Ti Nguy Lâu đặt trà sữa lên bàn, không nói gì, chỉ tự cởi tạp dề.
Ti Du: “?”“Cậu làm gì vậy?” Ti Du hoang mang nói.
Ti Nguy Lâu nói: “Tan làm rồi, đi thôi.
”Ti Du mơ hồ: “Cậu tan làm liên quan gì đến tôi?”Vẻ mặt Ti Nguy Lâu bình tĩnh, lời nói ra lại khiến cho Ti Du sốc cả năm.
Anh nói: “Đừng nháo nữa, nghe lời.
”Đm!Ti Du cảm thấy mình như bị sét đánh, cậu nghe được cái gì?Vừa rồi không phải Ti Nguy Lâu bộ dáng đó nói chuyện với cậu chứ?Cậu chắc chắn bị ảo giác rồi!Ti Nguy Lâu cởi tạp dề xuống, gấp lại nói với Ti Du: “Tôi đi lấy túi.
”“Ồ….
.
”Ti Du vẫn chưa hiểu nổi.
Thanh niên bên cạnh nhìn cậu, lại nhìn bóng lưng Ti Nguy Lâu.
Lẩm bẩm nói: “Thì ra là giận rỗi.
”Anh ấy giật mình, nói: “Được rồi, thôi bỏ đi.
Nhưng nếu khi nào cậu chia tay cậu ta thì đến đại học Bắc Kinh tìm tôi, tôi là Hoắc Vũ Hàng.
”Nói xong, anh ấy đứng dậy, cười với Ti Du chào tạm biệt, đi ra cửa.
Ti Du cảm thấy có nhiều ánh mắt nhìn cậu trong cửa hàng, cậu nhanh chóng chạy đi.
Vì thế, cậu đứng dậy, một tay xách túi một tay cầm trà sữa, bước nhanh ra ngoài.
Ti Du chạy đến bên đường đang chuẩn bị bắt xe thì phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Cậu không quay lại đầu cũng cảm nhận được có thể là Ti Nguy Lâu.
Chỉ là sau khi Ti Nguy Lâu đi tới bên cạnh cậu không nói gì, im lặng đứng cùng với cậu.
Ti Du không nhịn được, quay đầu nhìn anh trước.
Vừa rồi không nghĩ ra, nhưng sau khi ra đây thì cậu đã thông suốt.
Vừa rồi Ti Nguy Lâu đó là giải vây cho cậu, muốn cho tên họ Hoắc kia biết khó mà lui.
Ti Nguy Lâu đeo một cái túi, bên dưới là quần đồng phục, bên trên là một chiếc áo thun trắng rất bình thường.
Ăn mặc rất giản dị, nhưng vì thân hình anh cao lớn, còn có khuôn mặt nổi bật, khiến cho mặc dù một thân trên người như vậy cũng rất đẹp.
Ti Du liếc anh hai cái, không được tự nhiên nói: “Cảm ơn.
”Ti Nguy Lâu hơi kinh ngạc.
Anh quay đầu nhìn Ti Du, lại chỉ thấy phía sau đầu bướng bỉnh của cậu.
Thế mà có thể nói cảm ơn.
Ti Nguy Lâu cảm thấy Ti Du này thật sự thú vị, nói cậu hiểu chuyện, cậu lại là một cái gai thật sự, nói cậu vô lý, cậu lại yêu ghét rõ ràng, sau khi biết mình giúp còn có thể không được tự nhiên nói cảm ơn.
Tính cách tùy ý nói toạc ra lại ngay thẳng đơn thuần này, hẳn là từ nhỏ được mọi người cưng chiều mới có thể có….
.
Ti Du không chịu được bầu không khí im lặng này, đặc biệt là cậu còn có thể cảm nhận được Ti Nguy Lâu nhìn chằm chằm cậu ở phía sau.
“Chậc.
” Cậu khó chịu, dùng đuôi mắt liếc Ti Nguy Lâu: “Cậu nhìn tôi làm gì?”Ti Nguy Lâu không nói gì, thu lại tầm mắt.
Ti Du lại bị phớt lờ lần nữa, có chút bực: “Cậu đừng tưởng rằng cậu giúp tôi, thì chuyện giữa chúng ta có thể xóa bỏ toàn bộ.
”Ti Nguy Lâu nhìn con đường bị kẹt đến con kiến chui không lọt, hỏi cậu: “Giữa chúng ta có chuyện gì?”Là sau khi anh trở về cướp lấy vị trí cậu chủ nhà họ Ti của cậu?Hay là anh làm cho tình thân vốn thuộc về cậu bị chia một nửa?Hoặc là, xuất hiện cùng với anh, những lời bàn tán đó về họ?Ti Du kinh ngạc nói: “Không phải? Chuyện cậu ngã đập vào mông tôi không quên chứ!”Ti Nguy Lâu ngẩn người, quay đầu nhìn cậu.
Trời đã tối, nhưng các nhà cao tầng trong khu thương mại lóe lên ánh đèn neon.
Những ánh sáng lấp lánh đó chiếu lên mặt Ti Du, khiến cho khuôn mặt đả kích của cậu rất mạnh, trông dịu dàng hơn rất nhiều.
Ti Du tức chết: “Cậu thật sự không nhớ?! Mông tôi đau suốt nửa tháng đó!”Cậu nhớ tới là cảm thấy đau, cũng không biết vết thương cũ thật sự khỏi chưa, hay là vết thương mới hôm qua ngã ở sân bóng rổ, dù sao mông cậu hơi đau thật, hơn nữa hôm nay cậu còn tập múa cả ngày, đau lại đau hơn, liên tiếp gặp tai nạn!Ti Nguy Lâu nhìn ánh mắt cậu, hỏi: “Cậu để ý chuyện này sao?”“Cũng không chỉ có chuyện này.
”Ti Du trừng mắt nhìn anh: “Cậu kiêu ngạo làm tôi cũng ngứa mắt.
”Còn có một điểm cậu không nói, chuyện Ti Nguy Lâu không để cậu đi vệ sinh cậu cũng nhớ rõ, chuyện ở trong nhà vệ sinh bị anh cười nhạo cậu càng nhớ!Hơn nữa, Ti Du còn nghi ngờ cơ địa mất kiểm soát tuyến lệ hiện tại của mình,chính là vì Ti Nguy Lâu làm cậu tức giận hôm đó, cậu mới như vậy.
Những chuyện này tuy cậu không nói, nhưng đều lấy quyển sổ nhỏ ghi vào.
Cậu chủ lớn Ti cậu rất thù dai!Ti Nguy Lâu nhìn mặt cậu, không có biểu cảm gì, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, anh mới thu hồi tầm nhìn như không có việc gì.
Ti Du nhịn xuống, vẫn nhịn không được, hỏi: “Tan học cậu không về nhà làm bài tập ở đây làm gì?”Cậu nghi ngờ Ti Nguy Lâu hôm qua cũng làm việc ở đây, cho nên mới về nhà muộn như vậy.
Nhưng bây giờ Ti Nguy Lâu có ăn có chỗ ở còn có nhiều tiền tiêu vặt như vậy, ngay cả trước đây anh vừa học vừa làm, hiện tại cũng không cần thiết chứ?Ti Nguy Lâu nói: “Làm thêm.
”Quả nhiên, Ti Du đoán đúng.
Cậu còn muốn hỏi một chút, Lại nghe Ti Nguy Lâu nói: “Xe đến rồi.
”Ti Du giương mắt, quả