Lúc Ti Du về nhà thì Ti Nguy Lâu còn chưa có trở về.
Câu đi thẳng vào phòng đóng cửa lại và lao lên giường.
Không có buồn ngủ, cũng không có chỗ để trút bỏ nỗi ngột ngạt trong lòng.
Hiện tại cậu cũng không muốn nhìn thấy Ti Nguy Lâu, cậu chợt cảm thấy tội lỗi, giống như là cậu và Ti Nguy Lâu ở cùng một chỗ chính là tạo nên sự đau khổ của rất nhiều người.
Cậu bị cuốn vào vòng suy nghĩ luẩn quẩn như vậy, không thể thoát ra được, trong lòng đau đớn đến không thở nổi.
Không biết qua bao lâu, cậu mới nghe thấy ngoài cửa phòng ngủ có tiếng gõ cửa, giọng nói Ti Nguy Lâu mơ hồ vọng vào.
"Tiểu Du, đã ngủ chưa?"Ti Du chui vào trong chăn, nhưng bỗng nhiên nhịn không được, nước mắt giàn giụa.
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa cậu khóc thành tiếng.
Ti Nguy Lâu đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng khóc của cậu.
Ti Nguy Lâu đặt tay lên tay nắm cửa, nhưng chậm chạp vẫn không ấn xuống.
Anh đặt trán lên cửa và nhắm mắt lại.
Đau lòng và áy náy, còn có luống cuống và hoảng loạn, anh không biết mình nên làm thế nào để an ủi cậu.
Nếu như nói hôm qua anh còn có thể cùng Ti Du nói hai câu, vậy hôm nay, anh cũng đã cảm giác được ngay cả một câu mình cũng không nói ra được.
Ti Du đang từ chối anh, đang bài xích anh.
Anh cảm nhận được điều đó.
Ly sữa trong tay cũng đã nguội lạnh, người trong phòng cũng ngừng khóc, Ti Nguy Lâu mới xoay người rời đi.
Ti Du gần như không chợp mắt cho đến sáng, hôm nay cậu muốn gặp Thấm Ngộ Bắc.
Bây giờ cậu không có ý nghĩ gì, rửa mặt một cách máy móc, mắt cũng không có sưng lên, nhưng tơ máu màu đỏ thì hiện ra rất rõ ràng, sắc mặt trắng bệch như tượng.
Ti Du bỗng nhiên nghĩ đến, thì ra lúc trước bọn họ biểu hiện bình tĩnh như vậy, là bởi vì lần này mới là thật sự chia tay.
Nhìn mình trong gương, Ti Du cười ra tiếng.
Thật buồn cười, cậu bây giờ có gì khác biệt với những tên lưu manh, thương tích đầy mình đâu.
Cậu mặc quần áo xong, lại ngồi thẫn thờ trong phòng mình, nghe tiếng bước chân truyền đến từ hành lang bên ngoài, là Ti Nguy Lâu đi ra ngoài.
Cậu biết được Ti Nguy Lâu dừng lại ở cửa phòng cậu một lát, nhưng sau đó cũng không làm gì, trực tiếp rời đi.
Ti Du bám lấy cửa sổ, rũ mắt nhìn ra ngoài.
Ti Nguy Lâu mặc đồng phục học sinh, bên ngoài rõ ràng đã mặc áo lông vũ, nhưng nhìn vẫn có chút yếu ớt.
Lúc đi tới cửa, Ti Nguy Lâu bỗng nhiên dừng chân lại nhìn về phía phòng Ti Du.
Ti Du liền ghé vào bên cửa sổ nhìn anh, không nhúc nhích.
Hai người nhìn nhau thật lâu, Ti Nguy Lâu mới Xoay người rời đi.
Không có nói chuyện, cũng không có vẫy tay nói lời tạm biệt.
Nếu Ti Du muốn, cậu có thể nghĩ rằng vừa rồi Ti Nguy Lâu hoàn toàn không nhìn thấy cậu.
