Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Hội đấu giá


trước sau

Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Thành Đoạn Mạch, dọc theo sông Hoài ở trung tâm thành, đi thuyền ngang qua đô thị phồn hoa ở nhân gian, xuyên thủng sương độc dày đặc đen kịt, thứ nhìn thấy là quang cảnh khác.

Nước nơi này hơi đỏ, từng chiếc đèn hoa sen xếp từ giấy nổi lơ lửng trên con sông mênh mông vô bờ.

Bùi Cảnh nhàm chán rảnh rỗi, kéo lấy một ngọn đèn hoa sen, phát hiện chất liệu giấy hơi lạ, lửa rất nhỏ, mùi dầu thắp thì khó ngửi.

Y giơ lên cao, không thấy cồn đốt.

Tịch Vô Đoan lập tức lên tiếng: “Khỏi phải nhìn. Giấy là da người chết, dầu là từ thi hài.”

Bùi Cảnh buông đèn hoa sen xuống, khoé môi nhếch lên nụ cười, bảo: “Thú vị đấy.”

Bóng tối chập chờn, phía xa là ba ngôi nhà lầu tinh xảo tráng lệ, đứng trong nước, bóng người phía trên lay lắt.

Trầm hương mê hoặc trộn lẫn trong gió, nương theo tiếng đàn sáo trúc, thổi cho người hơi say.

Có rất nhiều chiếc thuyền giống với bọn họ trên con sông đỏ này.

Chi chít dày đặc, xung quanh có quý tộc thế gia trái ôm phải ấp, có tán tiên phóng khoáng đứng lẻ loi trên mũi tàu, còn có nhân sĩ quái dị ẩn mình trong bóng tối không thấy ánh sáng.

Ngu Thanh Liên đã điều tra nơi này thật lâu, xem như hiểu khá rõ, ngồi bên mé thuyền, thò chân vào trong nước sông.

Rút trâm trong tóc ra nghịch từng chiếc đèn hoa sen, nàng nói: “Đây là do Thành chủ của thành Đoạn Mạch xây lên từ bốn trăm năm trước, trong hội đấu giá gì cũng có, đủ các loại đan dược pháp khí thậm chí lô đỉnh không rõ lai lịch. Ta cũng phí hết chút lòng này mới biết được một chỗ như vậy. Hình như thành Thiên Yển có xu hướng bế thành, thông tin về lệnh bài vào thành duy nhất mà ta biết được là ở đây.”

Trâm cài tóc của nàng đụng vào ngọn đèn nào là nó sẽ toả ra khí đen mắt trần có thể thấy được, oán hận tiêu tán trong làn gió thơm.

Ngu Thanh Liên nhíu mày: “Cho dù là người chết rồi mà bị lột da rút đầu cũng rất tàn nhẫn. Cái nơi quái quỷ gì thế này, oán khí tích tụ lâu ngày, không sợ bị phản phệ?”

Mắt Đỏ buồn ngủ đậu trên vai Phượng Căng. Hương thơm như thấm chút hơi rượu, làm cho mí mắt của nó càng ngày càng nặng.

Phượng Căng nhìn chung quanh, buồn bực ngán ngẩm: “Giữ lại sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, bằng không bây giờ cứ huỷ nó đi trước đã.”

Mặc dù Tịch Vô Đoan yêu thích vẻ đẹp của chết chóc, nhưng những ngọn đèn hoa sen tràn ngập oán khí này đều là rác rưởi trong mắt hắn ta, thế là cực kỳ ghét bỏ liếc nhìn khắp phía, nhạt nhẽo nói: “Ta không ý kiến.”

Điều mà Bùi Cảnh muốn hỏi là: “Vậy lệnh bài vào thành của ta đâu?”

Ngu Thanh Liên lại cài trâm vào tóc, “Người muốn vào thành Thiên Yển đều là kẻ ác phạm phải trọng tội bị thiên hạ truy sát. Thứ mà những kẻ này không bao giờ thiếu là tiền. Cho nên, lệnh bài vào thành hẳn là đến lúc then chốt mới có thể xuất hiện.”

Ngộ Sinh nói: “Xem ra cũng chỉ có thể chờ.”

Bùi Cảnh nghe lời nàng. Bọn họ đều là tu sĩ Nguyên Anh, hợp tác san bằng một toà thành cũng chẳng hề gì, huống chi chỉ là một cái hội đấu giá nho nhỏ.

