đẫm sắc mặt ngưng trọng: "Đống phòng ốc cũ ở thành Bắc đã sụp, may mắn chính là không có thương vong.
Nhưng nếu mưa còn không ngừng, sớm hay muộn sẽ có thương vong.
A Ninh, sắp tới ta sẽ bề bộn nhiều việc, ngươi phải biết chiếu cố chính mình."
Trong thành còn như thế, ngoài thành liền càng không cần nói nữa.
Hai chân Cơ Tùng hành tẩu bất lợi, vì thế y phái ra thị vệ trong phủ làm mắt của y đi châu huyện chung quanh nhìn thử, sau khi bọn thị vệ trở về sắc mặt cũng không tốt mấy.
Nhan Tích Ninh bưng trà gừng qua: "Ta đã biết."
Cơ Tùng ở nhà uống hết một chén trà gừng đổi xiêm y, không đợi y nghỉ ngơi một lát, Lãnh quản gia liền mang theo quan viên Công bộ dầm mưa tới Văn Chương Uyển.
Quan viên kia cả người ướt đẫm: "Vương gia không tốt, đại đê Mẫn Giang phá, ba huyện Văn Hưng, Long Bình, Trường Lộc chìm!"
Mẫn Giang là dòng sông mẹ mà người Sở Liêu phụ thuộc để sinh tồn, hai bên bờ sông tụ tập vô số thành thị cùng thôn xóm, một khi vỡ đê hậu quả liền khó có thể tưởng tượng.
Ánh mắt Cơ Tùng ngưng lại: "Đi."
Nói xong Cơ Tùng khoác áo tơi liền khống chế xe lăn vào trong màn mưa, Nhan Tích Ninh vốn định đuổi theo lại bị Cơ Tùng ngăn trở: "Ở yên trong nhà!"
Trong mắt Cơ Tùng có nghiêm khắc có tức giận, càng nhiều chính là sự quan tâm không lời.
Ánh mắt y rất phức tạp, trong nhất thời liền khiến cho Nhan Tích Ninh sững sờ tại chỗ.
Chờ Nhan Tích Ninh phục hồi tinh thần lại, thân ảnh Cơ Tùng đã không thể thấy.
Mưa ào ào cọ rửa dù giấy dầu, mưa to giội rửa qua tán cây lớn khiến cho dưới cây chỉ xuất hiện mưa nhỏ.
Mưa tí tách dừng trên đỉnh đầu Nhan Tích Ninh, tâm của hắn cũng bị vặn xoắn căng chặt.
Người bình thường ở trong mưa đều sẽ bị táp vào mặt đến không thể mở mắt nổi, hai chân Cơ Tùng không thể đi đứng, như vậy y làm sao đi dò xét đê vỡ?
Cơ Tùng đi đứng bất lợi đều có thể vì dân chúng Sở Liêu làm được đến tình trạng này, tứ chi kiện toàn như hắn lại dựa vào cái gì mà lui ở trong nhà chuyện gì cũng không làm?
Bạch Đào che một chiếc dù chạy đến bên cạnh Nhan Tích Ninh: "Thiếu gia, mưa quá lớn, ngươi đi về trước đi.
Vương gia nhất định sẽ không có việc gì."
Nhan Tích Ninh nghiêm túc nhìn về phía Bạch Đào: "Bạch Đào, ngươi có biết Đường Lặc cùng Ngọc Nương đang ở nơi nào không? Tìm bọn họ đến đây." Kỳ thật hắn còn muốn gọi cả Lý Lập Hằng và Tề Trọng tới, nhưng Lý Lập Hằng đang sứt đầu mẻ trán ở mã tràng, Tề Trọng còn không biết ở thôn trang ngoại ô nào.
Bạch Đào lên tiếng: "Được, thiếu gia ngài mau trở về, Bạch Đào lập tức đi tìm bọn họ đến."
Động tác Bạch Đào rất nhanh chóng, sau một nén nhang, Đường Lặc và Ngọc Nương liền xuất hiện trong đại điện Vương phủ.
Nhan Tích Ninh