Ti Du liền nhoài người về phía trước, nhìn bóng lưng Ti Nguy Lâu càng ngày càng xa, cậu cảm thấy ngực mình trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, một bóng người xuất hiện ở ngoài cửa.
Người đàn ông đi chiếc mô tô trơn màu đen mờ với bình xăng màu đỏ và thân xe dát vàng đậm rất ngầu.
Người trên xe cũng rất ngầu, trời lạnh như vậy, vẫn mặc áo da, đội mũ bảo hiểm.
Ti Du hít sâu một hơi đứng lên.
Thẩm Ngộ Bắc cởi mũ bảo hiểm xuống, nhìn lên lầu hai, vừa vặn nhìn về phía phòng Ti Du.
Rèm cửa đang mở, xem ra người cũng đã dậy rôi.
Thẩm Ngộ Bắc đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu, thì thấy cửa biệt thự mở ra, Ti Du từ bên trong chạy ra.
Ti Du ăn mặc rất dày, trên mặt cũng đeo khẩu trang, chỉ là dù thế nào đi nữa vẫn không giấu được đôi mắt đỏ hoe của cậu.
Thẩm Ngộ Bắc nhìn thấy, lại không nói gì, chỉ cười cười đưa cho cậu một cái mũ bảo hiểm được anh ta đặt trên bình xăng, cười nói:"Đội vào, tôi chở cậu đi dạo.
"Ti Du nhận lấy, cười: "Cậu không lạnh sao?""Cũng tạm.
" Thấm Ngọ Bắc nở nụ cười, sau đó mở khóa kéo áo cho Ti Du xem tấm lót bên trong.
Ti Du vừa nhìn liền nở nụ cười, trong quần áo này dán đầy miếng dán giữ ấm đương nhiên là không lạnh nữa.
"Mùa đông muốn ngầu nhất định phải có.
" Thẩm Ngộ Bắc cười nói: "Lên xe, đi dạo vài vòng thôi.
"Ti Du đội mũ bảo hiểm, ngồi ở phía sau anh ta.
Hai người ăn cơm trước, sau đó chạy tới chạy lui không có mục đích, ra khỏi thành phố chạy một mạch về phía cùng ngoại ô.
Đi được một lúc lâu, Thẩm Ngộ Bắc mới dừng xe lại, Ti Du cũng xuống xe, cởi mũ bảo hiểm ra.
Sau khi đi một vòng như vậy, tâm tình Ti Du mới thoải mái hơn một chút, không còn ngột ngạt như vậy nữa.
"Đây là xe cậu mới mua sao?" Ti Du hỏi Thẩm Ngộ Bắc.
Thẩm Ngộ Bắc từ trên xe bước xuống, cởi mũ bảo hiểm xuống, nhìn về phía Ti Du.
"Cậu không phát hiện ra chiếc xe này là cùng một bộ với mũ bảo hiểm của cậu sao?"Ti Du nhướng mày: "Cho nên?"Thẩm Ngộ Bắc giơ tay vỗ vỗ ghế xe, cười nói: "Giáng sinh cậu gửi mũ bảo hiểm đến nhà tôi, bây giờ tôi tặng cậu một chiếc xe máy thật, thế nào, món quà này có làm cậu cảm động không?"Ti Du khiếp sợ nói: "Cậu tặng xe cho tôi à?""Đúng vậy.
" Thẩm Ngộ Bắc tựa vào xe, châm một điếu thuốc, nói: "Không phải cậu nói là khi cậu trưởng thành sẽ có một chiếc xe của riêng mình sao?"Ti Du đúng là đã nói qua những lời này, nhưng là do trong khoảng thời gian này cậu có quá nhiều chuyện, liền kéo dài tới nay.
Hơn nữa lúc giáng sinh cậu cũng có tặng cho Thẩm Ngộ Bắc một cái mũ bảo hiểm, còn rất giống với chiếc xe máy trước kia của anh ta.