Đột nhiên, có tiếng móng tay cào lên vách thuyền.

Bùi Cảnh cúi đầu, trông thấy một con ma da xanh lét với khuôn mặt phù thũng và các giác quan sưng húp. Tay đầy đỉa bò, vịn lấy thuyền, tóc tai bù xù, ánh mắt oán hận tột độ.

Bùi Cảnh mắt to trừng mắt nhỏ với ả một hồi.

Sau đó, đưa tay vỗ vào bả vai Tịch Vô Đoan: “Lại đây, cho đệ xem mỹ nhân.”

Tịch Vô Đoan cũng tin ngay, nghiêng người qua: “Đâu?”

“Nhìn xuống đi.”

Thiếu chủ Quỷ vực và nữ quỷ bốn mắt nhìn nhau.

Nửa khắc qua đi.

“Cút, á —!”

Ầm! Bọt nước văng tung toé!

Nữ quỷ còn chưa kịp làm gì đã gặp đòn nghiêm trọng, thoi thóp chìm xuống nước.

Mà Tịch Vô Đoan bỗng nhiên đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi đánh về phía Bùi Ngự Chi.

Ba người khác đã sớm đoán được cảnh tượng này, không nhịn được mà cười thành tiếng.

Bùi Cảnh hơi lùi về sau, cười nói: “Xin lỗi, ta quên mất vụ đệ sợ quỷ.”

Tịch Vô Đoan: “Hừ!”

Quỷ Hoả xanh lam âm u, bướm từ xương cốt xám trắng, khí thế hung hăng.

Bên cạnh Bùi Cảnh là Phượng Căng.

Phượng Căng hứng thú nhìn bọn họ đánh nhau, chợt cảm thấy bả vai trống không.

Đưa tay nắm chặt lấy Mắt Đỏ sắp ngủ, ngăn trước mắt mình.

Bùi Cảnh nói: “Đệ có thể đừng nóng nảy thế không. Học ta một ít nè, đệ nhìn xem đệ đánh ta, ta cũng có đánh trả lại đâu.”

Phượng Căng quay đầu, suýt tức xù lông: “Bùi Ngự Chi!”

Mắt Đỏ bỗng nhiên bừng tỉnh, thấy bươm bướm với lửa đầy trời bám quanh mình, hoảng đến hét ầm lên, đập cánh muốn bay đi.

Thần thú của Phượng tộc cũng không phải hàng dễ chọc, nó đập cánh sinh gió, thổi hết những đốm Quỷ Hoả bướm trắng ấy đến bên phía Ngu Thanh Liên.

Ngu Thanh Liên đang soi mặt nước đỏ chỉnh trâm hoa, sửa tóc mai, tự ngắm mình. Bỗng nhiên gió yêu thổi qua, chỉ trong chớp mắt, nàng bị mấy thứ bẩn thỉu màu trắng dán khắp mặt.

Bươm bướm choáng váng dính bụi lên lông mày cả lông mi của nàng.

“…”

Vầng trán của Phù Tang tiên tử nổi gân xanh.

Ào ào, nước sông dâng lên, hoá thành hình roi trong bàn tay nàng.

Cũng không quay đầu, quất một cái ra phía sau, ngay tức khắc, mui thuyền chia năm xẻ bảy.

Ngộ Sinh đỡ trán, động tĩnh gây ra không khỏi quá lớn, ngón tay xe ra chữ Phật màu vàng tạo nên màn chắn, bảo vệ con thuyền mỏng manh đáng thương.

Roi dài đỏ như máu rải những giọt mưa trên không trung.

Nước sông nhuộm đỏ không biết bao nhiêu người đã chết này xối lên đỉnh đầu của mỗi người. Tanh tưởi hôi thối.

Bùi Cảnh ghét bỏ, lấy Mắt Đỏ che đỉnh đầu lại.

“Chiếp chiếp chiếp —!”

Thần thú đại nhân bị Quỷ Hoả doạ một trận, giờ lại bị nước sông dội đầy mặt.

Mắt Đỏ tức đến nỗi tiếng kêu cũng méo mó — nó chủ muốn ngủ mà thôi — sao mà, khó, thế!

Phượng Căng tức nghiến răng, cướp Mắt Đỏ về từ trong tay Bùi Cảnh: “Ngươi muốn chết à!”

