Ti Du lại giở trò cũ, kéo theo Ti Nguy Lâu chui lỗ chó.
Hai người đến bên cạnh bức tường, Ti Du đã cong lưng lại, nhanh nhẹn chui vào trong.
Cậu lén la lén lút nhìn xung quanh hai bên, sau đó quay đầu về sau vẫy vẫy tay, khẽ nói: “Không có ai, mau mau lên!”Phía sau chẳng có chút động tĩnh gì, Ti Du quay đầu nhìn lại, phát hiện Ti Nguy Lâu vẫn còn đang đứng ngây ngốc ở bức tường.
“Chờ gì đấy!”Ti Du tức giận nói: “Bây giờ mấy bạn học nội trú vẫn còn đang tự học, nói không chừng chủ nhiệm Hồ cũng chưa về đâu, bây giờ cậu đứng đây là chờ bị bắt hả?”Ti Nguy Lâu nhìn lan can vừa ngắn vừa hẹp kia, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc là cậu chui qua như thế nào thế?”Ti Du: “…”“Không phải cậu rất thông minh sao?”Ti Du liếc mắt xem thường nói: “Tôi làm lại một lần nữa cho cậu, nhìn rõ đây!”Cậu tức giận chui ra khỏi cái lỗ, trong mắt Ti Nguy Lâu đầy vẻ kinh ngạc, nói: “Nhìn rõ.
”Cậu cong eo lại, nghiêng người, chân và eo mềm như không xương, dễ dàng chui ra khỏi lan can vào trong.
“Nhìn rõ chưa?” Ti Du chống nạnh.
Ti Nguy Lâu nhìn cậu, lại nhìn sang cái lan can đang ngăn cách giữa hai người, quyết đoán nói: “Tôi đi bằng cửa.
”“Này này này! Đứng lại!” Ti Du nóng nảy, vội vàng chui ra ngoài, hai bước đã đuổi kịp anh, nắm lấy cổ tay anh kéo lại.
Ti Du kéo anh trở về, nói: “Buổi sáng Bùi Khuynh Thừa cũng chui qua được đấy, sao cậu không được chứ? Chiều cao hai người ngang nhau mà!”Ti Nguy Lâu nhíu mày: “Cậu ta gầy hơn tôi.
”“Thôi bỏ đi, hai người cũng chẳng hơn kém nhau bao nhiêu.
” Ti Du kéo anh đến cạnh tường, ấn vai anh, để anh chui vào trong.
Vẻ mặt Ti Nguy Lâu đầu sự chống cự, nhưng vẫn bị cậu đẩy đến trước cái lỗ đó.
Anh sải cái chân cứng ngắc của mình, rồi chui đầu vào, cũng không biết là chỗ nào bỗng nhiên bị kẹt lại, vào không được ra cũng không xong.
Ti Nguy Lâu: “…”Tách tách!Một ánh đèn flash sáng choang giữa đêm tối.
Ti Nguy Lâu quay mặt nhìn lại, chỉ thấy Ti Du bối rối cất di động đi.
“À…” Ti Du nghẹn cười, nói: “Tôi không nhịn được.
”Nói xong, quả thật cậu bắt đầu cười không dừng được.
Mặt Ti Nguy Lâu đen lại, cắn răng nó: “Đẩy tôi một chút!”Ti Du cười ha ha không ngừng, đẩy đẩy vai của anh, dùng một lực cực lớn mới đẩy được người đi vào.
Ti Du cũng theo sau anh mà chui vào, nhìn thấy Ti Nguy Lâu đang lạnh lùng đứng xoa vai và eo, cậu nhỏ giọng nói: “Người cậu cũng cứng quá rồi.
”Ti Nguy Lâu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cậu, Ti Du vội vàng nói: “Đi thôi! Chậm chút nữa chắc thư tình cũng chẳng còn!”Nói xong, cậu bỏ chạy nhanh như bay.
Ti Du từ chân tường, chạy một mạch đến phòng y tế.
Cậu vẫn cứ lén lút như thế, cảm giác tự mình làm mật báo thế này rất k1ch thích.
Trên đường lén lút đến cạnh thùng rác, cậu vừa quay đầu lại, thì phát hiện Ti Nguy Lâu cứ chậm rì rì đi theo phía sau cậu, lưng vẫn cứ thẳng tắp như thế, rất có máu mặt.
Ti Du: “!”Cậu vội vàng cong eo lại chạy quay túm lấy anh lại, để cho anh cũng giống cậu ngồi chồm hổm xuống, nói: “Chính là cái thùng rác này.
”Ti Nguy Lâu gật đầu: “Cậu lấy ra đi, tôi canh chừng cho cậu.
”“Hả?” Ti Du ngạc nhiên nói: “Đồng phục và thư tình của cậu thì cậu tự lấy đi chứ!”Ti Nguy Lâu nhíu mày: “Cậu vứt.
”Ti Du: “…Được.
” Cậu đuối lý.
Cậu chủ Ti lớn từng này tuổi rồi, đã bao giờ lấy đồ trong thùng rác ra chứ!Một tay Ti Du bịt mũi lại, tự xây dựng tâm lý cho mình rất lâu, mới bắt đầu đưa tay bỏ vào trong thùng rác.
Ti Nguy Lâu liếc mắt nhìn cậu, bỗng nhiên nói: “Có muốn lấy bao tay không?”Ti Du: “!”“Có bao tay sao không nói sớm!” Cậu đoạt lấy cái bao tay duy nhất trong tay Ti Nguy Lâu, lúc này mới dám đưa tay với vào trong.
Chỗ này không có nhiều người đến, cho nên bên trong thùng rác căn bản cũng chẳng có gì cả, Ti Du dễ dàng đụng đến tấm vải mềm mềm.
Cậu vội vàng cầm lấy quần áo lôi ra, quả nhiên là đồng phục của Ti Nguy Lâu.
Đào móc trong túi áo của anh, cậu thật sự lấy ra được một đống phong thư màu hồng phấn dịu dàng, phía trên còn có vẽ nhân vật hoạt hình.
Còn rất có lòng nữa.
Ti Du bĩu môi, cậu tự nhận thấy dáng vẻ mình cũng rất đẹp trai, nhưng làm sao chẳng có ai đưa thư tình cho cậu thế?“Này.
” Ti Du lấy thư tình đưa cho Ti Nguy Lâu, không biết Ti Nguy Lâu lấy túi ni lông từ đâu ra, trực tiếp bỏ thư tình vào trong đó, sau đó bỏ túi ni lông ra bỏ vào túi.
Quần áo và bao tay đều được Ti Du ném đi, ghét bỏ nói: “Cậu còn có bệnh sạch sẽ à?”Ti Nguy Lâu lạnh nhạt nói: “Tôi không thích lấy tay không sờ vào thùng rác.
”“À.
” Ti Du cười lạnh: “Được rồi, thư cũng tìm thấy rồi, hai chúng ta