Chỉ là lúc ấy cậu không xác định Thẩm Ngộ Bắc có thể đi địa cựa hay không, nên đã gửi mũ bảo hiểm qua đường bưu điện cho anh ta, mặt khác mang tới tặng anh ta một cái khăn quàng cổ.
Chỉ là dù thế nào đi nữa cậu cũng không nghĩ tới là anh ta sẽ trực tiếp tặng xe như vậy.
Ti Du trầm mặc.
Bộ tranh sơn dầu Bùi Khuynh Thừa tặng cho cậu, là do chính cậu ấy vẽ ra, phải mất rất nhiều thời gian để suy nghĩ mới có thể vẽ ra được.
Mà Lộc Minh tặng cho cậu giày trượt băng cùng đồ bảo hộ, cũng đều là bởi vì cậu từng nói thích.
Hiện tại Thẩm Ngộ Bắc cũng vậy, bởi vì câu nói kia của cậu, thì đã tặng cho cậu một chiếc xe.
Ti Du mím môi, cậu cảm thấy mình thật sự không thể chịu đựng nổi, tình yêu và sự cưng chiều của họ dành cho cậu khiến Ti Du càng cảm thấy mình mắc nợ nhiều hơn.
Thẩm Ngộ Bắc cũng không nói lời nào, chỉ nhìn cậu.
Sau khi hút xong điếu thuốc, anh ta nói: "Có muốn tự mình thử không, chúng ta đi một vòng trong thành phố.
"Ti Du nhìn anh ta, nghiêm túc nói: "Cảm ơn cậu.
""Không sao đâu, sinh nhật của cậu tôi cũng không thể tham gia, còn không được tặng quà mà cậu thích sao?"Thẩm Ngộ Bắc cười tủm tỉm, giơ tay vỗ vỗ vai cậu, nói: "Đến đây, cơ hội ngồi vào ghế sau xe của cậu sẽ cho tôi trước.
"Ti Du bật cười, leo lên xe.
Cậu chạy xe không nhanh, nhưng lại rất phấn khích tâm trạng cũng tốt lên hẳn.
Bọn họ trở về thành phố, Ti Du cũng không dám tiếp tục lái nữa, lại đổi thành Thẩm Ngộ Bắc.
Thẩm Ngộ Bắc nói: "Thật sự xem tôi là tài xế rồi, vậy tôi nhất định sẽ dẫn cậu đi rất nhiều chỗ lộn xộn.
"Ti Du cười: "Đi thôi.
"Bọn họ đi chưa đến hai mươi phút, Thẩm Ngộ Bắc đã dừng xe lại.
Ti Du kinh ngạc nhìn sân bóng rổ trước mắt.
Sân bóng rổ này rất lớn, ở ngay bên cạnh một công viên, được bao quanh bởi lưới sắt màu xanh lá cây, giờ này cũng không có ai ở trong sân.
"Còn nhớ không? Nơi này là nơi chúng ta lần đầu tiên chơi bóng cùng nhau.
" Thẩm Ngộ Bắc cười hỏi.
Ti Du gật đầu: "Nhớ chứ.
Tôi nhớ cậu còn đánh tôi bị gãy xương ở đây.
""Đừng oan uổng người ta nha.
" Thẩm Ngộ Bắc nở nụ cười.
"Có muốn chơi hai trận không?" Anh ta hỏi.
Ti Du liền gật đầu: "Có bóng không?"Thẩm Ngộ Bắc liếc cậu một cái, cười nói: "Cũng đã dẫn cậu tới đây, lẽ nào lại không chuẩn bị cái gì sao? Chờ tôi một chút.
"Anh ta về phía cửa hàng tiện lợi bên cạnh, một lúc sau anh ta cầm ra một quả bóng rổ.
Ti Du nhướng mày.
Xem ra là có chuẩn bị mà đến.
"Đến đây.
"Hai người đánh bóng cả buổi sáng, sau khi ăn cơm trưa xong, Thẩm Ngộ Bắc lại dẫn theo Ti Du đến trạm đua xe