Thế là trong chớp mắt, phía này nổi lên một trận đại chiến mãnh liệt ngấm ngầm.

Nếu có người để ý, có khi sợ rớt cả mắt.

Bùi Cảnh nhịn cười, nhưng nồi chỉ cần vung nhanh sẽ không ụp đến đầu mình, thế là đánh đòn phủ đầu, nói với Tịch Vô Đoan: “Thật là. Ta thấy đệ không tìm thấy bạn đời mới giới thiệu mỹ nhân cho đệ, đệ chướng mắt người ta cũng đâu cần nóng nảy vậy chứ. Nhìn xem đã gây ra náo loạn lớn cỡ nào kìa.”

Tịch Vô Đoan: “… Ha ha.” Tức đến muốn đánh thêm một trận.

Nhưng đã không còn thời gian để cho bọn họ nghịch ngợm. Một trong ba toà nhà cao tầng lửng lơ trên mặt nước vang một tiếng chuông dài, boong — chín lần rung không ngừng, đồng thời khúc nhạc dừng lại.

Đèn hoa sen trên sông dập tắt.

Chỉ còn đèn đuốc trên lầu cao sáng trưng, rọi chiếu bầu trời khỏi đen tối.

Năm người trên thuyền cũng quay sang nhìn.

Đỉnh chóp của lầu cao là đài không, trên đài không là một lão già.

Ba người đẹp phong tình vạn chủng đứng bên cạnh lão già, bàn tay trắng muốt bưng mâm vàng trùm vải đỏ.

Lão già trầm giọng nói với hơn ngàn người trôi nổi trên sông phía dưới lầu.

“Vào Hoa Tuý Tam Thiên của ta, bất kể chính hay tà, ác hay thiện, người đến đều là khách.”

Ngay sau đó, với tư cách là người bán đấu giá, lão bắt đầu giải thích các quy tắc.

Nhưng Bùi Cảnh không lắng tai nghe, dù sao bọn họ tới đây cũng không để làm “khách”.

Mảnh đất này đột nhiên tối sầm, thuyền trên sông đều tiền về trung ương, thế là chung quanh cũng náo nhiệt lên.

Ngu Thanh Liên vẫn còn bỏ chân dưới sông, ngồi bên mé thuyền.

Nếu có người có thể nhìn thấy cảnh tượng dưới mặt nước sẽ sợ chết khiếp, tất cả đều là ác quỷ đã chết, ánh mắt thèm thuồng vây quanh nàng, nhưng ngấp nghé ham muốn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ngu Thanh Liên lười phải trị những con quỷ nhỏ kia. Bây giờ không có thứ gì quan trọng bằng lớp trang điểm của nàng, một Tinh Trần Quyết của tu sĩ có thể giải quyết xong xuôi, việc gì nàng phải làm cho phiền phức tăng lên gấp một ngàn lần. Ngón tay ngưng gió, mượn mặt nước, chậm rãi lau sạch mấy thứ bẩn thỉu trên mặt.

Chuông bạc trên cổ tay vang lên, lanh lảnh êm tai, thu hút không ít sự chú ý.

Những thứ ban đầu của hội đấu giá toàn những thứ bình thường lại nhạt nhẽo, thế là rất nhiều người chuyển ánh mắt lên người nàng.

Mỹ nhân đầu thuyền điểm trang, váy đỏ chuông bạc, diễm lệ vô tận. Một chiếc thuyền hoa lệ phi phàm nhích lại gần. Một tu sĩ Trúc Cơ ăn mặc bảnh bao phú quý đi xuống, tuy rằng tu vi không cao, nhưng nhìn gia thế cũng không tầm thường. Lão già ốm yếu còng lưng đi theo phía sau chàng ta, khí đen âm u lượn vòng quanh thân, không nhìn thấu tu vi.

Tu sĩ Trúc Cơ tai to mặt lớn dầu mỡ bóng mặt, trong nụ cười cũng có vẻ thật thà chất phác lại lộ ra chút hèn mọn, đưa một chiếc khăn thêu đến trước mặt Ngu Thanh Liên, giọng nói không đè nén nổi thèm nhỏ dãi: “Người đẹp, chẳng bằng dùng thứ này lau?”

Ngu Thanh Liên hơi khựng lại, nghĩ thầm, hình như cái kẻ lần trước cợt nhả nàng như thế là thằng già ở thôn Trung Liêm kia? Bây giờ tâm trạng của nàng không tốt, nếu trước kia đã nhấn đầu người này xuống nước mớm cho quỷ ăn. Nhưng mắt vừa nâng lên, lúc nhìn sang lão già gầy gò bên cạnh chàng ta, con ngươi hơi co lại.

Ngón tay nhận lấy khăn, Ngu Thanh Liên nói: “Đa tạ công tử.”

Tu sĩ Trúc Cơ phải gọi là nở hoa trong bụng, người đẹp nhận khăn của chàng ta, chín bỏ làm mười nghĩa là chấp nhận chàng ta rồi!

Thế là càng dán lại gần, lôi kéo làm quen: “Cô nương người ở chốn nào, tại hạ là nhị công tử nhà họ Tiêu của Thương Hoa, Tiêu Trạch Thành.”

Bốn người khác trên thuyền đều ngồi trong bóng đêm, lặng lẽ nhìn thằng xui xẻo này chọc phải Ngu Thanh Liên.

Bùi Cảnh hơi ấn tượng với nhà họ Tiêu của Thương Hoa.

Đại lục Thương Hoa, thế gia đứng đầu là nhà họ Bùi, đệ nhị là nhà họ Tiêu. Có điều y vừa sinh ra đã bái vào Vân Tiêu, tiếp xúc với nhà họ Bùi đã ít lại càng thêm ít, càng không có ký ức về những gia tộc lớn trong giới Tu Chân trần gian này. Chẳng qua, nhị công tử nhà họ Tiêu này, đến Hoa Tuý Tam Thiên làm gì?

Ngu Thanh Liên khẽ cười: “Công tử gọi ta Thanh Liên là được.”

Tiêu Trạch Thành sáng mắt lên: “Thanh Liên? Tên hay lắm! Tên hay lắm!”

Tên thật của Ngu Thanh Liên, trong thiên hạ chẳng ai biết,
bình thường đều gọi nàng bằng Phù Tang tiên tử. Mà ông anh này có hai mươi lá gan chắc cũng không nghĩ đến người đẹp trước mặt mình là đệ ngũ Thiên Bảng.

Ngu Thanh Liên dồn hết sức để không nhìn tới lão già kia, cười hỏi: “Thương Hoa cũng không gần chỗ này đâu, công tử xa xôi vạn dặm đến nơi này, tốn công tốn sức là bởi vì sao?”

Tiêu Trạch Thành bị sắc đẹp làm mờ mắt: “Ta hả. Vì lệnh bài vào thành của thành Thiên Yển.”

“Khụ.” Lão già bên cạnh chàng ta nhẹ nhàng ho khan.

Tiêu Trạch Thành lập tức rùng mình, liếc mắt xuống miệng, sau đó nghiêng đầu: “Nếu ngươi thấy lạnh cứ về trước. Đừng quấy rầy ta.”

Ngu Thanh Liên che giấu ánh mắt lạnh lẽo dưới tay áo, lại bịa ra một thân phận, nhanh chóng đóng kịch, bộ dáng vờ như khiếp sợ: “Công tử cũng vì lệnh bài vào thành?!”

Tiêu Trạch Thành ngơ ngác: “À, ừ, nàng cũng vậy?”

Hốc mắt của Ngu Thanh Liên đỏ ửng lên trong phút chốc: “Ta…”

Người đẹp rơi lệ là trí mạng nhất. Tiêu Trạch Thành, tự xưng lãng tử phong lưu cuống lên, dỗ dành: “Ôi sao mà khóc, đừng khóc đừng khóc, nàng có ẩn tình gì cứ nói với ta là được.”

Ngu Thanh Liên khóc nức nở, học theo những lời mở đầu trong thoại bản.

Rằng: “Công tử ơi, số ta khổ quá đi thôi, ta vốn là nhị tỷ trong nhà, bên trên có đại ca, phía dưới có bốn đệ đệ. Cha mẹ đều là tu sĩ Kim Đan, gia đình hoà thuận, chị em vui vẻ, ai ngờ một ngày kia có ma đầu tới, giết chết cha mẹ ta, bắt mất đại ca ta, để lại mình thân ta lẻ loi trơ trọi không nơi nương tựa. Ta dò la tới bây giờ mới tra ra được ma đầu đó là người của thành Thiên Yển, lần này mang theo bốn đệ đệ tới nơi đây cũng là vì lệnh bài vào thành, tìm được kẻ đó báo thù, nhân tiện tìm luôn đại ca nhà ta.”

Bốn người phía sau: “…”

Tiêu Trạch Thành bị người đẹp khóc cho tan nát cõi lòng, luống cuống tay chân: “Chao ôi bé cưng đừng khóc mà, nhưng nàng liều lĩnh mò vào như thế cũng chỉ là đến thành Thiên Yển chịu chết mà thôi. Chẳng bằng nói tên của ma tu đó cho ta, ta giúp nàng báo thù, được không?

Ngu Thanh Liên lau đi nước trên khoé mắt: “Nhưng ta không nhớ được dáng vẻ của ma đầu kia.”

Tiêu Trạch Thành nói: “Vậy dù sao cũng phải nhớ được công pháp tu luyện của hắn chứ. Ngoại thành Thiên Yển, kẻ ác tụ tập ở một nơi, lâu dần cũng sẽ chia bè kết phái. Theo ta được biết, nổi tiếng bây giờ cũng chỉ là một cung ba môn năm giáo, kẻ đó là Yêu tu, Nhân tu Quỷ tu hay là Phật tu?”

“Khụ khụ!” Lão già sau lưng Tiêu Trạch Thành suýt nữa ho đến ói cả phổi, đôi mắt tam giác đục ngầu nhìn Ngu Thanh Liên với vẻ lạnh lẽo xuyên qua nếp uốn mí mắt.

Ngu Thanh Liên vờ như bị dọa, tiếp tục lau nước mắt, sau đó mắt chợt đỏ lên, run giọng nói: “A —! Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi, kẻ đó rất giống với lão già sau lưng ngươi.”

Tiêu Trạch Thành nhìn trước ngó sau, cao giọng: “Giống ai mới được chứ.”

Ngu Thanh Liên: “Hu hu hu, không nhớ ra được.”

Tiêu Trạch Thành trừng mắt, sờ cằm, sau đó đột nhiên hiểu rõ, chỉ ra sau tai mình: “Có phải kẻ đó có một vết như vết bớt màu đen ở chỗ này không.”

Lão già hận không thể bóp chết đồ vô dụng này. Gió thổi bay tóc bên tai lão ta, trên làn da nám già nua cũng có một vết sẹo màu đen.

Ngu Thanh Liên ầng ậc nước mắt, mê man: “Hình như… là thế.”

Tiêu Trạch Thành vỗ đùi: “Ôi dào, thế là tìm được rồi! Vậy chắc chắn là người của Thi Quỷ Môn! Nàng tìm đúng người rồi, sau lưng ta là trưởng lão của Thi Quỷ Môn, hề hề, giúp nàng báo thù dễ như trở bàn tay.”

Lão già rốt cuộc giận tím mặt, túm lấy quần áo Tiêu Trạch Thành kéo về sau, “Đủ rồi!”

Tiêu Trạch Thành trợn trắng mắt bị ghìm lại, sau khi tránh thoát, giận dữ mắng ầm lên: “Ngươi phản rồi! Lúc trước ngươi nói thế nào để ta cứu ngươi! Bằng lòng làm trâu làm ngựa cho ta, ngươi đừng quên mệnh phù của ngươi còn đang nằm trong tay ta.”

Lão già bị gợi lại nỗi đau.

Khuôn mặt âm u càng thêm đen kịt, buông tay ra, giọng điệu khó nghe: “Công tử, ta sợ người con gái này có lai lịch không rõ nguồn gốc.”

Tiêu Trạch Thành: “Ngươi đừng có bản thân tội ác tày trời là nhìn ai cũng cho rằng là kẻ xấu!”

Ngu Thanh Liên suýt nữa bị chọc cười.

Thân thuyền khẽ lung lay. Là Tịch Vô Đoan đi lên phía trước, ánh đèn trên nhà lầu chiếu xuống vị Thiếu chủ Quỷ vực này, áo bào xanh đen, đường nét nho nhã tái nhợt, có vẻ bệnh tật lại đầy lạnh lùng sát khí.

Hắn ta lên tiếng: “Không biết lão đây họ gì tên gì.”

Ngu Thanh Liên quấn tóc, nghiêng mình cười: “Tứ đệ ra đây làm gì, thân thể đệ yếu ớt, không sợ gió thổi cảm lạnh à?”

Tịch Vô Đoan nhíu mày liếc nhìn nàng, lại không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm vào lão già kia.

Tiêu Trạch Thành thấy Tịch Vô Đoan mới cảm thấy kinh ngạc, lúc này mới nhìn ra phía sau người đẹp thế mà còn có bốn người, bốn đệ đệ của nàng. Mấy người ngồi rải rác, một chàng trai áo bào đỏ như máu, trên đầu đội ngọc quan, cao quý tao nhã trời sinh, một con chim ướt rượt đang đậu trên vai; một hoà thượng khoác áo bào vàng trắng, mắt phủ lụa trắng, khí chất xuất trần như ngồi đài sen; còn có một người đang mỉm cười nhìn sang, quần áo màu tuyết cắt nát gió trăng hơi ngây ngất, tóc đen đội ngọc quan, khí chất như trăng treo giữa trời, nụ cười trên khoé môi lại phong nhã.

Tiêu Trạch Thành nghẹn họng.

Hoảng hốt trong lòng.

Những người này…

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Tịch Vô Đoan, cả người lão già cứng ngắc trên thuyền, như bị bóp cổ, con ngươi trừng lớn muốn rớt ra ngoài.

Cùng lúc đó, trên lầu gác Hoa Tuý Tam Thiên. Người bán đấu giá lại gõ một cái, sênh ca vang tiếng, giọng nói cất cao.

“Vật tiếp theo, lệnh bài vào thành của thành Thiên Yển, vô giá, nhà cung cấp, Thành tiên sinh. Các vị khách quý hãy tự lấy pháp bảo ra trao đổi, hợp ý Thành tiên sinh, đấu giá thành công!”

Vật then chốt vừa ra. Hoa sen khắp sông lại sáng rực, ánh đèn chiếu rõ gương mặt của tất cả mọi người.

Lão già trông thấy rõ ràng, rốt cuộc cam chịu số phận, gần như lòi ra từ trong hàm răng, áo bào đen phất lên, lão vươn tay, là một lớp da vàng bọc bên ngoài xương trắng!

“Là ngươi?!”

Tịch Vô Đoan mỉm cười: “Đế Phong trưởng lão, một trong mười điện Quỷ vực của ta? Kết cục thảm hại của việc luyện người sống mà ông phạm phải năm ấy, cha ta không tính toán rõ ràng với ông, nhưng ta vẫn còn nhớ.”

Giọng điệu của lão già chất chứa phẫn nộ và sợ hãi: “Tịch, Vô, Đoan.”

Ầm ——!

Thân thuyền nứt thành bốn mảnh.

Đế Phong trưởng lão bay vút lên không.

Trong tiếng thét chói tai, người trên thuyền rơi vào trong nước, bị ma da dây dưa, tiếng kêu thảm bên tai không dứt.

Động tĩnh phía này quá lớn, thu hút tất cả mọi người, sự vui vẻ khi thấy lệnh bài vào thành đưa ra mất sạch, sóng gió làm thuyền rung lắc.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Sao tự dưng lại đánh nhau rồi.”

Người bán đấu giá cũng mơ hồ, cuống cả lên: “Xảy ra chuyện gì vậy? Lúc này sao có thể để bọn họ ầm ĩ.” Lão nhớ tới vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ trong gác kia, cũng là Thành tiên sinh đưa lệnh bài vào thành, vội vàng sai người: “Mau gọi Thành tiên sinh tới.”

Đầy tớ gật đầu, cuống quýt chạy xuống dưới lầu.

Chỉ là khi chạy đến căn phòng mà Thành tiên sinh ở, cậu ta chỉ trông thấy máu đen uốn lượn dưới mặt đất từ trong khe cửa.

Nô bộc khàn giọng kêu to!

Phòng kế bên. Người trẻ tuổi khoác áo choàng đen, ngón tay thon dài tái nhợt hời hợt bóp nát Nguyên Anh mặt mày dữ tợn, máu chảy đầy tay.

Một đám bướm đen lửng lơ bên cạnh hắn, cuối cùng chậm rãi tụ thành một hình người.

Bóng đen cung kính hỏi: “Lệnh bài vào thành nên xử lý ra sao?”

Hắn thản nhiên nói: “Huỷ.”

Bóng đen lại hỏi: “Vậy người trong này?”

Giọng nói của thanh niên lạnh lẽo, hững hờ: “Giết hết.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện